Nghịch thiên hệ thống: nữ phụ lên sàn
Chương 3 : vị diện 1 : nam thần cao lãnh (3)
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/75-19885-1#ixzz5rpN4BQRO
An Quân Quân ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau, mới thức đã nghe tiếng bụng réo liên tục.
Ọc..ọc..ọc
Cô lười biếng lếch thân mình đến chỗ tủ lạnh. Chỉ thấy bên trong đầy ắp nước khoáng. An Quân Quân lập tức ngốc lăng.
Chẳng lẽ nguyên chủ chỉ dùng nước khoáng để lấp đầy bụng thôi sao?
An Quân Quân chán nản thở dài, đành gọi đồ ăn nhanh đến. Một lát sau cô mới sực nhớ ra là từ trước giờ nguyên chủ chỉ học ở trường, ở mãi trong ký túc xá. Còn nhà của cô thì để trống thỉnh thoảng mới về nên không chuẩn bị đồ ăn sẵn trong tủ lạnh.
An Quân Quân ngửi ngửi mùi trên người mình. Hôi quá đi! Tối hôm qua cô còn chưa tắm nữa...
An Quân Quân đành kiên nhẫn đi tắm cho sạch sẽ. Lúc đối diện với gương trong nhà tắm, cô hơi ngỡ ngàng. Cô biết nguyên chủ rất đẹp nhưng không ngờ có thể đẹp đến cảnh giới này.
Dung nhan thật của An Quân Quân cũng rất đẹp nhưng đẹp theo kiểu người hoàn mĩ, quyến rũ. Còn cô gái trong gương lại có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo sạch sẽ một cách lạ thường. Năm 18 tuổi là thời điểm huy hoàng nhất của người thiếu nữ. Làn da trắng không tì vết, mềm mịn tới nỗi tưởng chừng có thể véo ra nước.
An Quân Quân tấm tắc khen ngợi trong lòng. Nhan sắc như vậy mà không làm nghệ sĩ thì thật tiếc...
Cô nhảy vào bồn tắm nhanh chóng tẩy rửa.
Tối hôm qua cô đã thề là sẽ không làm nhiệm vụ thì sẽ không làm nhiệm vụ. Dù sao thất bại thì làm cái khác, cô không sợ...
[Ký chủ như vậy không được...]
Cô trực tiếp bỏ qua không thèm nghe.
Xong xuôi, An Quân Quân quấn lên người một chiếc khăn tắm mỏng đi ra ngoài. Cơ thể nguyên chủ phát triển rất tốt, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, chỉ nhìn là không thể rời mắt được.
Cô lấy một chiếc váy dài suông vàng mặc vào. Cả một tủ đồ mà chỉ có một bộ tạm được. Không thể không nói gu thẩm mĩ của nguyên chủ thật tệ...
An Quân Quân tìm trong tủ một cái máy tính laptop. Điều kiện nguyên chủ không tệ, máy tính này xài tạm được.
Bây giờ cô lại bắt đầu sự nghiệp kiếm tiền của mình. Tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền bạn sẽ không làm gì được...
Cô vào một trang wed nổi tiếng, màn hình hiện lên sơ đồ giá cổ phiếu đang lên xuống. Mấy ngón tay linh hoạt nhảy múa trên bàn phím...
Kể từ khi cô đến thế giới này đã được 2 tuần. Hai tuần này An Quân Quân trôi qua vô cùng đơn điệu. Cả ngày chỉ ngủ ăn rồi lên mạng rồi lại ăn rồi ngủ.
Lần này hệ thống quyết định cúi đầu xin hàng. Nó chắc chắn nếu nó còn không thỏa hiệp với cô thì cô nhất định không làm gì hết, cả ngày chỉ ru rúc trong nhà.
Đến nỗi cả cửa nhà cô còn lười bước ra thì nó còn ôm hy vọng gì nữa đây?
Hai tuần này An Quân Quân liên tục ăn cơm hộp. Quần áo thì đặt trên mạng đến tận nhà giao tới. Cô chỉ cần lo kiếm tiền và kiếm tiền...
Lúc hệ thống nhìn thấy số tiền trong thẻ ngân hàng của cô đang không ngừng nhân lên thì vô cùng hốt hoảng... Ký chủ nhà nó còn có kỹ năng nào mà nó không biết nữa đây?
An Quân Quân ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt mong chờ: Nhanh nhanh một chút, BUG của ta, nhanh nhanh.
