Long Phù Nguyệt đứng ở dưới tế đàn khẩn trương mồ hôi tuôn ra nườm nượp, đã không có tâm tình để oán giận trang phục và đạo cụ trên người là nặng nề đến cỡ nào. Làm hoàng hậu ——Đây là phá lệ lần đầu tiên nàng. Trên đường lớn hai bên, các đại thần đứng giống như những hàng cây đồng loạt trải dài. Lúc này đã là mùa xuân, hai hàng cây liễu xung quanh cũng đã bắt đầu thay lá mới, theo gió nhẹ nhàng lung lay, trong gió tràn ngập hơi thở tươi mát của mùa xuân. Điển lễ rốt cục chính thức bắt đầu. Long Phù Nguyệt hít sâu một hơi, mặc cho tám vị mạng phụ dìu dắt nàng bước lên bậc thang đi về hướng tế đàn. Phượng Thiên Vũ đã ở dưới bậc thang. Nhìn Long Phù Nguyệt chậm rãi đến gần, vươn tay đem bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng nắm lấy: "Đừng sợ, có ta ở đây." Cách bức rèm che tinh xảo của chiếc mũ phượng hoàng hậu, gương mặt của Phượng Thiên Vũ ở trước mặt hơi có chút mơ hồ. Nhưng cầm bàn tay to ấm áp của hắn, trong lòng Long Phù Nguyệt ấm áp, tâm vẫn cao thấp lung lay lúc này cũng yên ổn không ít. Một khắc này, Long Phù Nguyệt quên mất trăm ngàn đại thần thị vệ chung quanh, thiên địa trong lúc đó chỉ có sự tồn tại của hắn. Hắn chính là người cùng mình nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời này. Là người mình xuyên qua ngàn năm yêu say đắm. Trong đôi mắt dâng lên một đoàn sương mù, Dùng sức nắm chặt lấy bàn tay to của hắn, Long Phù Nguyệt cười: "Có chàng, ta không sợ." Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, vô hạn vui mừng. Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng một đường đi lên dàn tế, đi vào trước mặt chủ lễ quan. Chợt nghe một thanh âm cực kì quen thuộc gọi nàng một tiếng: "Phù Nguyệt." Long Phù Nguyệt sửng sốt, mạnh mẽ ngẩng đầu, cách bức rèm che tinh xảo nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, kìm lòng không đậu hô nhỏ một tiếng: "Đại sư huynh!" Từ sau khi thương thế của nàng hoàn toàn khỏi hẳn, Cổ Nhược liền rời khỏi phủ thái tử không biết tung tích. Nàng không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có thể lại nhìn thấy hắn, hơn nữa hắn lại còn là chủ lễ quan của mình! Cổ Nhược hôm nay hiếm khi không mặc một thân áo trắng, mà là mặc một thân áo choàng màu thiên thanh, sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười: "Phù Nguyệt, hôn lễ của muội ta không thể không đến." Long Phù Nguyệt đã kích động không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là gật đầu thật mạnh: "Đa tạ đại sư huynh."