Nghịch Thế
Chương 41 : Bụi trần lắng đọng
Thiệu Duật Thần không ngờ mình cũng sẽ có ngày hồi hộp khi nhận được điện thoại của Đoàn Dịch Lâm, tay cầm điện thoại cũng run lên, anh hít sâu ba lần để điều chỉnh tâm trạng, “A lô!”
Đoàn Dịch Lâm không nói nhiều lời vô nghĩa, “Thứ tao muốn mày đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Tao muốn nghe giọng của Ninh Hi!”
“Ninh Hi là ai?” Đoàn Dịch Lâm cười cười nhìn người nằm trên sàn, “Ý của mày là cảnh sát Đới, Đới Mạt Nhan?”
Thiệu Duật Thần tái mặt, hắn biết tất cả, còn anh thì cái gì cũng không biết, trong cuộc đấu sức này hắn đã chiếm hết ưu thế, anh chỉ có thể làm theo.
“Tao không cần biết, tao chỉ muốn nghe giọng nói của Ninh Hi vợ tao, nếu không mày đừng hòng lấy được thứ mình muốn.” Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Thiệu Duật Thần hiểu, dù không hy vọng nhưng anh vẫn phải làm theo.
Ninh Hi khổ sở vặn vẹo trên giường, bị trói chặt, cô hoàn toàn không giãy dụa được, miệng bị dán lại, cô chỉ có thể thốt lên những âm thanh không rõ ràng. Dù cô có la khàn cả giọng thì âm thanh phát ra cũng chỉ yếu ớt đến đáng thương.
Đoàn Dịch Lâm cười, đưa điện thoại qua, Ninh Hi đột nhiên im bặt, cô biết mình chính là mồi nhử, vì vậy cô không muốn Thiệu Duật Thần đến đây để tìm cái chết. Đúng vậy, đó chính là tự tìm cái chết, cục diện này, ai đến cũng đều chỉ có một con đường chết.
Đoàn Dịch Lâm bỗng nhiên vô cùng ghen ghét khi nhìn thấy cô im lặng, hắn kéo băng dính trên miệng cô xuống, “Sao lại im lặng?”
Ninh Hi căm hận nhìn hắn, tròng mắt chứa đầy phẫn nộ và oán hận khiến Đoàn Dịch Lâm hưng phấn, hắn cười, lấy tay từ từ đặt lên bụng của cô, “Ái chà, cô nói xem, tình cảnh như bây giờ cô còn mang theo tạp chủng này làm chi?”
Thần kinh Ninh Hi căng thẳng, cô nhìn chăm chú vào hành động của Đoàn Dịch Lâm, chỉ thấy hắn đứng thẳng lưng đi hai bước tới gần cô, Uông Ninh Hi cảm thấy nguy hiểm, cô nhắm mắt lại, khóc thành tiếng, “Xin anh, đừng tổn thương con tôi.”
Tròng mắt Thiệu Duật Thần đỏ ngầu, anh hít sâu một hơi, “Đoàn Dịch Lâm, mày muốn gì tao cũng đáp ứng, mày đừng làm hại vợ con tao!”
“Vậy mày hãy nhớ rõ, sáu giờ tối nay mang theo Văn Chính Đông và giấy chuyển nhượng cổ phần đến trung tâm quảng trường, đến lúc đó tao sẽ gọi cho mày.” Nói xong hắn cúp điện thoại.
Thiệu Duật Thần ngây ngốc đứng tại chỗ, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống đất, anh làm sao để xoay chuyển tình thế bây giờ! Anh đã rơi vào đường cùng! Thiệu Duật Thần ngẩng đầu nhìn Văn Chính Đông, “Anh đi nhanh đi, không cần phải….theo tôi hy sinh vô nghĩa.”
“Anh muốn buông tay sao?” Văn Chính Đông chau mày, “Anh là đàn ông, là một người chồng có trách nhiệm, chẳng lẽ mang theo vợ con mình cùng chết chính là trách nhiệm của anh?”
“Báo cảnh sát sao? Chỉ sợ một khi chúng ta gọi điện, hắn sẽ biết ngay lập tức, đến lúc đó, ngay cả cơ hội gặp mặt vợ con lần cuối tôi cũng không còn. Tôi từng hứa hẹn rất nhiều với cô ấy, nhưng điều cuối cùng tôi có thể làm cho cô ấy chính là không để cô ấy phải lẻ loi đơn độc mà ra đi!” Anh cúi xuống chiếc bàn trong thư phòng, không nhúc nhích, chưa từng tuyệt vọng như bây giờ, anh thật sự không còn cách nào.
