Sau buổi tối trốn đi không báo trước kia, nghe nói Thôi Ninh Nhạc lúc về đến nhà liền bị dạy dỗ một trận ra trò. Mặc kệ hắn đã là một người trưởng thành không hơn không kém, nhưng trong mắt ông lão ở nhà, một đứa trẻ đi đêm không về, còn chẳng chịu báo tin lại cho gia đình, quả thật là một tội tày đình. Huống chi, Thôi gia còn lấy kỷ luật của quân đội làm chuẩn mực nữa.
Vì thế, thời gian huấn luyện hằng ngày của Thôi Ninh Nhạc lại tăng thêm hai tiếng nữa, điều này đồng nghĩa với việc thời gian để Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ càng giảm đi. Đừng nói đến hành vi đi đêm không về đòi hỏi cao cấp như vậy.
Nhận được thông báo này, Nữ vương điện hạ im lặng mất nửa ngày.
Mãi đến khi Thôi Ninh Nhạc vuốt ve dỗ ngọ, dùng đủ mọi đòn tâm lý lâm li bi đát nửa ngày, thanh niên xinh đẹp kia mới chịu thừa nhận. Xương quai xanh ẩn hiện, dáng người thon dài, gương mặt xin đẹp, lại thêm bộ võ phục màu trắng tạo cảm giác cấm dục, khiến một đám người trong sân võ muốn tuôn trào máu mũi – trong đó bao gồm cả cái tên vì ngẩn người mà để bị đá trúng mũi.
Nữ vương điện hạ cười đến cuồng vọng, như vừa hoàn thành được nghiệp lớn. Thôi Ninh Nhạc cũng bật cười, chủ động nói với vị võ sư huấn luyện cho mình giao thủ với khách quý kia. Ngay dưới ánh mắt ghen tỵ của mọi người, Ngưu Lang Chức Nữ lại một lần nữa gần gũi. Thôi Ninh Nhạc thấp giọng hỏi: “Vật nhau không hử?”
“Tốc chiến tốc thắng đi, tôi muốn về nhà.” Lời nói của Triệu Thư Ngôn khiến Thôi Ninh Nhạc sửng sốt một hồi. Vừa ra sân võ một chút sao có thể về nhà đây?
Nhưng Triệu Thư Ngôn không cho hắn thời giờ do dự, một quyền đánh tới. Thôi Ninh Nhạc không chút nghĩ ngợi giành lại thế công, dễ dàng đánh trả lại.
Triệu Thư Ngôn đấm đá mấy cú. Thôi Ninh Nhạc bụng đầy nghi hoặc, cố gắng ngăn lại toàn bộ đòn tấn công, sau đó tìm thời cơ để phản kích. Ép cho hắn nóng lên, cuối cùng nhịn không được dùng cả hai tay.
Triệu Thư Ngôn bất ngờ “ai da” một tiếng, ngã xuống thảm.
Thôi Ninh Nhạc sửng sốt. Khóe mắt Nữ vương điện hạ có chút ươn ướt: “Trặc chân rồi.”
Hay cho một cái khổ nhục kế.
Kỵ sĩ đại nhân khiêng tự mình khiêng điện hạ trở về, suýt chút nước ở trước mặt người nhà khóc một trận bù lu bù loa. Cũng khổ cho bạn học Triệu Thư Ngôn phải dùng đến khổ nhục kế này, chỗ mắt cá chân đã sung thành một cục to tướng, nhìn thật sự đáng thương. Ông lão ở nhà rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý, để cháu trai nhà mình chăm nom cậu bạn tốt đang cô đơn một mình này.
Thôi Ninh Nhạc vuốt ve chỗ sung trên chân người kia. Tuy rằng trong lòng đang rất cao hứng, nhưng lại có chút xót xa, ngoan ngoãn hầu hạ Nữ vương điện hạ cả một đêm dài, không động tay, động miệng lại càng không thể động chân.
“Thư Ngôn.”
“Hử?”
“Tôi nhất định không để cậu khổ sở như vậy nữa.” Thôi Ninh Nhạc ôm lấy đối phương, rầu rĩ hứa hẹn.
“Tôi chính là có lòng tin sau này cậu sẽ tiến rất xa, cho nên mới bằng lòng theo chân đó.” Người kia ngạo mạn, đắc ý mỉm cười.
Thôi Ninh Nhạc dùng cằm cọ nhẹ vào hai bên má người yêu, thở dài một cái: “Nếu có thể, tôi thật hy vọng có thể đem cậu kim ốc tàng kiều a.”
“…Cậu không có bệnh đi?”
Bầu không khí tốt đẹp bị phá hỏng không còn một mảnh.
Lần đầu tiên Thôi Ninh Nhạc xuất hiện trong nhà trọ của Triệu Thư Ngôn, Phó Hiểu Xuân cùng Lưu Đông chờ đợi đã lâu, giống như gà rừng, vịt hoang chịu đói đã lâu, mặt mày kích động: “Ngài rốt cuộc cũng trở lại rồi a!”
Nữ vương điện hạ bị khiêng về, cười ha hả, vô cùng hài lòng với phản ứng của mọi người. Người mình coi trọng nhất, đương nhiên phải được nhận loại đãi ngộ này.
Thôi Ninh Nhạc một tay đỡ eo Triệu Thư Ngôn, một tay trấn an đám tay chân đang kích động, sau đó ngẩng đầu nhìn ra bốn phía, lại thấy thêm hai thân ảnh quen thuộc khác. Triệu Thư Ngôn đưa mắt nhìn hắn, lập tức giải thích: “Đàn ông chưa đi làm, thân gái người ta vẫn chưa tính đến chuyện gửi thân.”
“Quả nhiên là hình tượng oán phu khuê phòng.” Rắn hổ mang không chút lưu tình.
Hai người nào đó bị trúng nọc độc cùng thẹn quá hóa giận: “Ai kia mới là oán phu kìa!”
“Người bên cạnh tôi nói mà.” Bị bán đứng thẳng tay. Lô hoa kê tuy rằng bị tố cáo, nhưng vẫn như trước ngạo mạn: “Không có chứng cứ nhé.”
Hai người giống như ngày xưa, thay nhau giẫm đạp lên thương nhớ của nhóm thiếu nam.
Khoảng thời gian hai năm, giống như không hề tạo ra bất cứ ngăn cách nào giữa cả hai. Bọn họ thoạt nhìn vẫn thản nhiên tiêu sái như trước, tựa cả hai sinh ra, tồn tại là vì nhau. Cho nên, mặc kệ có tách bọn họ ra bao lâu, cả hai vẫn là một cặp đôi hoàn mỹ.
Nói thế này có chút sến súa, bất quá, trong mắt Phó Hiểu Xuân, chính là như vậy.
