Nghịch chuyển nhân sinh
Chương 9 : Ra ngoài mua sắm
Bên ngoài vườn Phi Phượng vừa đi vừa hỏi : " Hạo Nam anh chỉ sắp sĩ tuổi em mà biết chữa bệnh giỏi vậy ? Chắt từ lúc bé xíu anh đã bắt đầu học chữa bệnh rồi phải không ? "
Hạo Nam nghe vậy liền nói : " Đúng vậy, từ nhỏ anh đã theo ông nội học tập phân biệt các loại dược liệu. Lớn lên một chút thì anh học cùng tập tìm hiểu các huyệt đạo trên cơ thể người. Đừng nói về anh nữa nói về em đi. Lúc nãy em nói em có học võ, nếu ở ngoài đường gặp sự cố, hay bị người trêu chọc em có thể ứng phó sao."
Phi Phượng nghe vậy liền kêu ngạo ngước mặt lên nói : " Sự cố bất ngờ thì em không biết. Còn bị người trêu chọc thì em không sợ, một mình em có thể đánh 10 người bình thường. Đứa nào muốn trêu chọc em thì đứa đó tới số."
Hạo Nam nghe củng toát mồ hôi thay cho mấy tên xấu số kia : " Sau này ai lấy em chắt cũng xấu số, suốt ngày bị em đánh."
Phi Phượng nghe vậy thì chu miệng ngọc nói : " Em tập võ là để phòng thân chứ có phải học để đánh nhau đâu. Anh có muốn làm kẻ xấu số để em đánh không ?"
" Muốn em xin dẹp như ai ma không muốn."
Phi Phượng mặt ngọc ửng hồng ngạo kiều hừ một tiếng : " Hừ. Coi như anh biết nói chuyện."
Sau khi đi dạo một vòng trong vườn thì Hạo Nam và Phi Phượng đi vào khu nhà ngồi nghĩ mát. Lúc này Hoàng Phi Hổ trong nhà đi ra.
Phi Hổ nói : " Chú mày thấy sao ? Vườn nhà anh đẹp không ?"
" Đẹp. Vườn nhà rất đẹp."
Phi Hổ nghe vậy thì nói tiếp : " Đây là thẻ ngân hàng ba anh trả tiền cho chú, bên trong có 50 triệu chú cất đi mật khấu là một hai ba bốn năm sáu."
Hạo Nam tiếp lấy cái thẻ rồi nói : " Vâng em biết rồi cảm ơn anh. Ở gần nơi đây có chỗ nào bán quần áo không anh."
Hoàng Phi Hổ nghe vậy thì trả lời : " Từ nhà đi ra ngoài khảng một cây số có chỗ bán quần áo. Chú cần mua đồ mặc à có cần anh đi cùng không."
" Nhà mình có xe máy không anh ? Cho em mượn em tự đi là được." Hạo Nam không muốn làm phiền người khác nên từ chối.
Phi Hổ thấy vậy thì nói : " Nhà anh không có xe máy, chỉ có chiếc mô tô của anh thường chạy thôi. Muốn không anh cho chú mày mượn."
" Dạ được anh đưa em đi xem thử." Hạo Nam nghe vậy thì đồng ý.
Ngay lúc này Phi Phượng lên tiếng : " Em đang rảnh để em đi cùng anh Nam cho."
Hoàng Phi Hổ nghe vậy liền nói : " Vậy hả em đi cùng Hạo Nam củng được."
Hạo Nam nghe vậy liền từ chối : " Anh phải đi nhiều nơi lắm. Em ở nhà đi anh đi một mình là được rồi."
Phi Phượng nghe vậy liền xụ mặt : " Thấy ghét không thèm nói chuyện với hai người nữa. Em đi lên phòng nói chuyện với bạn còn vui hơn." Nói xong Phi Phượng đi thẳng vào nhà.
Phi Hổ thấy vậy hỏi : " Sao mày không cho nó đi cùng ? Tao thấy nó củng thích mày đó. Chứ thường ngày nó không quan tâm đứa con trai nào đâu."
Hạo Nam cười khổ nói : " Em phải đi nhiều nơi thật mà. Trước tiên em đi mua quần áo, sau đo đi tìm chỗ mua dược liệu, tìm chỗ thuê nhà nữa. Em đi một mình cho tiện." Nhờ có thần thức mà Hạo Nam biết được cách lái xe dễ dàng.
Mô tô là một loại xe hai bánh phân khối lớn. Có loại xe có thể chạy trên 2000 km/h. Để chạy được xe này mọi người cần có sức khỏe tốt tại vì xe rất nặng. Khi đã đặt đủ yêu cầu các bạn chỉ bật chìa khóa, nổ máy bóp côn tay dô số và chạy. Đối với một tu sĩ có thần thức như Hạo Nam thì những đều này dể như ăn cháo. ( Nếu Việt Nam có một đường cao tốc dành cho siêu xe chạy. Thì từ thành phố Hồ Chí Minh chạy ra thủ đô Hà Nội chỉ tốn hơn 1 giờ, còn tiện lợi và nhanh hơn đi máy bay rất nhiều.)
