Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 637
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi nàng tỉnh lại, thì ánh trăng đã mọc lên ở phương đông.
Nàng vừa mới mở to mắt, liền nghe được một thanh âm quen thuộc cười nói: "Cô nương đã tỉnh rồi?"
Long Phù Nguyệt nao nao, chuyển mắt nhìn.
Đã nhìn thấy một cô nương đang đứng trước giường.
Hé ra mặt trái xoan tuyết trắng phấn nộn, hai má có hai nét ửng đỏ tự nhiên màu hồng phấn, lóe lên vẻ khỏe mạnh sáng bóng
Mặc một thân y phục màu lục nhạt, hai con mắt vụt sáng lấp lánh, có vẻ xinh đẹp và ngọt ngào.
"Điềm......"
Long Phù Nguyệt suýt nữa lỡ lời gọi ra tên của nàng.
Cô gái kia đúng là nha hoàn Điềm nhi kiêm hảo tỷ muội ban đầu của nàng!
Điềm nhi ngạc nhiên mở to hai mắt: "Cô nương biết nô tỳ? Nhưng nô tỳ hình như lần đầu tiên mới gặp cô nương nha."
Long Phù Nguyệt ha hả cười khan một tiếng: "Không biết, không biết. Thật sự chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt......"
"Vậy —— Sao cô nương biết nô tỳ gọi Điềm nhi?" Điềm nhi vẫn còn có chút nghi vấn.
Long Phù Nguyệt cười một tiếng, cố ý mở to hai mắt: "Ta muốn nói diện mạo của em thật ngọt (điềm=ngọt), em thực gọi là Điềm nhi? Ha ha, không nghĩ tới còn để cho ta đoán đúng rồi. Xem ra ta và em hữu duyên đây. Ngô ngô, có khả năng chúng ta kiếp trước là tỷ muội tốt, cho nên kiếp này ta vừa thấy em liền cảm thấy thật sự thân thiết......"
Điềm nhi sững sờ một chút, xì một tiếng, bật cười ra tiếng.
Nàng vừa rồi mới nhìn thấy Long Phù Nguyệt, còn tưởng rằng nàng là một người nghiêm túc không biết nói đùa, lạnh lẽo kiêu kì như những người khác, trong lòng còn có chút không yên bất an.
Không nghĩ tới nàng sẽ hài hước khôi hài như thế, không có...Chút nào làm cao, có chút giống —— Giống như Phù Nguyệt ban đầu......
Nàng bỗng nhiên có chút ảm đạm.
Hiện tại Phù Nguyệt đã không phải là Phù Nguyệt ban đầu nữa rồi.
Nàng chính thức thành Vân Vương Phi, đã không còn tính tình hoạt bát vui vẻ như trước, mà là cao cao tại thượng,đối xử với nàng như người xa lạ......
Long Phù Nguyệt đột nhiên gặp cố nhân, trong lòng thập phần thích, cảm thấy trong bụng muôn vàn lời nói muốn nói cùng Điềm nhi.
Nhưng lời muốn nói nhiều lắm, nàng nhất thời cũng không biết mở miệng từ đâu.
Lúc này gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm nhi chợt vui chợt buồn, lòng có một chút buồn bực
Nếu như trước kia, nàng đã sớm quấn quýt lấy nàng ấy, cùng nàng ấy cười đùa, ép hỏi nguyên nhân. Nhưng bây giờ không thể làm như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
575 chương
16 chương
89 chương
55 chương
579 chương
20 chương
121 chương