“Sư phụ vẫn vậy, Ninh Nhạc cũng không thay đổi, thật tốt…” Cậu chàng ghen tỵ tổng kết. Thôi Ninh Nhạc nhìn đối phương một cái, sau đó quay quá liếc nhìn Triệu Thư Ngôn. Rồi cả hai cùng nhún nhún vai. “Tôi có thay đổi mà.” Thôi Ninh Nhạc thẳng tay đập nát ảo tưởng lãng mạn của người nào đó.
“Tôi cũng thay đổi.” Triệu Thư Ngôn bồi thêm một cú, hoàn toàn nát vụn.
“…Cái kia, hẳn cũng là theo chiều hướng tích cực đi!” Phó Hiểu Xuân không cam lòng. Rõ ràng, hai người nhìn qua vẫn là cái kiểu khiến người ta đuổi theo không kịp ấy.
“Tôi đã ích kỷ hơn trước, cũng mạnh lên rất nhiều.” Thôi Ninh Nhạc thẳng thắn.
“Tôi phát hiện nếu không có người này thì không thể sống được.”
……
“Hả?!” Phó Hiểu Xuân trợn tròn mắt.
“Cậu thật sự còn sống nha.” Thôi Ninh Nhạc lườn người nào đó một cái.
“Tôi đã từng nghĩ bản thân không thể sống nữa. Tôi vẫn thường nghĩ rằng một ngày nào đó chính mình luẩn quẩn trong lòng, rồi ném đi tất cả, chạy qua bên đấy, cùng cậu đến sông cạn đá mòn…” Triệu Thư Ngôn buông tay ra, ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm Thôi Ninh Nhạc. Nhưng đây thật ra chỉ là lời nói quá lên mà thôi. “Kết quả lại phát hiện ra, cậu cũng không quan trọng đến như vậy.”
Thôi Ninh Nhạc nhìn xuống đối phương. Bọn họ nhìn nhau một hồi, sau đó hắn đáp trả: “Cậu không sợ tôi nghe được lời này, sau đó sẽ đòi chia tay sao?”
“Vì cậu biết tôi vẫn sống tiếp, cho nên cậu sẽ phải về lại nơi này nha.” Triệu Thư Ngôn cong cong khóe miệng: “Có thấy vô cùng xúc động không?”
“Buồn nôn chết đi được!” Phó Hiểu Xuân ghen tỵ đến cả gương mặt đều đỏ bừng.
Lưu Đông nãy giờ vẫn bị làm lơ, sửng sốt hồi lâu, sau đó mới vỗ mạnh lên đùi một cái: “Óa óa, má tôi ơi!” Thanh âm to khỏe kia thành công kéo lại sự chú ý của ba người khác. “…Má tôi ơi! Hai người là một đôi hử?!” Lưu Đông mặt mày méo mó, như thể phát hiện heo mẹ bay trên trời.
Ba người nào đó nháy mắt mấy cái. Không xong rồi, bất tri bất giác, bọn họ đã giấu giếm anh chàng thiếu nam thuần khiết kia cả sáu năm trời rồi.
Theo lời kêu gọi của Nữ vương điện hạ, ba cặp tình nhân kéo nhau liên hoan ở quán ăn Quảng Đông.
Trần Lăng là người duy nhất đã bước chân vào xã hội, cho nên so với những tên còn lại tỏ ra thành thục hơn rất nhiều. Phó Hiểu Xuân ngồi bên cạnh y cũng không còn vẻ quá non nớt. Ngược lại, Thôi Ninh Nhạc phát hiện, hai năm trôi qua, Phó Hiểu Xuân tựa chừng đã trưởng thành lên rất nhiều.
Mà bóng hồng duy nhất – Hứa Tiêu cô nương ngày càng toát ra vẻ xinh đẹp thành thục, ánh mắt tỏa sáng quen thuộc vẫn như trước nhìn chằm chằm bốn tên đàn ông còn lại. Hơn nữa, cô nàng cùng Lưu Đông nghe nói được mọi người truyền nhau là đôi tình nhân thắm thiết nhất của lịch sử khoa Kiến trúc. Ánh mắt tóe lửa vẫn không ngừng rọi tới rọi lui, trong khi anh chàng Lưu Đông lại đang khóc rống chỉ trích mọi người lừa gạt mình biết bao nhiêu năm.
Lưu Đông không những không được bạn gái an ủi còn bị bồi thêm một cái cười nhạo: “Đồ ngốc, em đã đoán được từ lâu.”
Tâm tư thiếu nam hoàn toàn dìm trong chua xót.
“Tiêu cô nương vẫn chưa tính toán chung thân đại sự cùng Lưu Đông à? Đến bây giờ còn không nguyện tiến vào lãnh địa của hắn, bước lên làm bà hoàng?” Triệu Thư Ngôn chân tàn nhưng não chưa tàn, vừa ăn trứng bác Thôi Ninh Nhạc gắp cho, vừa hỏi.
“Tôi mới không thèm ở chung. Tôi còn chưa tính gả cho cậu ta!” Hứa đại mỹ nhân liếc bạn trai một cái: “Chưa kết hôn nhưng cậu ta dám cho người khác làm bà hoàng chắc? Mỗi ngày ở chung một chỗ mãi thật vô vị. Sau này trải qua thêm mấy cái mười năm nữa, ngọt ngào bây giờ đến đó cũng cạn kiệt hết đi?”
Năm tên đàn ông phút chốc đều ngẩn người. Vẫn là Triệu Thư Ngôn trước nhất lên tiếng phản bác, những người khác không nhịn được vỗ tay tán thưởng, bao gồm cả chàng Lưu Đông đang tâm tình phức tạp.
“Vạn nhất đến cuối cùng lại phát hiện tình cảm mình phơi nắng quá lâu mà trở nên biến chất thì sao?” Thôi Ninh Nhạc ăn hết phần trứng bác còn lại.
Triệu Thư Ngôn dừng đũa, sắc mặt có chút đanh lại. Phó Hiểu Xuân hướng Hứa Tiêu nháy mắt, nhưng đối phương lại hoàn toàn không nhìn về hướng cậu ta.
“Củ cải phơi nắng sẽ bị mất nước! Một khi sấy khô rồi trở nên giòn hơn, ăn lại ngon, mùi vị càng thêm đậm đà, ăn vào có thể thấy ngay khẩu vị có hợp hay không. Cho dù là gì đi nữa, tất cả nước đều đã rút ra chỉ còn chừa bản chất… À, trừ khi phương thức phơi khô của các cậu không đúng, thành phần còn tồn quá nhiều hơi nước, môi trường tiến hành cũng không đủ sạch, có khả năng khiến cho củ cải bị biến chất…” Nói đến đây, Hứa đại mỹ nhân bắt đầu rơi vào trạng thái trầm tư, tự hỏi.
“Ở đây hẳn không có ai là củ cải xống đi, tình cảm phơi khô hai năm chẳng lẽ chưa đủ sao?” Trần Lăng xoa xoa đầu Phó Hiểu Xuân, dùng hành động của mình để an ủi người yêu.
