Nghịch thiên thất công chúa

Chương 15 : Ta có thân phận thật là cao quý

Trong thế gian này, tồn tại Ngũ giới, đứng đầu là Tử giới, có thân phận cao quý nhất. Tiếp theo là đến Thiên giới, Thủy giới , Minh giới và cuối cùng là Nhân giới. Cai quản Tử giới là Tử Thần Vương, cai quản Thiên giới là Thiên Đế, Thủy giới là Thủy Đế, Minh giới là Minh vương và cuối cùng Nhân giới... không có người cai quản. Tử Thần Vương là người có quyền lực cao nhất trong tất cả. Ông có quyền sinh, sát vạn vật, bao gồm trong cả tứ giới còn lại. Địa vị của người Tử giới trong lòng người tứ giới có thể nói là cao hơn bất kì cái gì. Vậy nên, từ trước tới nay chưa ai từng giám không kính trọng người Tử giới. Lại nói đến Nhân giới, một thế giới đơn giản. Người Nhân giới không thể nhìn thấy được tứ giới còn lại, chỉ trừ những trường hợp đăc biệt như: đã chết, thăng tiên hoặc là có thân phận đặc biệt. * Trở lại với câu chuyện đang dở... Nữ nhân trước mặt nó không hề để lộ bất kì cảm xúc gì, liên tục đỡ lấy các chiêu thức của nó. Cứ như vậy, trận đánh cũng đánh hết hai nén hương. " Hộc, tạm nghỉ!" Bạn Minh Nguyệt nhà ta rất có khí phách mà ngồi giữa đất. Thật sự thì, nó không có mệt, nó chỉ đói thôi à. Lúc ra khỏi hoàng cung nó còn chưa ăn gì đó. Bụng đại nhân mệt mỏi sau trận chiến, kháng nghị liên hồi bằng những tiếng kêu vang tựa sấm. Đói bụng không còn sức để đánh. ( Hàn: * Che mặt* Hiện tại, em đang cảm thấy nhục thay Nguyệt tỉ. Mất măt, mất mặt, quá mất mặt!!!) " Ngươi rốt cuộc vì sao lại đánh ta?" Nhìn nữ nhân đứng trước mặt, nó ngẩng đầu hỏi, địch ý trong mắt cũng giảm đi một chút. " Vì người đánh ta trước." Nữ nhân rất bình tĩnh nhả ra 5 chữ. " Ta đánh ngươi trước???" Nó nghi ngờ nhìn nữ nhân trước mắt, rồi lại hồi tưởng đoạn quá khứ vừa nãy. Ahaha, hình như là mình vô duyên vô cớ đánh người ta à nha. ( Nguyệt: Haha, tại ta đâu có biết * Cười trừ*) Nữ nhân vẫn im lặng, nhưng thật ra trong ánh mắt nàng nhìn nó hiện ra một tia khinh bỉ. " Ahaha, không đánh không làm quen, xin chào, ta là Trương Lý Minh Nguyệt." Nó phủi bụi ở mông, chân chó đứng dậy, bắt tay làm quen. " Thuộc hạ Tử Lăng tham kiến công chúa." Nữ nhân tên là Tử Lăng đang đứng trước mắt nó bỗng nhiên quỳ xuống đất, làm nó giật mình suýt ngã ngửa. " Tử... Tử Lăng... ngươi... ngươi là người của hoàng thượng?" Trong chiến trận, không gì có thể làm nó mất bình tĩnh, nhưng mà một khi đang lúc bình thường, OMG nó rất hay bị giật mình đó nha. ( Hàn: Bệnh nan y, Thần y như ta đây cũng không thể nào chữa khỏi.) " Công chúa, ta không phải là người của Trương hoàn đế, ta là thuộc hạ của Tử Thần Vương." Tử Lăng gương mặt vẫn như cũ, phát ra thanh âm từ tốn. " Tử Thần Vương? Là cái gì?" Trong đầu nó mờ mịt. Cái quái gì đang diễn ra thế này. Ừm hơi bị khó hiểu đó nha. Tử Lăng im lặng, trên tay bỗng xuất hiện một chiếc nhẫn. " Công chúa, chỉ cần người đeo