Nghịch lân - liễu hạ huy
Chương 12 : Thiên tài ngốc.
Thôi Tiểu Tâm đứng ở cửa , trầm ngâm một lát , đang chuẩn gõ cửa phòng thì đột nhiên cửa phòng bị người bên trong mở ra.
Một cô gái xinh đẹp để tóc ngắn ngang tai mở cửa, thấy Thôi Tiểu Tâm trước cửa phòng thì nhìn chằm chằm vào Thôi Tiểu Tâm.
Thôi Tiểu Tâm cũng đang đánh giá Lý Mục Dương, nàng biết Lý Tư Niệm có một người em gái nhưng mà chưa bao giờ nghĩ rằng em gái của Lý Mục Dương lại xinh đẹp như vậy.
- Bọn họ là anh em ruột thịt sao?
Thôi Tiểu Tâm thầm nghĩ điều này ở trong lòng.
Sau đó nàng liền vứt bỏ suy nghĩ này, Lý Mục Dương là ân nhân cứu mạng nàng, tại sao nàng lại có thể vũ nhục người ta được?
- Lý Tư Niệm sao ?
Không biết chuyện gì, nghe được Lý Tư Niệm nói ra cái tên của mình, trong lòng Thôi Tiểu Tâm có chút mừng thầm. Nàng cảm thấy đây là một sự cho phép, tuy rằng trước đây nàng không bao giờ chú đến chuyện người khác có để ý đến nàng hay không.
- Là tôi.
Lý Tư Niệm gật đầu, cười hì hì:
- Tôi cũng biết chị.
- Để tôi đi vào thăm Lý Mục Dương một chút.
Thôi Tiểu Tâm cảm thấy ánh mắt Lý Tư Niệm có chút quỷ dị, bất quá nàng đã suy nghĩ qua trường hợp này, thậm chí nàng còn cho rằng sau khi đi vào sẽ xảy ra chuyện phức tạp hơn. Cha mẹ cùng với một số người thân của Lý Mục Dương cũng có mặt ở đây, bọn họ nhìn xem kĩ Thôi Tiểu Tâm, ánh mắt tán thưởng nhìn nàng.
Một cô gái xinh đẹp đi một mình đến thăm bạn học, điều này dễ tạo thành một sự kiện oanh tạc đối với bên ngoài, nếu để cho các bạn học trong lớp biết được chuyện này thì chỉ sợ bọn họ sẽ đồn ầm lên rằng hai người này cũng đã abc xyz với nhau rồi đó nhỉ?
Nhưng mà chỉ có một mình Lý Tư Niệm ở trong phòng bệnh, điều này đã làm giảm bớt đi rất nhiều phiền toái cho nàng.
- Oh, Lý Mục Dương là anh của tôi.
Lý Mục Dương cười nói, nàng thân thiết kéo lấy bàn tay của Thôi Tiểu Tâm:
- Chị Tiểu Tâm, chị mau vào đi.
Thôi Tiểu Tâm không quen thân thiết như vậy , cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ bị người con gái khác nắm tay thân thiết như vậy.
Nhưng mà Lý Tư Niệm là một cô gái khả ái, nụ cười của nàng rất tinh khiết, sự nhiệt tình không chút giả dối, giống như từ chối Lý Tư Niệm sẽ là một chuyện xấu xa gì đấy.
Thôi Tiểu Tâm hơi chút do dự , tùy ý để Lý Tư Niệm kéo nàng đi đến bên cạnh giường bệnh của Lý Mục Dương.
- Anh, người mà anh hay mở miệng nhắc đã tới rồi này.
Lý Tư Niệm hô, nàng trừng mắt nhìn Lý Mục Dương, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Anh vừa mở mắt ra thì liền hỏi chị Tiểu Tâm thế nào? Còn bắt em đến trường xem thử hôm nay chị ấy có đến trường hay không? Anh xem này, chị Tiểu Tâm rất tốt đây này, có thiếu một sợi tóc hay mất một miếng thịt nào đâu.
- Anh chỉ là…
- Được rồi, anh đừng giải thích, giải thích là che dấu.
Lý Tư Niệm không cho Lý Mục Dương có cơ hội nói chuyện, nàng nói tiếp:
- Hai người muốn nói gì thì nói đi, em đi ra ngoài ăn chút gì đó, đói bụng lắm rồi.
Lý Tư Niệm nắm chặt bàn tay của Thôi Tiểu Tâm, cười nói:
- Chị Tiểu Tâm, em giao anh của em cho chị đấy.
Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm ngưng trọng, gật đầu nói:
- Được rồi.
Nàng nghe được câu kia của Lý Tư Niệm mang hàm ý khác nhưng mà nàng cũng không thể không trả lời.
Lý Tư Niệm lén lút làm một động tác với Lý Mục Dương sau đó đi ra khỏi phòng.
Lý Mục Dương nở nụ cười xấu hổ, nói với Thôi Tiểu Tâm:
- Nó có tính này, cậu đừng để ở trong lòng.
- Em ấy rất đáng yêu.
Thôi Tiểu Tâm nghiêm túc nói .
Lý Mục Dương gật gật đầu , nhìn ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm, hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Xin lỗi.
Thôi Tiểu Tâm khẽ cúi đầu:
- Cậu đã cứu mạng tôi nhưng mà tôi lại lâm trận đào thoát…
- Cậu được người kia cứu đi phải không?
Lý Mục Dương cười nói:
- Cái người mà kêu “ Nghiệt súc” cùng phóng ra quả cầu kia chính là người của cậu. Cậu xác định tên sát thủ kia rời khỏi rồi mới rời đi đúng không?
Thôi Tiểu Tâm mở trừng hai mắt , hỏi:
- Làm sao cậu biết được?
- Tôi cảm nhận được.
Lý Mục Dương nhếch môi mỉm cười:
- Đây mới chuyện mà người đó hẳn phải làm.
- Cảm ơn.
Thôi Tiểu Tâm cảm động, nói:
- Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi như vậy.
- Chúng ta là bạn bè, không phải vậy sao?
Lý Mục Dương cười nói:
- Giống như cậu tin tưởng có thể còn cứu vớt tôi ở phương diện học tập. Tôi cũng tin tưởng nhân phẩm của cậu, tin tưởng không phải cậu cố ý muốn vứt tôi ở lại đó.
- Là người nhà tôi mang tôi ra ngoài.
Thôi Tiểu Tâm giải thích, nàng cảm thấy mình thiếu Lý Mục Dương một lời xin lỗi, đây cũng là nguyên nhân mà nàng muốn đến thăm Lý Mục Dương:
- Lúc rời đi tôi đã hôn mê, không có bất kỳ phản kháng nào.
- Tôi hiểu.
Lý Mục Dương khoát tay áo:
- Tôi có thể nghĩ đến cảnh như thế.
- Vậy…
Thôi Tiểu Tâm nghĩ, đã đến lúc mình nên rời khỏi phòng bệnh sao?
Mặc dù ngày hôm đó Lý Mục Dương tỏ ra anh dũng bao nhiêu thì dù sao hắn cũng là một người bình thường.
Tên sát thủ kia đã tìm được hành tung của mình, lần này đánh lén thất bại , sợ là còn có thể dùng nhiều thủ đoạn hơn.
Nàng không muốn kéo Lý Mục Dương vào, bởi vì ai cũng không cam đoan Lý Mục Dương sẽ có vận khí tốt như lúc này hay không.
- Ước định của chúng ta còn hữu hiệu sao?
Đột nhiên Lý Mục Dương hỏi.
- Cái gì?
- Cậu đã nói từ hôm nay trở đi cậu sẽ giúp tôi ôn bài, ngày đó cậu đã nói ở quán CF.
Lý Mục Dương nhìn vào ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm.
- Oh.
Thôi Tiểu Tâm khẽ hất nhẹ mái tóc ở trước trán, nói:
- Tôi đã nói như vậy, nếu như cậu đồng ý.
- Đương nhiên.
Lý Mục Dương cười nói:
- Tôi cũng muốn học ở ĐH Tây Phong, nghe nói ở đó có hồ Vô Danh, có thể thấy được cảnh trời chiều đẹp nhất thế gian.
- Vậy thì cùng cố gắng lên nào.
Thôi Tiểu Tâm nở nụ cười.
…
Bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày Thôi Tiểu Tâm đều đến bệnh viện thăm Lý Mục Dương, hơn nữa còn bỏ 4h để giúp Lý Mục Dương ôn bài.
Nàng là học sinh giỏi có tiếng ở trường, không có môn học nào có thể làm khó nàng.
Sau khi nàng giảng giải xong sẽ để Lý Mục Dương tự làm bài nếu Lý Mục Dương có gì không rõ thì nàng sẽ giải thích, thẳng cho đến khi Lý Mục Dương hoàn toàn hiểu rõ vấn đề này mới thôi .