Triệu Thư Ngôn chuyển qua tàn sát món vịt quay, miệng nhồm nhoàm không rõ: “Tụi này cách cả Thái BÌnh Dương, muốn không có nước cũng không được. Hoàn cảnh cũng chẳng thuận lợi… Ai dà, Thôi Ninh Nhạc nè, tôi có biến chất cậu cũng đừng trách đó nha.”
Ngập trong mớ chỉ trích “rất vô trách nhiệm” của mọi người, Kỵ sĩ đại nhân nhìn về hướng người nào đó, bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn đợt này tôi về tiện thể comeout luôn sao?”
Bàn cơm vốn đang ồn ào thoắt cái lặng ngắt như tờ.
Thôi Ninh Nhạc cũng không phải muốn hỏi mà là để xác nhận lại. Hắn nhìn ra được con người kia trước mặt mình vẫn luôn bày vẻ hi hi ha ha để che giấu quyết tâm của bản thân. Hắn biết đối phương đang bất an, nhưng mà chính mình lại không muốn để con người cao ngạo này bị thế giới của hắn khinh bỉ.
Cho dù chỉ là chút ủy khuất, nhưng hắn vẫn không muốn để đối phương phải chịu đựng.
“Rõ ràng cậu đã là người của tôi, nhưng trước mặt người khác muốn thừa nhận nhưng cuối cùng lại vờ vịt khách khí, đối trá. Tôi thật sự chịu không nổi. Nói thật đó. Thôi Ninh Nhạc à, tôi chịu không nổi a.” Triệu Thư Ngôn vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.
Thôi Ninh Nhạc vốn đã nghĩ đến vấn đề comeout từ sớm.
Khi đó, Triệu Thư Ngôn cũng không vừa gì, thường xuyên cười khùng khục tưởng tượng ra đủ lại cảnh tưởng lúc bọn họ comeout. Vẻ mặt của người này, tựa hồ coi chuyện comeout bất quá chỉ là trên đùi chịu một nhát dao, tuy rằng máu thịt phải đổ, nhưng rồi cũng lành lại thôi.
Hắn tính toán có hai kết cục có khả năng nhất. Một là, Thôi lão gia căn bản không thèm nghe bọn họ giải thích, trực tiếp đem người đuổi khỏi nhà. Hai, ông lão sẽ giận đến tím mặt, dùng hết tất cả biện pháp có thể để tách hai người ra, khiến cháu trai nhà mình thẳng trở lại.
Dù sao cũng sẽ không tồn tại một kết thúc khiến mọi người đều hài lòng.
Thôi Ninh Nhạc cũng từng hỏi thử Triệu Thư Ngôn, nếu là Triệu gia, sẽ có phản ứng như thế nào. Tên kia liền đem hai chân bắt chéo, gác lên bàn, bĩu môi một cái, không nặng không nhẹ trả lời: “Mở đại hội gia tộc, tìm hết mọi cách đưa tôi đến nơi cậu không thể tìm được.”
Tiền a, có thể dùng làm rất nhiều việc.
Lúc này, Thôi Ninh Nhạc đến cười cũng thật mất tự nhiên. Sau đó, hắn ôm lấy Triệu Thư Ngôn, đem đề tài chuyển đến cái khác. Thanh âm Triệu Thư Ngôn vẫn trước sau không cao không thấp, chẳng nặng chẳng nhẹ, nghe qua cũng không giống xem nhẹ, mà càng như là… Một loại quyết tâm đập nồi dìm thuyền mơ hồ ấp ủ trong đáy lòng.
Thôi Ninh Nhạc sợ nhất chính là điểm này. Thần sắc kiêu ngạo kia, càng lúc càng không chịu nổi hai chữ ‘khuất phục’. Nếu không thể bứt được lông đuôi của Lô hoa kê, từ nay ngoại trừ chém một nhát dao xuống cổ đối phương, bằng không chính là rớt thẳng xuống vực sâu.
Có vài thứ nhân lúc người ta không để ý sẽ dần dần sinh sôi nảy nở, cho nên, ngay từ đầu Thôi Ninh Nhạc cũng không quá kinh ngạc với những thay đổi nơi Triệu Thư Ngôn. Tuổi tác, kinh nghiệm, hoàn cảnh, tất thảy đều có ảnh hưởng to lớn đến một người. Nhưng Thôi Ninh Nhạc càng lúc càng cảm giác được, Triệu Thư Ngôn mỗi lúc lại thêm tự tin, mà bản thân hắn thì càng lúc càng rơi vào mơ màng. Hắn cũng không rõ là vì lý do gì.
Một đám người ăn uống no say, cuối cùng cũng đến lúc chia tay. Hứa Tiêu đi trước, nhưng đầu liên tục quay lại phía sau. Cô nắm tay Triệu Thư Ngôn, nhắc đi nhắc lại một câu, “Xúc động là ma quỷ a”. Hiển nhiên, người này cảm giác bất an vì chuyện Triệu Thư Ngôn gấp gáp muốn comeout. Mặc khác, cặp đôi còn lại tuy không quá mức kích động, nhưng lại thay nhau gật đầu phụ họa.
Lúc này hỏa lực còn chưa thu thập đủ a!
Triệu Thư Ngôn bị khiêng đi, mỉm cười gật đầu, không cự tuyệt cũng chẳng đồng ý. Thôi Ninh Nhạc thỉnh thoảng lại cúi nhìn người trong lòng, trong khi tên kia lừ mắt hừ một tiếng, “Nhìn nữa coi? Nhìn nữa tôi liền hôn cậu đó.” Lúc phun ra câu trêu chọc này, tên nào đó cũng không ngại người xung quanh còn đông như cá mòi xếp lớp.
“…Cũng được, hôn cũng không phải comeout, tới đây nào.” Thôi Ninh Nhạc trừng ngược lại.
Khí thế Lô hoa kê bị đánh nát.
Hứa Tiêu bên cạnh vừa nói “Mấy tên đang yêu đều là đồ ngốc a”, vừa túm ba tên dư thừa kéo về hướng ngược lại.
Triệu Thư Ngôn được người bên cạnh dìu đi, từng bước từng bước tiến về phía trước. Kỳ thực đi lại cũng không phải quá bất tiện, nhưng bến đón taxi cách bọn họ tương đối xa. Người nào đó dồn hết sức đè lên bả vai Thôi Ninh Nhạc, ép đến mức đối phương cử động không được. “Cậu làm gì…” Thôi Ninh Nhạc ngẩng đầu muốn mắng người, đúng lúc chạm phải ánh mắt của đối phương.
“Nếu cậu không chịu có ý kiến, tôi nhất định nhịn không được mà comeout đó.” Triệu Thư Ngôn thành thực thừa nhận ý đồ.
“…Vì cái gì?”
“Bởi vì tôi muốn dùng biện pháp này để chúng ta có thể như trước luôn luôn ở bên cạnh nhau. Mặc kệ phải trải qua những thử thách gì. Nhưng nếu cậu còn định tiếp tục lang thang ở bên kia, tôi cố gắng tại nơi này cũng chẳng có ý nghĩa.”