chiếc nhẫn này vào, tất cả sẽ sáng tỏ." Nàng đưa chiếc nhân cho nó. "..." Im lặng, đeo nhân vào tay. Chiếc nhẫn vừa vào ngón trỏ liền ngay lập tức co lại cho vừa ngón, đồng thời, một luồng hơi nóng từ tay lan tỏa khắp tứ chi, kinh mạch giống như bị nổ tung, đan điền trở nên trống rỗng. Một loạt hình ảnh tràn vào trong đầu, nhiều đến mức giống như cái đầu sắp nổ tung. Rất nhiều hình ảnh, rất nhiều dữ liệu. Nó chợt ngẩn ra, nó, không phải là người. Nói tóm chuyện là thế này: Ngày xửa ngày xưa, ở một thế giới nọ tên là Tử Giới, có một nàng công chúa xinh đẹp tên là Tử Linh, nàng vô cùng " thùy mị", "nết na". Ra đường dân kêu, về nhà mẹ chửi. Có thể nói, những chuyện phá phách nơi Thần giới không chuyện nào không có tay nàng nhúng vào. Vâng, đó chính là thân phận của Nguyệt nhà chúng ta. Một ngày nọ, nàng công chúa đáng yêu, xinh đẹp, ngoan ngoãn đó cầm theo chiếc nhẫn không gian của phụ hoàng, tung tăng chạy đến U Minh cung, nhảy vào giếng luân hồi. Và từ đó, bạn Trương Lý Minh Nguyệt đã ra đời một cách vô cùng hoành tráng với ba hồn chín phách mỗi nơi một cái. ( Hàn: Thế mới nói, Nguyệt không bình thường. Thiếu hồn thiếu phách, chơi không nổi hà!!! * Nhìn đề phòng Nguyệt*/ Nguyệt: Rất tiếc ta đã lấy đủ hồn phách rồi nhé! * Liếc*/ Hàn: Không thể tin... * Nhìn khinh bỉ, bỏ đi*) ... ...... ...... ...... ...... ....Trở lại với câu chuyện đang bỏ dở.... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .... " Ai nha, hóa ra thân phận của ta cũng thật là cao quý à nha." Vuốt cằm tỏ vẻ nguy hiểm. " Công chúa, thời gian không còn nhiều, người nhanh chóng hồi cung đi." Tử Lăng từ đầu tới cuối mặt vẫn không hề đổi sắc. Đối với vị công chúa này, nàng hiểu rất rõ. Càng hùa theo, nó lại càng không kiềm chế được. Vậy nên tốt nhất nên giữ thái độ bình thản, ngàn năm không đổi. Nếu không cuộc sống của nàng sẽ không thể yên ổn. ( Hàn: Ừm, sống với người động kinh là vậy đó!!! * Đồng tình*) " Về cung, về Hoàng cung? No no, ta chưa muốn về! Ta chưa có chơi đủ." Vừa nghe lời Tử Lăng nói xong, theo bản năng, nó rống lên rồi xoay người bỏ chạy. " Rất tiếc, người bắt buộc phải trở về." Tử Lăng thở dài một hơi, một luồng gió đen hướng về phía nó. Ý thức dần bị luồng gió cuốn đi. Đến lúc tỉnh dậy, Nguyệt đã sớm trở lại Minh Châu Cung. Nó nhìn quanh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng phát hiện có điều không ổn. Toàn bộ Minh Châu cung không hề có một ai, chỉ trừ nó và Tử Lăng. " Tử Lăng, 9 người kia đâu rồi?" Rời khỏi trường kỉ, bỏ chân vào dày, chạy thẳng tới chỗ Tử Lăng " Ta đã cho bọn họ rời đi rồi, bọn họ ở đây sẽ gây bất tiện." Đúng vậy, nàng bây giờ không thể để bọn họ ở bên cạnh, vừa nguy hiểm cho nàng, vừa nguy hiểm cho công chúa. Chín người đó đã sớm được xóa kí ức và đưa đến nơi khác rồi. Từ bây giờ, Trương Lý Minh Nguyệt chính là Tử Linh công chúa, nàng nhất định phải bảo vệ tốt nó.