Nghịch thiên hệ thống: nữ phụ lên sàn

Chương 12 : vị diện 1 : nam thần cao lãnh (12)

Một loạt thông tin cặn kẽ xuất hiện trên màn hình. An Quân Quân nhìn đến lóe mắt. Mới ban đầu cô nhìn thấy thành tích của hắn còn hơi nhịn được. Nhưng bối cảnh của hắn là cái quỷ gì vậy? Có sư phụ là ông trùm hắc đạo, cha là tổng thống, mẹ là chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia... CMN! Bộ hắn là con ngọc hoàng à? An Quân Quân chán nản nằm dài lên giường. Một cái nhiệm vụ phụ tuyến lại nguy hiểm như vậy, sao không lấy mạng cô luôn đi? Thế là An Quân Quân lại ngồi tâm sự chuyện nhân sinh với hệ thống. An Quân Quân: Hệ thống, mi không định giải thích sao? Hệ thống:[...] Nó có thể giải thích cái gì đây? Cũng đâu thể nói thật là nó cố ý làm khó ký chủ! An Quân Quân: Ngươi không định nói? Cô híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm. Hệ thống bất giác rùng mình. Ký chủ luôn như vậy bảo sao nó không làm khó cô? Vậy ngươi cứ chờ xem trở về ta hành hạ ngươi thế nào! Cô nhếch môi cười rồi nằm xuống ngủ. Hệ thống sợ hãi muốn qua cầu cứu chủ nhân nhưng lại sợ An Quân Quân phát giác được chuyện gì. Dù sao lần trước vốn là nó nhờ vào quá trình chuyển không gian để đánh lừa cô. ... Sáng hôm sau, An Quân Quân đi đến trường mà không dùng xe của mình. Cô đang đến cầu thang tới lớp A thì đụng phải một cô gái. Không biết cô ta làm gì mà gấp rút đến độ tông mạnh vào cô. An Quân Quân bị đụng trúng trượt chân ngã xuống cầu thang. Lúc mở to mắt nhìn thấy người trước mắt thì cười lạnh. Nữ chính? Quả nhiên cô ta là khắc tinh của cô, đụng một chút là có chuyện! Thế là cô quyết định diễn một đóa hoa đáng thương. Á! An Quân Quân thảm thiết kêu lên. Cả người cô như lông tơ rơi xuống cầu thang. Đám người ở dưới nghe thấy tiếng kêu liền đi qua xem. Một người tay chân nhanh nhẹn đến đỡ lấy cô. Mà ở bên kia, Lâm Ly cũng được Mộc Ảnh đỡ ngồi xuống. Sắc mặt cô ta tái nhợt làm Mộc Ảnh thương tiếc không thôi. An Quân Quân được một đồng học đỡ lấy, vẻ mặt đáng thương cảm ơn người đó lại khiến mọi người xung quanh thổn thức không thôi. Cô phủi đất trên người ngước mắt nhìn người trước mặt, khí tràng thay đổi 180 độ. Cô đụng tôi làm tôi té xuống, suýt nữa mất mạng, cô không định giải thích sao? An Quân Quân mỉm cười xinh đẹp. Lâm Ly vội cúi đầu nói: Thật xin lỗi. Nói xong cô ta kéo Mộc Ảnh đi qua người cô định rời đi. An Quân Quân nhẹ nhàng chuyển chân vừa vặn chắn đường hai người. Lâm Ly thấy thế bèn làm bộ ươn ướt nước mắt vô tội nói: Này! Cô đừng quá đáng, tôi cũng đã xin lỗi rồi! Mộc Ảnh đứng một bên hơi nhíu mày, muốn im lặng nhưng khi nghĩ tới thái độ của An Quân Quân đối với hắn mấy ngày nay liền xen vào: Cô ấy đã nói xin lỗi rồi. Nhẹ nhàng bâng quơ một câu liền khiến cô rơi vào ngõ cụt. Người bình thường nếu còn không chịu tránh đường, người ngoài nhìn vào nhất định mắng cô ỷ thế hiếp người muốn kiếm chuyện vô cớ. Nhưng xin hỏi nam chính, An Quân Quân có phải là người bình thường hay không? Chắc chắn là không rồi! Cô nghe vậy còn cười xán lạn hơn: Ý anh nói, cô ta khiến tôi suýt chút mất mạng thì chỉ cần một câu xin lỗi? Muốn bản cô nương tha cho hai người? Về nhà nằm mơ đi! Lâm Ly trong lòng thầm kêu không tốt, cô gái này thật kì lạ, không phải bây giờ cô ta nên tránh đường sao? Nhưng tôi không cố ý! Cô ta nép vào người Mộc Ảnh như chú chim nhỏ đáng thương. Mộc Ảnh đau lòng ôm lấy cô ta ý bảo đừng lo lắng. Hắn nói: Đừng lo, có tôi ở bên em. Những người xung quanh nghe vậy một trận suýt xoa. Mộc thiếu cư nhiên bênh vực cô ta? Quan hệ gì vậy? Một đám chuyên bát quái nhanh chóng chụp hình lại. An Quân Quân đứng đối diện nhìn cảnh này mà lòng buồn cười không thôi. CMN, chính chủ còn đứng đây lại dám diễn tình chàng ý thiếp với tiểu tam? Nam chính đại nhân, bổn cô nương thật sự quá coi thường sự vô sỉ của ngươi rồi! Lâm Ly được Mộc Ảnh ôm vào lòng nhếch mép đắc ý nhìn cô. Cô ta có Mộc Thiếu bảo vệ, sao lại sợ con nhỏ An tiểu thư ngu ngốc đó? Phải, lúc trước hình ảnh của cô bị lưu truyền trên diễn đàn làm Lâm Ly không thể không biết. Vụ việc hôm nay là cô ta sắp xếp muốn dạy dỗ cho cô chút bài học nhỏ. Chỉ cần An Quân Quân làm nháo vụ việc này lên, người ngoài nhất định sẽ phỉ nhổ tính tình độc ác chấp nhất của cô. An Quân Quân đương nhiên nhìn thấy ý khiêu khích của cô ta, chỉ bĩu môi châm chọc nói: Cô ta nói không cố ý thì thật là không cố ý à? Cứ cho là không cố ý, thế nếu không may tôi chết vậy cô ta cũng không có lỗi sao? Lâm Ly hơi cắn môi, nước mắt suýt cái tuôn trào nhưng lòng hơi kinh ngạc, cô gái An Quân Quân này cũng thật khó đối phó. Nhưng cô vẫn đâu có sao? Tôi cũng đã xin lỗi rồi! Lâm Ly cố biện minh. An Quân Quân ác ý khinh bỉ nói: Thế tôi đến đánh mẹ của cô tàn phế, đánh xong lại nói là không cố ý, thế lúc đó tôi cũng có phải chỉ cần xin lỗi thì cô sẽ tha thứ sao? Trên đời này, có một loại người lúc nào cũng tự cho mình rất lương thiện rất tốt đẹp. Những chuyện gì không liên quan đến họ thì họ sẽ cảm thấy nó không đáng quan tâm. Mà Lâm Ly chính là loại người như vậy. An Quân Quân rất khinh thường cô ta. Muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, cô ta coi mình là thánh nữ à? Dựa vào cái gì bản cô nương phải bỏ qua cho cô?