Thôi Ninh Nhạc không trả lời lại. Triệu Thư Ngôn không phải loại người thiếu phân biệt trái phải, hay tên ngốc kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Bất quá, giả thiết này hiện tại không phù hợp hoàn cảnh, cho nên tôi cũng chưa có ý định comeout/”
“Hả?”
“Tôi nói nha, cậu không thấy kỳ nghỉ ngày cậu về quá ít ngày, nếu không tận dụng tốt thì uổng lắm đi? Tôi thật vất vả mới cướp được cậu từ chỗ ông lão kia, không phải chúng ta nên tận dụng tối đa mấy ngày rảnh rỗi này sao. Muốn làm liền làm, hướng thụ gì đó phải triệt để, nghĩ nhiều như thế làm gì!”
“…Tôi có nghĩ gì đâu.” Thôi Ninh Nhạc ngập ngừng hồi lâu, rốt cuộc mới cười nói trở lại.
“Hừ, không nghĩ gì? Tối hôm qua tên nào làm được một nửa đột nhiên ngẩn người hả?”
“Bởi vì mấy màn sắc dụ của cậu thật sự khiến tôi kinh ngạc.”
“Cậu sắc dụ thử xem, tôi tuyệt đối không thèm ngẩn người.”
“Cậu muốn hay không tìm người qua đường hỏi thử xem, lấy tình trạng hiện tại của cậu có thể thượng được tôi không nha?”
“Hắc, vậy cũng không phải rất dễ không, chỉ cần cậu cưỡi lên trên, chủ động di chuyển, tôi cho dù bán thân bất toại cũng vẫn là đại trượng phu.” Nét cười sáng lạn như hoa mặt trời, bên trong lại ẩn ý còn muốn nóng bỏng hơn nắng mặt trời.
“Đề nghị này không phải không thể nha.” Thôi Ninh Nhạc khiêng người đến bên vệ đường, gọi một chiếc taxi, thanh toán trước tiền xe, sau đó ghé vào bên tai đối phương tiếp tục câu chuyện: “Chúng ta lập tức chứng minh xem nào?”
Triệu Thư Ngôn đảo mắt, kiêu ngạo như Lô hoa kê đang khoe đuôi: “Ai sợ ai chứ?”
Kết quả, anh bạn trạch nam họ Triệu vì rèn luyện thân thể không đến nơi mà hy sinh trước.
Bộ dáng lúc ngủ của người này giống hết gà con mới ra khỏi vỏ. Làn da mịm màng, gương mặt say giấc dụ dỗ kẻ khác phạm tội, cả thân người co lại thành một đống rúc vào trong lòng người yêu… Thôi Ninh Nhạc cảm giác chính mình tuyệt đối không thể nói ra câu “Tôi không thích cậu lúc ngủ”. Này chính là loại hành vi lời ngon tiếng ngọt, trái lương tâm.
Hậu quả của việc miệt mài quá độ chính là mất đi sự kiên nhẫn mà nhanh chóng buông vũ khí. Thôi Ninh Nhạc thông qua lần này phát hiện sức bền của chính mình vốn không phải quá kém, nhưng vì vẻ mặt kiêu ngạo của kẻ trên giường, toát ra sức hấp dẫn mê người chưa từng thấy.
Tôi van cậu được rồi đi! Thanh niên bị ép đến đường cùng, khóe mắt rơm rớm nước, nhe răng trợn mắt phun ra một câu.
Trái ngược với cảnh tượng được miêu tả trong tiểu thuyết, đáng tiếc thay, loại lời nói này tuyệt đối phản tác dụng… Hừ. Ai mà dám ghi lại bộ dáng xấu hổ cùng giận dữ kinh khủng của Nữ vương điện hạ a.
Thôi Ninh Nhạc xuống giường, cuối cùng cũng chịu mở di động. Trong một phút đồng hồ vang lên trên dưới mười tiếng chuông tin nhắn. Có hồ bằng, cẩu hữu, nhưng nhiều nhất chính là tin nhắn nhắc nhở. Số điện thoại của người trong nhà.
Yên lặng tắt tin nhắn đi, Thôi Ninh Nhạc khép di động lại, ném trở về trên bàn.
Thật sự muốn quay lại giường ôm lấy con gà trần trường không lông kia, cùng nhau ngủ một giấc.
Đáng tiếc thay, Lô hoa kê hiện tại đang mở tròn đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, sau đó rướn người về phía trước, nhấc mình giật lấy di động của Thôi Ninh Nhạc, sau đó nhét vào trong tay đối phương. “Trốn tránh không phải biện pháp.”
Thôi Ninh Nhạc giật giật khóe miệng. “Đem tôi lừa đến đây rồi đuổi trở về, cậu chỉ nghĩ đến việc lợi dụng cơ thể tôi thôi sao?”
“Nếu triệt luôn hy vọng cuối cùng này của chúng ta, sau này chỉ còn lại vô vọng mà thôi.” Triệu Thư Ngôn ngáp dài một tiếng, sau đó thả mình trở lại giường, muốn ngủ.
Thôi Ninh Nhạc sửng sốt. Suy nghĩ một hồi, hắn đành ấn gọi số điện thoại kia.
Đầu bên kia quả nhiên truyền đến thanh âm trách móc nghiêm khắc cùng nặng nề. Thôi Ninh Nhạc nghĩ nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói một câu, “Cậu ấy là bạn thân nhất của cháu, có chút lo lắng thái quá.”
Câu này vốn cũng không phải nói dối.
Ông lão bên kia im lặng một hồi, đến cuối vẫn ra lệnh: “Vết thương của thằng bé kia tốt lên thì phải lập tức về nhà.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
Thôi Ninh Nhạc khẽ cắn môi, nhìn lướt qua cái tên rõ ràng nghe được tiếng nói từ trong loa truyền ra ngoài nhưng vẫn giả vờ quay lưng lại với hắn, sau đó “dạ” một tiếng.
Ngắt điện thoại, hắn lập tức lao qua đá người nào đó một cái, tựa tiếu phi tiếu:”Cậu cảm thấy chỉ mấy ngày tới là đủ sao?” Nhớ nhung như cơn hồng thủy. Chỉ cần hai ngày cuồn cuộn dâng trào, cho dù có bị đê đập ngăn lại, chỉ cần tìm được điểm yếu mà đánh vào, có thể phá vỡ phòng tuyến mỏng manh.
Huống chí, một lần nữa có thể ôm lấy, thưởng thức nhiệt độ cơ thể quen thuộc, sao có thể nói buông là buông được?
Triệu Thư Ngôn vặc ngược lại: “Tôi còn chưa thấy được an ủi đủ đâu, cậu còn không cam lòng cái gì?”
Thôi Ninh Nhạc trừng mắt nhìn tấm lưng trần của người nào đó. Từng chữ từng chữ gằn ra, hung tợn mắng. “Giả vờ cái đầu cậu, nghĩ mình là Tể tướng sao?”