Văn Chính Đông không nói gì, đúng vậy, ngay cả báo cảnh sát cũng chính là chui đầu vào rọ, vậy thì họ còn làm được gì nữa, “Tôi đi với anh!” Anh ta không thể trơ mắt nhìn anh chui đầu vào lưới, giao tình bấy lâu nay, nếu có thể cùng nhau hoạn nạn cũng không uổng công làm anh em với nhau. Nói xong, anh ta xoay người ra khỏi thư phòng, Thiệu Duật Thần ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng vô cùng chua xót.
Ngồi trong chốc lát, Thiệu Duật Thần càng nghĩ càng không cam lòng, anh đi đến phòng Mục Uyển Thanh, không có ai. Nghĩ đến còn phòng của cha, anh đến đó, quả nhiên gặp được cô ta đang ngồi bên giường, tròng mắt đã đỏ, “Sao vậy?” Anh làm như không có chuyện gì, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô ta rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Uyển Thanh, nếu tôi không ở đây, nơi này sẽ thuộc về em, hội Thanh Sơn trực tiếp giải tán thì tốt rồi, em cũng biết, nó đã quá mục nát.”
Mục Uyển Thanh đột ngột đứng lên, khiếp sợ nhìn anh, “Anh muốn đi cứu Uông Ninh Hi?”
Thiệu Duật Thần tin chắc cô ta đã biết chuyện này, anh chậm rãi đứng lên, “Uyển Thanh, tình cảm em dành cho tôi, tôi chỉ có thể đặt ở trong lòng, là tôi phụ em, cho nên tôi sẽ không trách em. Bởi Thiệu gia nợ em một ân tình nên tôi sẽ nhân nhượng em, không truy cứu mọi chuyện. Tôi đã cho người chuyển tiền vào tài khoản của em, số tiền đủ để em sống cả đời, chăm sóc tốt cho mình.” Lần đầu tiên, anh tính toán lợi dụng tình cảm của một người phụ nữ, lúc này anh đã rơi vào đường cùng.
“Anh chờ một chút!” Khi Thiệu Duật Thần ra cửa, Mục Uyển Thanh gọi anh lại, “Em biết Đoàn Dịch Lâm có một kho hàng gần sân bay ở ngoại ô phía Bắc, còn có một toà biệt thự ven biển, còn có căn phòng nhỏ trên núi, nhưng mà nó đã lộ rồi.”
Tảng đá trong lòng Thiệu Duật Thần rơi xuống, anh yên tâm một chút, căn phòng nhỏ trên núi đó anh đã kiểm tra, kho hàng kia làm anh dấy lên hy vọng, dường như vừa rồi ở trong điện thoại, anh cũng nghe thấy tạp âm rầm rầm, giống như nơi đó rất gần sân bay, anh hưng phấn, kìm nén niềm vui, anh ngoảnh đầu nhìn cô ta, “Cảm ơn em.”
Vừa cúp máy với Thiệu Duật Thần, Đoàn Dịch Lâm điện thoại cho Hồ cảnh ti, bảo ông ta tối nay đến đây “dọn dẹp” tàn cuộc. Uông Ninh Hi lập tức hiểu ra, hắn ta trăm phương ngàn kế tạo ra cục diện này chính là vì mục đích đẩy Thiệu Duật Thần vào chỗ chết, đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu anh, sau đó, hắn sẽ lấy thân phận nằm vùng để rửa sạch mọi tội lỗi. Cô bất ngờ hiểu ra lý do vì sao hắn có thể bày ra một kế hoạch hoàn hảo đến vậy, then chốt chính là hắn đã biết thân phận của cô từ lâu, tất cả mọi thứ đều thông qua cô mà đến tay cảnh sát và Thiệu Duật Thần, phản ứng dây chuyền tạo nên một kết cục như hôm nay. Cô chính là người trung gian, là quân cờ hoàn hảo nhất của Đoàn Dịch Lâm. Cô thấy mình sống trên đời thật uổng phí, vẫn luôn miệng bảo rằng sẽ ở bên cạnh để bảo vệ anh, nhưng không biết vì sao giờ đây lại trở thành đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Nếu chỉ vì cô mà Thiệu Duật Thần đến đây để tìm cái chết, cô phải làm sao đây? Nghĩ đến đó, Uông Ninh Hi chợt cảm thấy khóc không ra nước mắt. Đây là bi kịch đã định trước.