Không biết là bởi vì nam nữ phối hợp làm việc không phiền lụy , hay là bởi vì mỹ nữ có tác dụng nâng cao tinh thần tỉnh não. Mấy ngày nay Lý Mục Dương đã ngủ ít đi, hơn nữa tốc độ phản ứng càng lúc càng nhanh, có rất nhiều vấn đề khó sau khi Thôi Tiểu Tâm nói qua một lần thì Lý Mục Dương đều hiêu rõ cả.
Thôi Tiểu Tâm rất kinh ngạc , đặc biệt tìm vài đề khó để thử Lý Mục Dương, phát hiện Lý Mục Dương vẫn có thể làm được. Có đôi khi là dùng những cách giải không phải Thôi Tiểu Tâm giảng qua.
Điều này làm cho Thôi Tiểu Tâm rất nghi hoặc , trước kia Lý Mục Dương đều chưa nghe giảng qua, đây cũng là nguyên nhân mỗi lần thi cử thì hắn luôn xếp ở vị trí chót cùng.
Hiện tại mình chỉ nói vấn đề có một lần, hắn lại tìm được những cách khác để giải bài.
Học một biết mười?
Chẳng lẽ hắn là thiên tài ẩn núp?
Thôi Tiểu Tâm dừng ở khuôn mặt đen của Lý Mục Dương, phát hiện càng ngày càng nhìn thuận mắt rồi. Tuy rằng làn da của Lý Mục Dương tối đen nhưng mà ngũ quan của hắn lại thanh tú, đặc biệt là cặp mắt linh động kia, giống như có thể thôn phệ linh hồn của người khác.
- Lý Mục Dương.
Thôi Tiểu Tâm kêu.
- Cái gì?
Lý Mục Dương ngẩng đầu nhìn lại đây .
- Thật sự trước kia cậu cái gì cũng không biết sao?
- Hẳn là vậy.
Lý Mục Dương gật đầu:
- Bất quá gần đây không biết xảy ra chuyện gì, tổng có một chút vật ly kỳ cổ quái ở bên ngoài giống như là trước kia tôi đã trải qua rồi. Nhưng bài này cũng thế, rõ ràng là lần đầu tiên nghe cậu giảng nhưng lại có thể tìm được nhiều biện pháp để giải quyết.
Thôi Tiểu Tâm trừng to mắt , nhìn Lý Mục Dương nói:
- Cậu nói là mỗi một bài cậu đều có thể tìm ra nhiều cách để giải sao?
- Đúng vậy.
Lý Mục Dương gật đầu, sau đó lại gãi đầu một cái , hơi ngượng ngùng mà nói:
- Có chút chỉ có một cách giải nhưng thứ khác để giải theo cách khác bởi vì cậu cứ tiếp tục giảng giải thì sẽ phát hiện đó là sai lầm hoặc ngược lại đáp án. Đó là cạm bẫy, không nên lãng phí thời gian ở mặt này.
Thôi Tiểu Tâm không tin, lập tức tìm một đề bài rồi đưa đến trước mặt Lý Mục Dương, nói:
- Cậu hãy giải bài này đi, dùng toàn bộ cách giải mà cậu biết.
Lý Mục Dương gật gật đầu , sau đó làm bài.
5’ trôi qua, Lý Mục Dương còn đang làm.
10’ trôi qua, Lý Mục Dương vẫn còn đang làn.
Nửa giờ trôi qua, một giờ sau…
Ở trong quá trình giải bài này, Lý Mục Dương thay đổi bút chì, lại biết lên 12 tờ giấy khác.
Hơn một giờ sau, Lý Mục Dương đưa hơn 10 tờ giấy cho Thôi Tiểu Tâm, ngượng ngùng nói:
- Tôi chỉ biết có chừng này.
Thôi Tiểu Tâm nhanh chóng cầm lấy tờ giấy, càng nhìn càng ngưng trọng, cuối cùng nàng khép lại, nhìn Lý Mục Dương, nói:
- Cậu dùng 11 cách giải sao?
- Ừh.
Lý Mục Dương gật đầu:
- Kỳ thật còn một cách nữa nhưng mà tôi chỉ biết phương thức mở đâu, những thứ sau đó thì không tin ra được, không có biện pháp để hoàn thành.
- Chỉ là..
Thôi Tiểu Tâm cắn môi một cái , ánh mắt phức tạp nhìn Lý Mục Dương , vô cùng khó khăn nói:
- Tôi chỉ biết có 2 cách.
"---------- "
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
28 chương
125 chương
180 chương
40 chương
113 chương
35 chương