Lưng tôm lại cong thêm một chút, vẫn như cũ quay về phía hắn, đối phương không phục hừ một tiếng: “Tôi là Tể tướng oán phu đó.”
“…Cậu là Lô hoa kê oán phu thì có!” Cười lạnh.
“Cậu mới là Lô hoa kê! Cậu là cái tên Rắn hổ mang cứng đầu, không biết tính toán, chẳng có kế hoạch!” Người nào đó tức tối ném chăn vào đối phương.
“Cậu là đồ Lô hoa kê chỉ biết giả vờ tiêu sái, kiêu ngạo, kiên cường, thông minh!”
“Cậu… Cậu…” Tức đến mức phụt cười, mắt cũng ánh lên nét cười: “Cậu là đồ Rắn hổ mang ngu xuẩn, chỉ biết yêu mình tôi, ánh mắt thấp kém!”
“Nếu không thể lột da, rút xuong cậu, thật uổng cho tôi yêu cậu đến muốn giết cậu luôn.” Rắn hổ mang phát cáu, cắn một phát ngay cổ Lô hoa kê, một lần nữa, săn mồi thành công.
Sau đó, Rắn hổ mang tiêu sái rời đi trong buổi đêm, rồi lại trằn trọc nhìn di động.
Lô hoa kê bị ăn sạch sẽ nằm xụi lơ trên giường, hai mắt dại ra nhìn di động.
Không biết qua bao lâu sau đó, có người bắt đầu nhắn tin cho ai đó.
Ai nhỉ.
Hử?
Tôi nhớ cậu.
Những lời này vì sao không đợi lúc chúng ta gặp nhau mà nói, khi ấy nói thêm vào câu chết à?
…Bởi vì tôi là Triệu Thư Ngôn.
Hốc mắt Thôi Ninh Nhạc có chút ướt át. Hắn chính là thích cái tên Lô hoa kê kiêu ngạo, cho dù có đau buồn thế nào đi nữa, vẫn luôn tỏ ra ngạo nghễ, không bao giờ nhận thua.
Giữa bọn họ rõ ràng không còn cách một Thái Bình Dương, nhưng lại bị chắn ngang bởi một bức tường bê tông đạo đức. Giống như thiên đường gần trong gang tấc mà xa tận trân trời, nghĩ ngợi phức tạp làm chi để rồi lại tự cười nhạo bản thân.
Ngón tay cái không ngừng vuốt ve màn hình di động còn đang phát sáng, đọc đi đọc lại mấy cái tin nhắn mới người kia vừa trả lời, ức chế không nhịn được mà đem đầu vùi vào trong gối. Nắm chắt di động trong tay như muốn đem nó bóp nát thành một cục sắt vụn.
Cảm giác như thế đang nắm trong tay chính là một sợi tơ hồng gắn kết cùng người ấy.
Tương tư thành bệnh, tương tư cũng thành cuồng.
Ai, Thôi Ninh Nhạc à.
Làm gì đây ?
Bằng không nhà ngươi sẽ biến thành đàn bà mất?
……
Có lẽ ở cùng Triệu Thư Ngôn quốc sắc thiên hương quá lâu, chúng ta đã quên mất Thôi Ninh Nhạc thiếu gia vốn cũng là một viên đá quý hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Ở nước ngoài, hắn cũng đồng dạng bị kẻ khác chú ý, nhưng bởi vì quá mức chuyên tâm vào chuyện học hành mà tự thu hẹp cái vòng xã giao luẩn quẩn, phiền toái vì thế mà tự nhiên ít đi. Nhưng hiện tại, Thôi Ninh Nhạc thiếu gia ở sân tập Taekwondo thường xuyên phải làm xã giao.
Gần đây, Thôi Ninh Nhạc bỗng phát hiện sân võ hắn đang tập đột nhiên đông hơn gấp đôi. Vốn là khu vực tràn ngập mùi mồ hôi gay mũi, nay tự nhiên lại thoang thoảng mùi nước hoa.
Thôi Ninh Nhạc siết chặt đai lưng, xoay người đi tìm người nghiêm túc để cùng tập luyện.
Không biết nếu người kia trong thấy cảnh này, sẽ có phản ứng như thế nào đây? Trong lòng thầm nhủ, suýt chút nữa thì phá cười thành tiếng, Thôi Ninh Nhạc thật vất vả mới chỉnh đúng cơ mặt, duy trì hình tượng lạnh lùng hoàn mỹ của mình.
Chỉ là theo tình hình hiện tại, đừng nói là những kẻ qua đường giáp ất bính gì đó, ngay cả bạn học Triệu Thư Ngôn cũng khó có cơ hội giao lưu tình cảm. Vừa đúng giờ tan lớp, lái xe của Thôi gia đã xuất hiện ngay cửa sân võ. Thôi Ninh Nhạc cho dù cực kỳ chán ghét, nhưng vừa nghĩ đến câu nói kia của Triệu Thư Ngôn, cuối cùng vẫn là cố hết sức nhịn xuống.
Chỉ có những lúc nhàn rỗi nhắn tin cho nhau, hắn mới cảm giác được rõ ràng nguời kia vẫn luôn bên cạnh mình. Nhưng sao đủ được đây, kẻ đói khát tình cảm nào có thể thỏa mãn chỉ bằng một ly nước trong?
Nhưng chính mình không thể manh động, chẳng lẽ ngay cả Triệu Thư Ngôn cũng không có cách nào sao? Cái dũng khí chủ động xuất hiện ở Thôi gia, gặp cha mẹ chồng kia đi đâu mất rồi?
Hy vọng dần trở thành bất mãn, bạn học Thôi Ninh Nhạc phẫn nộ mất rồi. Tin nhắn trả lời chậm, hồi đáp ngắn ngủn, ngẫu nhiên còn lọt vào tiếng đùa giỡn của con gái, ngay cả giọng điệu cũng có phần ái muội.
Suốt hai ngày, đối phương gần như không có phản ứng. Thôi Ninh Nhạc thầm nghĩ, với cái cung phản xạ siêu dài phi nhân loại của người nào đó, tình trạng trì độn này hẳn có thể tạm chấp nhận. Vì thế, sang ngày thứ ba, Thôi thiếu gia đành nạp thức ăn chờ đợi.
Đến ngày thứ tư, Thôi Ninh Nhạc chợt phát hiện, chính mình có chút tăng cân, ngược lại tự mình đã gây bất lợi cho bản thân. Mà đối phương ngoại trừ có chút hiếu kỳ, thì hoàn toàn không có phản ứng gì.
Thời điểm nghĩ giữa giờ huấn luyện, Thôi Ninh Nhạc đều không quên trừng mắt nhìn di động. Bỗng nhiên, khóe mắt chợt bắt được thứ gì đó. Hắn có chút sửng sốt, cố gắng đè xuống khóe miệng, dần dần mới chỉnh lại được đúng góc độ bình thường.