Thiệu Duật Thần làm theo chỉ thị của Đoàn Dịch Lâm, đúng giờ đến trung tâm quảng trường, nhưng chỉ có một mình anh, Văn Chính Đông không biết đã đi đâu từ chiều, Thiệu Duật Thần không tức giận, không ai có nghĩa vụ phải chết cùng với người khác, ngược lại điều đó càng khiến anh yên tâm hơn, không còn quá nhiều gánh nặng nữa.
Thiệu Duật Thần bị điện thoại chỉ huy đi vài vòng, cuối cùng mới đến kho hàng, tâm trạng Duật Thần Thần bây giờ không biết là tốt hay xấu, tốt là bởi vì anh có chuẩn bị, xấu là vì anh không nắm chắc phần thắng trong tay.
Bị khám xét một hồi, Thiệu Duật Thần mới được cho vào trong, bên trong tối đen như mực, trong lòng anh khẩn trương vô cùng, nhưng anh không thể dừng lại, không thể trốn chạy, phải kiên trì tiến lên phía trước, đi được vài chục bước, đèn trên đầu bỗng sáng lên. Thiệu Duật Thần lấy tay che mắt, chờ thích ứng với ánh sáng mới nhìn khắp xung quanh. Đoàn Dịch Lâm ung dung ngồi trên ghế, chơi đùa với khẩu súng trong tay. Ninh Hi ở ngay sát bên hắn, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, quần áo trên người khó mà che đậy thân thể, chỉ có hai nút áo còn miễn cưỡng cài lại. Lúc này cô bị trói chặt, miệng cũng bị dán lại, nói không nên lời, chỉ lắc đầu nhìn anh.
Trong đầu Thiệu Duật Thần lặp đi lặp lại lời nói, nhất định phải chịu đựng, không thể để thua ngay từ đầu. Nhưng khi thấy cảnh này, anh vẫn chịu không được mà đỏ mắt, “Ninh Hi…” Anh tiến lên từng bước, lại bị Đoàn Dịch Lâm quát, bảo dừng lại.
“Thiệu tiên sinh, đừng nhúc nhích.” Hắn hướng khẩu súng về phía Ninh Hi, “Mày không nghe lời chắc là không muốn vợ con bình an phải không?” Hắn chậm rãi đứng lên, “Văn Chính Đông đâu? Huynh đệ tốt của mày chạy đâu rồi? Thiệu Duật Thần, đời mày đúng là có nhiều bi kịch, ngay cả vợ con, anh em thân tín cũng đều là cảnh sát!”
“Đừng nhiều lời, tao đã ký vào văn kiện chuyển nhượng cổ phần công ty như mày muốn, thả cô ấy ra, tao sẽ ở lại.”
“Tao hỏi mày, Văn Chính Đông đâu?” Đoàn Dịch Lâm trở nên gắt gỏng.
“Tao ở đây!”
Thiệu Duật Thần quay đầu lại đã thấy Văn Chính Đông bị vài tên áp tải vào, anh nhíu mày, “Anh không nên đến đây để tìm cái chết!”
Đoàn Dịch Lâm giơ súng về phía Thiệu Duật Thần, “Xem ra mày đã biết hết, vậy thì hôm nay, tất cả tụi mày đừng hòng sống sót mà ra khỏi đây!”
“Hai mạng đổi hai mạng, thả Ninh Hi ra!” Thiệu Duật Thần nhìn thẳng vào mắt Đoàn Dịch Lâm, không hề sợ hãi.
“Uông Ninh Hi? Tao cho mày biết, thực ra đó không phải là tên thật của cô ta. Cô ta là Đới Mạt Nhan. Ba năm trước, cô ta được cử đến nằm vùng bên cạnh tao. Kết cục cuối cùng chính là do một tay cô ta dàn dựng, người thân và anh em của tao đều chết trong tay cô ta, bang Hưng Long của tao cũng vì vậy mà tan rã, mày nói xem, tao có nên tha cho cô ta không?”
Thiệu Duật Thần và Văn Chính Đông bất ngờ, việc bang Hưng Long bị tiêu diệt là sự việc chấn động, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về người đang nằm trên sàn, cô nhắm mắt lại, trên mặt đều là nước mắt. Đoàn Dịch Lâm cúi đầu kéo băng dán của cô ra, “Cô tự mình nói cho bọn chúng nghe xem, có phải lúc trước chúng ta cũng từng rất hạnh phúc?” Lời nói của hắn suồng sã, cố ý kích thích Thiệu Duật Thần.
“Hai người không nên đến đây, hắn đã thông đồng với người của cảnh sát, chúng ta đều không thoát được.”
