Nghịch thiên thất công chúa
Chương 13 : Mộng xuân lâu (hạ)
- Ta nói, các ngươi có phải là đang cậy đông hiếp yếu phải không? - Nó vuốt mũi, gian tà nhìn ba người đang đứng trước mặt.
- Cậy đông hiếp yếu thì sao? Vậy lúc ngươi giết chết Diệp Tử của chúng ta vì sao lại không nghĩ là vậy mạnh hiếp yếu. - Mục Tử hét lớn, không ngừng tấn công vào nó.
CMD, ỷ mạnh hiếp yếu, hắn ta đang nói ai vậy? Nó khiếp đảm nhìn về phía ba nam tử đang đánh nhau với mình.
- Này, các ngươi có bị gì không vậy? Ta ỷ mạnh hiếp yếu? Các ngươi có cần phải khoa trương vậy không? - Nó bộc phát khí thế cường đại, liên tục tạo ra khí công đánh nhau với Tam Đại Cao Thủ trước mặt.
- Hừ chúng ta không cần biết. Chỉ có duy nhất một điều đó chính là ngươi đã giết chế Diệp Tử. - Trúc Tử hét lớn. - Các huynh đệ, Ấn Tam Xà.
Tam Đại Cao Thủ hô một tiếng, tay tạo thành ba hình tam giác, ngay sau đó, một con rắn đầu trắng khổng lồ có ba đầu xuất hiện.
- Ảo Ảnh Hắc Điểu. - Nó cũng hô lớn, ngay lập tức một con chim đại bàng lớn xuất hiện.
- Đừng nghĩ chúng ta sợ ngươi. Để xem Xà của chúng ta so với Điểu của ngươi ai mạnh hơn. - Lan Tử hét lớn.
Cái con rắn này khẳng định là mạnh hơn con chim của nó. Bây giờ muốn thoát cũng phải dùng kế mới thoát được. Nếu dùng sức, chỉ sợ chưa đến một canh giờ nó sẽ thua. Minh Nguyệt nghĩ trong đầu cách để nhanh chóng tẩu thoát khỏi ba tên nói nhiều này. Từ nãy tới giờ, bọn họ nói liên tục không ngừng nghỉ, làm nó cũng ong ong. Làm sao ta... làm sao ta...
Trong đầu nó, mọi ý tưởng xoay vòng vòng không chịu ngừng nghỉ nhưng sau đó lại bị chính tay nó đập chết không còn mảnh vải. Đang trong tình thế nguy nan, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống ba quả cầu.
" Ầm" Ba tiếng nổ mạnh vang lên, một màn bụi được dựng lên, chắn giữa nó và ba người kia.
- Chạy mau. - Một cánh tay mạnh mẽ kéo nó vào lòng, ôm chặt nó, rời đi, không quay đầu lại.
Thật may mắn, cuối cùng nó cũng có thể thoát khỏi Tam Đại Gia kia.
- Huynh đài, đa tạ ơn cứu mạng. Sau này nếu có duyện tái ngộ, tại hạ nhất định báo đáp. - Nó khách khí chắp tay hướng về phía nam tử đeo mặt nạ kia.
- Nguyệt công tử không cần khách khí, tại hạ chỉ là tiện đường đi qua cứu giúp. - Hắn nhếch môi cười nhẹ. Ngoài miệng thì nói lời khách sáo nhưng trong lòng thì lại âm thầm cười nó.
Nghe được cái giọng nói rất chi là quen thuộc, cả người nó đứng hình.
- Là ngươi, cái tên ở Mộng Xuân lâu!!! - Không ngần ngại mất hết hình tượng, bạn Nguyệt hét lớn, chỉ vào mặt đại gia nhà người ta.
- Hỗn xược, Gia nhà chúng ta là để cho ngươi dùng tay chỉ sao? - Hắc y nhân bên cạnh nam tử bỗng rút kiếm chĩa vào nó.
- Hừ... Được, ngày hôm nay ta không chấp vặt với hai người. Công tử, ơn cứu mạng của ngươi ta nhất định sẽ trả. Nhưng hôm nay không phải ngày đó. Hẹn gặp lại! - Nó nhíu nhíu mi, chào hắn lần nữa rồi xoay người đi.
Bước đi chưa được một bước, cả thân hình liền rơi vào một bờ ngực ấm áp. Bờ môi có cảm giác lành lạnh. ... OMG có chuyện gì vậy?Nó trợn ngược hai mắt nhìn nam nhân trước mặt.
- Ngươi... ngươi... ngươi...
- Đó xem như là trả ơn ta đi! - Hắn liếc nó một cái, nhìn tiểu cô nương giận giữ mím chặt môi trước mặt hắn.
" Bình tĩnh, bình tĩnh, mình là người có học thức, có chừng mực. Mình là người hiện đại, không chấp, không chấp" Nó nắm chặt tay, trong đầu gằn từng chữ, từng chữ. Ôi ta thế mà bị cưỡng hôn...
- Được... được... Nợ đã trả hết. Công tử hẹn không bao giờ gặp lại. - Mặt nó đen như đáy nồi, trên trán gân xanh giật rõ ràng. Không chấp, không chấp.
Vừa nói xong, nó lập tức xoay người rời đi, để lại cho nam tử một bóng lưng nhỏ nhắn.
- Hắc Ảnh, ngươi chắc đó chính là nàng? Vì sao lại không hề giống như những gì ta thấy? - Nam tử lạnh lùng nhìn Hắc y bên cạnh. ( Hàn: Anh này là cr em nè!!)
- Thần sẽ điều tra lại. - Nam tử cúi đầu, ngay lập tức bóng dáng cũng biến mất. Hắn mang theo tâm trí tò mò trở về khách điếm.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
17 chương
72 chương
123 chương
155 chương