Khó trách tên kia không phản ứng gì. Suýt chút nữa thì làm hỏng trò hề này rồi. Thôi thiếu gia cố gắng chỉnh đốn lại dáng vẻ uy phong lẫm liệt của mình, lưu loát giải quyết đám người dư thừa có liên can. Xung quanh sân võ liên tục vang lên tiếng thét chói tai, cùng thanh âm thở phì phò.
Thôi Ninh Nhạc vô cùng tự nhiên nhận lấy nước uống do một cô gái đưa qua, ừng ực nuốt xuống một ngụm. “Thôi thiếu gia! Anh ngầu quá!” Đột nhiên đâu đó vang lên tiếng thét chói tai, Thôi Ninh Nhạc đang giả vờ đóng kịch, suýt chút nữa thì phun hết nước ra ngoài.
Kẻ vừa tung hô kia đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính râm, trên người là quần áo theo kiểu trung tính, cười duyên hết sức, còn hướng hắn vẫy tay. Nơi nào còn sót lại khí thế hùng dũng khi lần đầu tiên đến sân võ này? Với bộ dạng này, đừng nói là võ sinh ở đây, ngay cả Thôi Ninh Nhạc cũng suýt chút nữa nhận không ra.
Một cậu võ sinh bên cạnh sửng sốt hồi lâu, sau đó mới phun ra một câu: “Ninh Nhạc, cậu quen tên ẻo lả kia hả?”
“Không biết.” Theo bản năng phủ nhận. Nhưng đợi phủ nhận xong rồi, hắn mới chợt nhớ ra, nếu đã chối như vậy, chính mình sao có thể cùng tên kia một chỗ?
Ẻo lả vẫn tiếp tục hồ hởi vẫy tay, cái áo bó sát người theo động tác tay bị kéo dịch lên trên, lộ ra cái eo xinh đẹp. Thôi Ninh Nhạc xoay đầu, nhịn thật lâu, tiếp tục giãy dụa nên thừa nhận hay không đây.
Ẻo lả quệt miệng một cái, hiển nhiên đang bất mãn.
Di động Thôi Ninh Nhạc đổ chuông, một tin nhắn mới. Hắn ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng mới mở ra xem. “Tôi đẹp không hử? Thôi thiếu gia?” Bảy chữ ngắn gọn nhưng lại thành công khiến Thôi Ninh Nhạc nổi da gà toàn thân.
“…Cút.” Hắn vội vàng gửi tin nhắn qua, đuổi người.
Ẻo lả cúi nhìn di động, sau đó, quả nhiên tiêu sái bỏ ra ngoài!
Thôi Ninh Nhạc lập tức hối hận. Đang định đuổi theo giữ người lại, chuông điện thoại lại đổ. Hắn vội vàng nhấn nút nhận. “Lão tử vì cậu, ngay cả giả gái cũng làm, cậu còn không cút ra đây cho tôi?! Cho cậu ba mươi giây!” Ác thanh ác khí ra lệnh, chỗ nào còn sót dấu vết nũng nịu, õng ẹo ban nãy?
Trong vòng ba mươi giây, Kỵ sĩ đại nhân trung thành nhanh chóng xuất hiện tại cầu thang thoát hiểm của sân tập võ. Một cánh tay thon dài lập tức kéo đầu hắn qua, gấp gáp hôn xuống, vừa dữ dằn vừa mãnh liệt, đem tất cả dồn nén mấy ngày qua phát tiết ra một lượt.
Thôi Ninh Nhạc theo bản năng vươn tay bắt lấy eo đối phương. Triệu Thư Ngôn lại chụp lấy tay hắn: “Làm gì đó! Cái tên Rắn hổ mang này!”
“Làm cậu.” Thôi Ninh Nhạc nghiêng mắt nhìn người đối diện. Nơi này tương đối vắng vẻ, tuyệt đối là chỗ thích hợp cho việc tán tỉnh nhau. Huống chi, hiện tại là thời điểm mọi người đang tập luyện, hẳn không có bất cứ người này bén mảng tới đây.
“Làm cái đầu cậu!” Một tay lột mũ xuống, sau đó lại hung hăng “bẹp” một cái hôn lên môi người nào đó.
Thôi Ninh Nhạc bị hôn đến bật cười, tay cũng không rãnh rỗi mà luồn vào vuốt ve ***g ngực đối phương. “Đã bảo không cho làm mà!” Người kia mắc cỡ nghiêm mặt, bắt lấy tay hắn.
“Cậu làm rớt mũ rồi kìa.” Thôi Ninh Nhạc ác ý, chòng ghẹo.
“Tôi muốn làm cậu, không cần đội mũ xanh.” Triệu Thư Ngôn hừ lạnh, “Tôi thấy tôi đội không biết bao nhiêu cái mũ xanh rồi đó.”
“Cậu cho tôi làm, tôi có thể giúp cậu cởi xuống mũ xanh.” Nắm chặt toàn bộ cơ hội hưởng thụ, chẳng lẽ không phải lời cậu từng nói sao?
“Mũ của tôi, tự tôi cởi!” Trong ánh mắt, tức giận lại dâng trào, Thôi Ninh Nhạc yêu nhất là vẻ mặt này, lập tức hôn xuống. “Tuân mệnh, điện hạ của tôi.”
“Cậu chung quy vẫn không để tôi… Hả?” Người nào đó kinh ngạc, “Cậu đồng ý sao?”
“Đôi khi cũng cần phải thỏa mãn nhu cầu của người yêu chứ.” Thôi Ninh Nhạc chiều chuộng cười.
“…Kia, tôi nếu không cẩn thận để lại vết thì sao…” Ngược lại, đến phiên tên nào đó do dự.
“Cuối tuần này, tôi quay lại Mỹ rồi. Không việc gì hết…” Thôi Ninh Nhạc thấp giọng dụ dỗ, “Hay là tôi đến nha?”
“Không được.” Triệu Thư Ngôn thẳng thừng từ chối. “Tôi mặc quần áo quá hở. Vừa đi ra, danh tiếng cậu liền tiêu tùng.”
Thôi Ninh Nhạc trừng đối phương. Triệu Thư Ngôn lại đảo mắt khiêu khích. Cuối cùng, vẫn là hắn buông tha trước. “Được rồi, vậy cậu cậu tới đây.” Thôi Ninh Nhạc kéo người nào đó thật sát vào mặt mình.
“Nhìn bên này nè.” Thôi Ninh Nhạc móc ra di động, chọn ứng dụng chụp ảnh, sau đó canh ngayhướng chính mình.
“Hử?” Triệu Thư Ngôn còn đang định hỏi chụp kiểu gì, đối phương đó hôn xuống, ôn nhu mà triền miên.
Triệu Thư Ngôn cũng không rõ người kia lúc nào thì ấn phím chụp, chỉ nghe được đối phương thấp giọng thở dài: “Từ lúc về tôi còn chưa nói với cậu nhỉ?”