Đoàn Dịch Lâm cười, “Thiệu Duật Thần, ngay lập tức giết Văn Chính Đông cho tao! Tao có thể suy nghĩ về việc thả cô ta.”
“Đừng!” Ninh Hi hô to, “Duật Thần, chỉ một mình Chính Đông mới có thể chứng minh anh trong sạch, anh ấy là cảnh sát. Nếu giết anh ấy, anh sẽ không còn đường lui, Đoàn Dịch Lâm sẽ đem mọi tội lỗi đổ lên đầu anh, sau đó hắn ta sẽ tẩy rửa sạch sẽ, hai người đừng làm chuyện hồ đồ. Tôi là loại người gì anh đã biết, Thiệu Duật Thần, anh tỉnh táo lại đi! Tôi vốn không yêu anh, tôi chẳng qua chỉ là một cảnh sát nằm vùng mà thôi, không đáng để anh phải hy sinh như vậy!”
Thiệu Duật thần quay đầu nhìn thoáng qua Văn Chính Đông, vẻ mặt anh ta lạnh nhạt khiến Thiệu Duật Thần có cảm giác an toàn không rõ nguyên do. Anh bình tĩnh xoay người nhìn Ninh Hi, “Nhưng anh thật sự rất yêu em, cho nên Chính Đông, tôi xin lỗi!” Anh nhận lấy súng từ người bên cạnh, chỉa vào đầu Văn Chính Đông.
“Xin anh! Duật Thần, tôi xin anh!” Ninh Hi nghẹn ngào đến nỗi không nói thành lời, hai chân không ngừng vùng vẫy, “Anh ấy là anh em tốt của anh, anh ấy ở bên cạnh anh mười mấy năm, anh không thể vô lương tâm như vậy, van xin anh!”
Trái tim Thiệu Duật Thần run rẩy, máu toàn thân như muốn trào ra, anh không dám quay đầu nhìn cô, chỉ sợ quay lại sẽ diễn trò không được. Đoàn Dịch Lâm nhìn cả hai, trong lòng có dự cảm chẳng lành, hắn nhướng mày với người bên cạnh, người đó liền đứng một bên gọi điện thoại.
Ninh Hi biết cô đã không làm được gì còn làm hại mọi người. Cô muốn thoát ra, không ngừng cọ xát dây trói trên chân, sàn nhà thô ráp cọ vào da đau đớn.
“Nhanh lên, đừng câu giờ, tao không có nhiều thời gian để nghe tụi mày tâm sự.” Đoàn Dịch Lâm đắc ý, nhưng khi người bên cạnh ghé vào tai hắn nói nhỏ, sắc mặt hắn liền tái mét, anh đột nhiên đứng phắt dậy, tiếng đạn lên nòng vang lên, không khí như đọng lại. Bên ngoài vang lên tiếng súng và còi hụ của cảnh sát.
“Thiệu Duật Thần, tao coi thường mày.” Nói xong, Đoàn Dịch Lâm giơ súng nhắm ngay vào người đối diện, Uông Ninh Hi không biết lấy sức lực từ đâu, hai chân cô dùng sức đến rách cả da, gần như trong chớp mắt, Thiệu Duật Thần cũng xoay chuyển họng súng, Văn Chính Đông nhanh nhẹn cướp súng của người bên cạnh, đồng thời có mấy tiếng súng vang lên.
Ninh Hi bất ngờ đứng lên, cũng không kịp, cô hướng về phía Đoàn Dịch Lâm, đứng giữa hắn và Thiệu Duật Thần. Trong nháy mắt, viên đạt gào thét bay ra, Ninh Hi chỉ cảm thấy hình như có luồng gió lao về phía mình, nhanh đến nỗi trở tay không kịp.
Thiệu Duật Thần không hề ngờ Đoàn Dịch Lâm lại đưa anh một cây súng không có đạn, anh mở to mắt nhìn viên đạn xuyên qua đầu của Uông Ninh Hi, một dòng máu tươi trào ra. Thiệu Duật Thần như đang mơ, nhìn người trước mặt từ từ té xuống, nằm trên mặt đất, đầu óc anh trống rỗng.
Văn Chính Đông giải quyết đám tay chân xong, quay đầu nhìn thấy Thiệu Duật Thần sửng sờ tại chỗ, đem mình hoàn toàn rơi vào tầm ngắm của Đoàn Dịch Lâm.
“Duật Thần!” Văn Chính Đông chạy đến, nhưng mà vẫn có một viên đạn bắn trúng ngực phải của Thiệu Duật Thần, Văn Chính Đông nửa đứng dậy, bắn liền hai phát súng, một phát trúng vào tay phải của Đoàn Dịch Lâm, súng của hắn rơi xuống sàn.
