Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 177
Chờ đội vũ cơ kia lui ra, ông ta khoát khoát tay, cười mị mị nói: " Thiên Tuyền quốc Ta thiên uy hiển hách, dẫn tới tứ hải quy thuận, vị này là sứ giả của nước Diêu Quang liền chính là quốc vương nước Diêu Quang phái tới. Có quà tặng gì, trình lên đây đi. Cũng để cho quần thần mở rộng tầm mắt. Nhìn xem Diêu Quang quốc các ngươi mang đến cống phẩm gì?
Sứ giả nước Diêu Quang đáp ứng, đi ra bên ngoài, vỗ tay vài cái. Lại có bốn người nối đuôi nhau đi đến. Mỗi người trong tay nâng một cái thùng trang trí xinh đẹp. Thùng rất nhanh bị mở ra.
"Tiểu nha đầu, xem trong cống phẩm bảo bối của bọn hắn có thể có cái gì cổ quái." Thanh âm của Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên truyền đến trong tai Long Phù Nguyệt, nàng hơi sửng sờ, nhìn nhìn hắn, hắn cũng không thèm nhìn tới nàng, giống câu nói kia không phải hắn nói.
Truyền âm nhập mật! Người này cư nhiên dùng truyền âm nhập mật trong truyền thuyết nói chuyện với nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, thanh âm của Phượng Thiên Vũ tiếp theo truyền đến: "Diêu Quang quốc này thờ phụng Vu cổ thuật, không thể không phòng."
Choáng váng! Long Phù Nguyệt cuối cùng hoàn toàn hiểu được nguyên nhân Phượng Thiên Vũ lần này cứng rắn lôi kéo chính mình đến đây, thì ra, là vì nàng biết một ít Vu cổ thuật, nên để cho nàng đến xem xét đây!
Hừ, người khác xem xét đều phải trả tiền. Không biết nàng xem xét một chút Tiểu Vũ mao có thể cấp bạc hay không?
Trong lòng nàng âm thầm oán thầm, tò mò vào trong nhìn lên. Trong rương thứ nhất là một khối san hô màu đỏ cao hơn một thước. Trong rương thứ hai là một viên Long Nhãn minh châu to như cái chén. Trong rương thứ ba là một khối Phỉ Thúy xanh như lưu ly, trong rương thứ tư có gì đó đặc biệt nhất. Là một Phật tượng trăm tay trăm mắt đen như mực, không phải đá không phải ngọc. Đóng băng ở bên trong một khối hàn băng lớn. Cũng không biết là có ý tứ gì.
Wow, đều là kỳ trân thế gian khó gặp đây. Các vị đại thần tuy rằng kiến thức rộng rãi, lúc này lập tức nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy, cũng không tự giác lộ ra vẻ kinh ngạc. Diêu Quang quốc này —— Xem ra đã ra hết vốn gốc rồi.
Lão hoàng đế Thiên Tuyền quốc lại cười đến vui vẻ tùy ý. Những bảo bối này mặc dù cũng không thể làm cho ông ta ngạc nhiên, nhưng bằng lễ vật quý trọng như thế cũng đã chứng minh thành ý của Diêu Quang quốc. Đương nhiên cũng có thể chứng minh uy nghiêm của mọi người trong nước Thiên Tuyền quốc.
Hắn nhìn nhìn mấy món lễ vật này, ánh mắt bỗng nhiên bị cái Phật tượng đen như mực kia hấp dẫn: "Đây là vật gì làm thành? Tại sao một chút ánh sáng cũng không có?"
Truyện khác cùng thể loại
575 chương
16 chương
89 chương
55 chương
579 chương
20 chương
121 chương