“Cái gì nha?”
“Tôi yêu cậu. Triệu Thư Ngôn.”
“…” Triệu Thư Ngôn mặc kệ người kia dựa sát vào mình, qua nửa ngày, mới nói tiếp: “Bức ảnh kia, không cho lấy ra để tự xử đó.”
Thôi Ninh Nhạc cười to thành tiếng.
Lén lút chạy đến sân tập võ, vụng trộm hôn môi, đùa giỡn, sau đó, người nào đấy lại làm như chẳng có việc gì, để lái xe ‘hộ tống’ về nhà. Mọi thứ cứ như vậy, cho đến một ngày trước khi đi.
Ngày hôm đó, sau giờ luyện tập, Thôi Ninh Nhạc dặn lái xe không cần tới đón mình, rồi trực tiếp ngắt điện thoại.
Hôm nay, hắn vốn muốn cùng Triệu Thư Ngôn trải qua một ngày lành mạnh cuối cùng, nhưng kết quả lại vẫn là mồ hôi đầm đìa như trước.
Giữa sân bóng rổ lớn của công viên, có hai nhóm người đang tham gia một trận đấu 3vs3. Một bên là nhóm người chơi cố định của sân bóng, một bên là tổ hợp ba tên trạch nam siêu phàm đã lâu không vận động. Hiện thực sẽ không vì bộ dạng đẹp trai của người nào đó mà để cho bọn họ dễ dàng chiếm ưu thế. Cho nên tổ hợp trạch nam, thực đáng thương, hiện đang bị dẫn cách biệt mười lăm điểm.
“Ai dà!” Phó Hiểu Xuân không đành lòng đối mặt với hiện thực, che đi hai mắt. Trần Lăng ở bên cạnh đang nghỉ thay người, bất đắc dĩ cười: “Em không phải nói bọn họ từng giành được giải nhất sao?”
“Đó là chuyện của mấy năm trước rồi… Bây giờ xương cốt lão hóa, lại thêm Thư Ngôn suốt ngày trạch trong nhà, cho dù từng là đấu thủ bóng rổ mạnh cỡ nào giờ cũng thành ốc sên hết!” Thời điểm phản bác, tay lại vô tình buông xuống, mắt vừa lúc thấy đội nhà thua thêm một trái nữa, cậu chàng liền không nhịn được “ai da” thêm tiếng nữa.
“Tôi còn chưa để người vượt qua, cậu ai da cái gì, Con thỏ thối kia! Miệng quạ đen!” Nữ vương điện hạ đứng giữa sân bóng, hướng bên này nhe răng trợn mặt. “Đứng có ngắm lung tung! Con gà ngốc!” Rắn hổ mang theo phía sau giám sát.
“Cậu mới là gà! Cậu là cái đồ Rắn hổ mang mắt còn nhỏ hơn gà!” Hùng hùng hổ hổ đem bóng cướp về, thân người vọt tới vị trí ném hai điểm. Bộ dạng người nào đó vừa tấn công vừa cãi nhau khiến nhóm đối thủ cũng phải bật cười.
“Không biết thưởng thức, rắn có thể một ngụm nuốt trọn một con gà đó. Cậu thử tính xem một con rắn có thể thịt được bao nhiêu con gà nha?” Thôi Ninh Nhạc bình tĩnh vặc lại.
“Tôi tính cái này làm gì! Có bản lĩnh cậu làm mẫu xem! Còn không phải đồ giả khoác tạm da rắn!” Ai da, bóng lại không vào giỏ rồi. Thật lâu không có vận động, thắt lưng đau ghê luôn!
“Trong bụng tôi chỉ cần có một con là đủ rồi, chỉ là không tốt cho tiêu hóa lắm.” Thôi Ninh Nhạc vượt qua bên cạnh người nào đó, tựa tiếu phi tiếp giành luôn bóng trong tay đối phương.
Triệu Thư Ngôn quả nhiên đỏ mặt.
“Lão tử mà mất bóng, nguyên nhân là vì nổi da gà toàn thân a.” Lưu Đông xoa xoa cánh tay, chạy nhanh lên đón bóng.
“Ném rổ cùi như vậy còn lắm chuyện.” Hai người kia không hẹn mà cùng rống lên.
Ba mươi phút qua thật nhanh, ba người nào đó mệt thở không ra hơi, chống cái eo đau nhức, thật không tình nguyện đối mặt với sự thật phũ phàng. Nghĩ đến năm đó đội mình giành giải nhất giải bóng rổ toàn trường, vậy mà nay lại bị một đám lôm côm đánh bại, da mặt mỏng thật không biết giấu đi nơi nào.
Ba người mệt đến mức không muốn mở miệng, chỉ yên lặng nhận lấy nước Phó Hiểu Xuân đưa qua. Triệu Thư Ngôn đừng nhìn chằm chằm giỏ bóng trên cao hồi lâu, bỗng nhiêu lao qua nhặt lên trái bóng rổ gần đó, dùng một tư thế tiêu chuẩn làm một trái ba điểm.
Chỉ nghe được một tiếng bóng vào rổ êm tai.
Thôi Ninh Nhạc ngước mắt nhìn cậu, gương mặt xinh đẹp ngược chiều ánh nắng, khiến hắn không thấy rõ được biểu tình của đối phương.
Tâm chợt nhảy lên, thời gian tựa như tua ngược trở lại. Lúc ấy, hắn cũng không đoán được tâm tư của đối phương, ngay cả nét mặt cũng chẳng thấy rõ, cho nên càng không nhìn thấu suy nghĩ của của người kia.
Mà giờ phút này, bản thân lại nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tôi muốn quay lại thời gian ấy. Tôi thật muốn quay lại thời gian ấy. Triệu Thư Ngôn máu trong người cuồn cuộn, muốn hét vang lên. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ như trước đứng lặng nơi đó, thắt lưng thực thẳng, mà hai tay lại vô lực buông thõng.
Thôi Ninh Nhạc mi mắt sụp xuống, chợt cảm thấy khó chịu. Cảm giác chia ly đột nhiên hung tàn quét qua, nhấn chìm tâm tình vui vẻ, bóp chặt ***g ngực, khiến hắn hít thở không thông.
Người ngoài lại nhìn không hiểu. Đám người nghỉ ngơi hạ hỏa một hồi, sau đó lại hi hi ha ha kéo nhau đến một nhà hàng gần trường học liên hoan bữa cuối cùng. Giống như thật sự trở lại quãng thời gian năm ấy, tiệc tùng vô ưu vô lự, hoàn toàn không có nỗi biệt ly gần trong gang tấc.
Thậm chí đến cả Trần Lăng ngày thường ánh mắt quan sát tỉ mỉ, cũng đều nói Nữ vương điện hạ vẫn khí thế mười phần như xưa.