Cửa chính được mở ra, cảnh sát cầm súng tiến vào, bao vây kín cả phòng, chỉa vô số họng súng về phía bọn họ. Văn Chính Đông buông súng, giơ hai tay lên, đứng im tại chỗ. Đoàn Dịch Lâm cũng giơ tay lên, trên mặt phảng phất nét cười, “Đều là người một nhà.”
Văn Chính Đông cười mỉa, không nói gì.
Thiệu Duật Thần bất chấp tất cả, chịu đau chạy đến bên cạnh Ninh Hi, cố hết sức ôm cô vào lòng, “Ninh Hi?” Giọng nói anh rất nhẹ, một giọt nước mắt theo khóe mi cô rơi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất. Giây phút ấy như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm vào tim anh, đau đớn vô cùng. Anh một tay bịt chặt miệng vết thương trên đầu cô, “Không sao đâu, Ninh Hi, anh có thể cứu em. Ninh Hi, anh xin em, xin em hãy kiên trì!” Anh ngẩng đầu về phía cửa hô to, “Gọi xe cứu thương, cầu xin các người, mau gọi xe cứu thương.”
Văn Chính Đông nhìn hai người, tròng mắt đỏ hoe, anh ta cắn chặt môi, xoay đầu qua. Sinh ly tử biệt luôn là chuyện khiến người ta khó chấp nhận nhất, vợ chết con mất, một xác hai mạng.
Đoàn Dịch Lâm như tỉnh lại từ trong mộng, hắn khó tin quay đầu lại nhìn hai người kia, máu đã nhuốm đầy trên người bọn họ, nhìn không ra là của ai, Thiệu Duật Thần cọ vào mặt Ninh Hi, nước mắt hai người trào ra, hòa với máu tươi tạo thành một hỗn hợp loang ra.
“Mạt Nhan.” Hắn nhíu mày, hoang mang nhìn cô, “Em làm sao vậy?” Hắn buông tay, từ từ đi qua, lại bị cảnh sát kéo lại, còng tay lạnh lẽo khóa chặt cổ tay hắn.
“Các người làm gì vậy? Tôi là cảnh sát, bọn họ là người các người cần phải bắt.” Hắn gáo thét lớn tiếng, “Tôi muốn gặp Hồ cảnh ti.” Hắn giãy dụa, muốn thoát ra, “Mạt Nhan, Mạt Nhan, bọn chúng giết Mạt Nhan của tao rồi!”
Văn Chính Đông chậm rãi đi qua, “Hồ cảnh ti đã bị cảnh sát cách ly điều tra, còn nữa, là do súng của mày bắn trúng đầu cô ấy, Đoàn Dịch Lâm, đừng trách người khác, đều là do mày làm.”
“Tao không nổ súng vào Mạt Nhan, mày mưu tính gì thế? Văn Chính Đông, mày dựa vào cái gì để giáo huấn tao?”
“Tao là cảnh sát!”
“Không, mày không phải, sẽ không phải, hồ sơ đã bị hủy, mày không phải cảnh sát!” Đoàn Dịch Lâm đột nhiên hoảng loạn đứng lên, không biết mình đã đi sai bước nào.
“Vô ích thôi, sự thật cuối cùng là sự thật. Dẫn hắn đi!” Anh ta phất tay, cảnh sát hai bên nhanh chóng kéo hắn ra ngoài, ánh mắt hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn về phía Ninh Hi, miệng không ngừng lẩm nhẩm cái tên Đới Mạt Nhan.
Xe cứu thương nâng cáng cứu thương đến, Ninh Hi được đưa lên xe, “Tôi đi cùng cô ấy!” Khuôn mặt Thiệu Duật Thần đầy máu và nước mắt, còn có mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, anh muốn lên xe lại bị cản lại.
“Đừng xúc động, anh cũng bị trọng thương, cần xử lý ngay.”
“Tôi không cần.” Anh nắm thành xe, không quan tâm, chỉ muốn lên xe, nhưng vừa bước được một chân, cả người liền ngã ra sau, bất tỉnh nhân sự.
Hai chiếc xe cứu thương gào thét mà chạy, tới cửa bệnh viện đã có rất nhiều bác sĩ đứng chờ, Thiệu Duật Thần trực tiếp được đẩy vào phòng phẫu thuật, một chiếc khác được đẩy vào thang máy lên tầng cao nhất.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
17 chương
259 chương
183 chương
764 chương