Hệ thống: [Hệ thống không có ngón tay vàng nhưng ta có không gian.. hừm... nó cũng coi như một loại plug-in đi?]
Cô chỉ thấy trên không trung xuất hiện một cái nhẫn màu bạc. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trên nhẫn khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị. Đại khái là kí tự đi...
Cái này... Cô bĩu môi giống như đang chê bai.
Hay là ngươi đưa ta hàng dỏm vậy hả?
Hệ thống hốt hoảng: [Không có, tuyệt đối không có.] Cái nhẫn này là thần khí của người tu tiên đó!!! Chủ nhân nó vất vả lắm mới lấy được tới tay, vậy mà cô còn dám nghi ngờ?
An Quân Quân còn cảm thấy hệ thống không đáng tin lắm nhưng thôi kệ. Cô chắc chắn nó không dám lừa cô.
Cô phất tay lên một cái, chiếc nhẫn liền biến mất.
Hệ thống: [!!!] Chuyện gì đang xảy ra vậy?
[Ký chủ, cô rốt cuộc đã làm gì với chiếc nhẫn? Tại sao nó lại biến mất?]
Không làm gì hết.
[Ký chủ, chúng ta có thể thương lượng một chút về việc này!]
Chúng ta chẳng có gì để thương lượng.
[Ký chủ...]
An Quân Quân quyết định đi ngủ không quan tâm đến nó nữa.
...
Đúng như thỏa thuận, sáng hôm sau An Quân Quân liền đặt vé máy bay buổi chiều về nước. Suốt một quá trình cô không hé miệng nói câu nào, hệ thống không thu được bất kỳ thông tin nào nên cũng đành bỏ cuộc.
Sau khi xuống máy bay cô liền bắt taxi đến biệt thự An gia.
Trong biệt thự An gia.
An mẫu đang ngồi trên ghế sofa phòng khách xem ti vi. Bộ phim bà coi là phim tình cảm vô cùng đau đớn.
Hu hu hu... An mẫu nhịn không được khóc thút thít, ánh mắt thống khổ nhìn chằm chằm màn hình.
Dì Lý đứng ở bên nhìn thấy đau lòng không thôi, mở miệng an ủi: Bà chủ à, đó cũng chỉ là phim thôi, người đừng khóc nữa...
Tôi không có buồn vì phim, chỉ là thấy con bé trong phim rất giống Tiểu Quân nhà mình, đáng thương tội nghiệp như vậy. Cũng may Tiểu Quân không có một thằng chồng khốn nạn như con bé này... Cũng may Tiểu Ảnh nó là một đứa trẻ tốt... Bà thì thào nói.
Dì Lý bất đắc dĩ cười. Bà nghe nói Mộc thiếu tuần trước đưa một cô gái về nhà làm giúp việc, cô gái đó còn là bạn học cùng trường của thiếu gia... Chỉ sợ Mộc thiếu cũng không được tốt như lời An mẫu nói.
An Quân Quân vừa mới trở về liền thấy một cảnh như vậy. Trong lòng cũng có vài phần ấm áp. An mẫu mặc dù không phải là một người phụ nữ tốt nhưng bà tuyệt đối là một người mẹ tốt.
Dì Lý thấy An Quân Quân về thì sắc mặt kích động vội nắm vai bà chủ nhà mình: Bà chủ, người xem ai về kìa!
An mẫu giật mình quay lại thì thấy cô, vội vàng chạy lại, nghẹn ngào nói: Con bé này về lại không báo cho người nhà biết trước. Con xem xem bà mẹ già này còn chưa điểm trang phấn đây này. Tiểu Quân sao con ốm thế này rồi hả...
Nghe thấy An mẫu lải nhải bên tai mình không ngừng thì An Quân Quân chỉ bất đắc dĩ cười. Phần tình cảm trong lòng là của nguyên chủ chứ không phải của cô, cô sẽ không quan tâm bất cứ ai...
An Quân Quân chỉ nhẹ nhàng cười Được rồi, mẹ vào nhà đi.
Dì Lý phát hiện tiểu thư nhà mình có chút khác nhưng không biết là khác chỗ nào. Có lẽ là khí chất đi... rất kiêu ngạo...không còn rụt rè nữa...
An mẫu bảo người hầu gọi điện cho An phụ mau trở về. An phụ nói đang họp nhưng bà lại nói: Ông mà còn không về là sẽ không có con gái nữa.
Thế là An phụ liền cấp tốc chạy về.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
19 chương
183 chương
87 chương
23 chương
85 chương