Thôi Ninh Nhạc nhìn cậu, nỗi cô đơn ngược chiều ánh sáng kia nay đã biến mất không còn dấu vết, hiện tại, trước sau đều là nét cười ngạo nghễ.
Rồi cũng đến lúc chia tay, mọi người thay phiên nhau vỗ vai Thôi Ninh Nhạc, nhắc hắn nhất định phải trở lại. Cuối cùng, mỗi người một ngả chia nhau mà đi.
Chỉ còn lại duy nhất người thanh niên ấy đứng bên cạnh hắn. Mặt trời đã khuất bóng sau khối kiến trúc sau lưng. Ánh sáng cuối ngày không còn nóng rát, mà hết sức dịu dàng.
“Tôi ở lại với cậu…”
“Về nha đi, dù sao chỉ còn một ngày nữa, ông lão ở nhà nhất định luyến tiếc cháu.” Triệu Thư Ngôn cắt ngang lời hắn.
Thôi Ninh Nhạc chợt cảm giác một nỗi tức giận xâm chiếm mình, muốn xé toạc kiên cường trong hắn, vọt tới cổ họng, xông lên hai mắt, trong khi bản thân cố hết sức đè nén lại. Đổi lại chính là một nỗi đau thương không nói thành lời.
Hai năm trước, hắn vốn cảm giá bản thân nhất định không thể thích ứng với cảnh tượng từ có đôi có cặp bỗng chốc biến thành một thân một mình, nhưng ồi hiện thực lại cho thấy, thì ra cô độc cũng không khó chấp nhận đến vậy. Mà nay, vốn nghĩ chính mình đã quen với việc kia, bản thân lại không biết chẳng qua nỗi sợ hãi ấy bị chôn sâu trong đáy lòng, một khi bị đào bới lên, liền không ngăn được việc phơi bày rõ mồn một dưới ánh mặt trời.
Vậy mà, cố tình người kia vẫn luôn tỏ ra là một tên ngốc kiêu ngạo, phóng khoáng.
Thôi Ninh Nhạc gật đầu, quyết định một thân một mình bước đi trên con đường đơn độc ấy.
Mãi đến lúc rẽ cua, hắn cũng chưa một lần dám quay đầu lại, chỉ sợ lại bắt gặp bộ dáng đứng ngược chiều ánh sáng của đối phương.
Ngày đó, người ra sân bay đưa tiễn không tính là ít. Thôi Ninh Nhạc không yên lòng, nghe người nhà dặn dò cùng ông lão trước nay vẫn luôn áp dụng chính sách giáo dục nghiêm khắc mà thực hành, ánh mắt bất giác liếc ra xung quanh.
Di động rốt cuộc cũng đổ chuông. Mở tin nhắn mới, hắn suýt chút nữa thì cười ra.
Lấy cớ chạy vào WC, Thôi Ninh Nhạc lập tức trốn tới WC nam. Một bóng đen cũng nhanh chân theo vào bên trong.
Hắn cười nhẹ: “Nhìn cậu cứ như điệp vụ ngầm ấy.”
“Chính là điệp vụ tình yêu nha…” Cặp mặt xinh đẹp sáng lấp lánh, “Tụi mình làm nhé?”
Thôi Ninh Nhạc sửng sốt, chỉ cảm thấy đầu lại phình thêm một chút: “Vì cái gì hả?” Đối phương mấy bữa này luôn từ chối hắn, sau lại chọn đúng lúc này mà mời mọc?
“Giữ lại hồi ức mới nhất cùng nhớ mãi không quên. Hơn nữa, lên máy bay rồi, không có người phát hiện ra việc cậu làm nữa.” Mặc cho địa phương xung quanh không hợp mỹ quan chút nào, người kia vẫn như trước thoải mái, mỉm cười thật nhẹ.
Hai người dán chặt vào nhau trong không gian chật hẹp. Tất thảy nhiệt độ cơ thể, tình cảm, ngôn ngữ đều như lũ cuồn cuộn chảy xiết. Thôi Ninh Nhạc chỉ cần gật đầu một cái, đại sự này có thể hoàn thành trong vòng mười lăm phút.
Nhưng người nào đó lại lắc đầu. Lúc này, đến phiên hắn từ chối.
Triệu Thư Ngôn hung tợn trừng đối phương. Thôi Ninh Nhạc đem trán mình ấn vào trán người kia, thấp giọng nói: “Điện hạ của tôi, cậu hãy luôn như vậy chói mắt, thánh khiết nhé…”
“Cút!” Đây là cái cớ rách nát gì vậy.
“Thần không muốn ở trong này làm bẩn ngài.” Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm đối phương: “Triệu Thư Ngôn, tôi thích cậu cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì vẫn luôn kiêu ngạo, tự tin. Nơi này không thích hợp với cậu. Tôi tuyệt đối sẽ không đem Triệu Thư Ngôn mà mình yêu thương nhất, ở trong này hủy đi hắn. Tuyệt đối không.”
“…” Gương mặt Triệu Thư Ngôn chậm rãi đỏ lên.
Thôi Ninh Nhạc cười đến thỏa mãn: “Đương nhiên rồi, bộ dạng này của cậu tôi cũng thích, cậu thế nào thì tôi cũng đều thích. Thứ mình thích nhất, phải giữ đến lúc thích hợp nhất mới đem ra thưởng thức.”
“…Vậy để tôi ôm cậu, ôm hai phút nhé.”
“Ngoan. Tôi sẽ trở về. Nhất định đấy.” Thôi Ninh Nhạc cũng ôm lấy người kia, giống như đang an ủi đứa nhỏ sắp bị bỏ rơi.
Thời điểm Thôi Ninh Nhạc rời khỏi nơi đó, chỉ còn chưa đầy hai mươi phút là đến giờ đăng ký. Mọi người trong nhà vốn muốn dặn dò thêm chút nữa, nhưng hắn chỉ mỉm cười nói với họ: “Con đang rất thích một người, chờ lần sau trở lại, nhất dịnh sẽ dẫn người ấy đến giới thiệu với cả nhà.”
Xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.
Thôi Ninh Nhạc xoay người đi qua cửa kiểm soát, sau lưng bỗng truyền đến tiếng của Thôi lão gia: “Đứa nhỏ ấy có ở sân bay không? Sao không gọi nó ra đây?”
Không hổ là gừng già. Thôi Ninh Nhạc quay đầu, trả lời: “Bởi vì con mới không để mọi người thừa dịp con không có ở đây mà khi dễ người ta.” Ngữ khí ấy, kiêu ngạo mà tự đắc, giống như kẻ hắn thích, là một con người hoàn mỹ.
Cách đó không xa, một người thanh niên trẻ đeo kính râm suýt chút nữa thì phá cười thành tiếng. Lúc cậu xoay mặt đi, người ở đằng xa cũng đang bước dần về phía trước.
Chỉ cần đợi thêm hai ba năm nữa, bọn họ nhất định có thể nói ra rồi. Nhất định là thế.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
86 chương
9 chương
168 chương
16 chương
36 chương