Phi Hổ thấy vậy đành nói : " Chú mày nói mình ở vùng rừng núi, mà anh thấy chú mày cái gì củng biết. Anh cảm thấy mình mới là người ở rừng núi lạc hậu còn chú mày là người thành phố mới đúng. Xe còn đầy xăng chú cứ chạy thoải mái. "
Hạo Nam thấy dậy thì cười nói : " Anh cứ đùa. Em đi đây, tạm biệt anh."
Sau khi cho xe chạy ra khỏi nhà của chú Long, việc đầu tiên hắn làm là đi đến cây ATM để rút một tiền để mua đồ. Sau một 10 phút hắn từ trong cây ATM đi ra, vừa đi vừa nói : " Hai mươi triệu chắt đủ mua đồ rồi." Nói xong hắn điều khiển xe đến tiệm bán quần áo.
Sau khi đỗ xe xong Hạo Nam đi vào cửa hàng bán quần áo. Vừa bước vào trong nhân viên cửa hàng liền tiến đến chào : " Chào quý khách, anh cần mua gì ạ ?
Hạo Nam nghe vậy liền nói : " Anh cần hai bộ đồ thật thoải mái giành cho nam, em giới thiệu giúp anh đi."
" Vâng ạ, anh đi theo em. Đây là những mẫu quần áo mới nhất dành cho nam. Chất liệu là sợi tổng hợp có thể co giản, thoáng mát rất thích hợp cho tuổi trẻ năng động như anh đây. Bên trong có phòng thay đồ anh đi vào thử đi ạ."
" Được để anh vào thử xem hợp không." Trước cửa phòng thay đồ có ghi : " Không được cưỡi quần sịp, vì phòng chống kẻ xấu trộm cắp, nên phòng thay đồ có gắn camera.
Sau khi Hạo Nam đi vào phòng thử đồ. Bên ngoài các nhan viên chụm lại bàn tán xôn xao.
" Anh ấy vào rồi, tao làm ở chỗ này chỉ trông chờ có nhiêu đây thôi."
" Anh ấy đẹp trai thật, nhìn cứ như tài tử điện ảnh hay là siêu mẫu không bằng."
" Đúng vậy à anh ấy thật là hấp dẫn, nhìn body là biết sáu múi rồi. Chẳng bằng người yêu nhà tôi chỉ có một múi."
" Thôi mấy bà té hết đi. Mấy bà có người yêu rồi mà còn ham hố làm chi. Anh ấy phải để cho tôi. Tôi còn ngây thơ trong sáng. Chỉ có tôi mới thích hợp với anh ấy."
" Mày nằm mơ đi. Mắc cười quá à, có người yêu thì liên quan gì đến ngắm trai đẹp. Trai đẹp là để ngắm mày hiểu không."
" Biết rồi làm thấy ghê quá hà. Con Mai ngậm miệng lại, nước dãi chảy đầy đất rồi kìa. Con Tuyết bình tĩnh lại tròng mắt mày sắp lồi ra rồi kìa. Còn con Hân nó phấn khởi quá co giật luôn rồi. Hai đứa bây đem con Hân vào nhà vệ sinh rữa mặt cho nó tỉnh lại. Người ta sắp đi ra rồi đó. Thiệt tình cái cửa hàng gì mà toàn mê trai. Bây giờ mình củng bị lây mê trai luôn rồi, hên là mình bị nhẹ nên còn kiềm chế được, đỡ hơn ba đứa nó mê trai một cách lộ liễu. Hài... Không biết có chỗ nào cai nghiện mê trai không nữa, để mình vào đó nhìn trai đẹp đến chán luôn thì tốt biết mấy."
Sau khi thử đồ xong Hạo Nam đi ra và nói : " Được rồi quần áo rất tốt, mặc vào rất thoải mái em gói lại rồi tính tiền cho anh đi."
" Vâng có ngay ạ." Sau 3 phút. " Xong rồi anh, đây là quần áo của anh. Tổng là một triệu 500 ngàn."
Sau trả tiền Hạo Nam quyết định đi tìm nhà để mướn phòng. Trước khi đi hắn hỏi thăm nhân viên của hàng :
" Em biết ở khu vực này có chỗ nào cho thuê nhà không ?"
" Anh muốn thuê nhà ? Nhà em thuê đang còn phòng trống nè anh muốn không ? Em dẫn anh đi xem, nhà em thuê tuy không rộng cho lắm, nhưng bù lại vị trí gần chợ đi lại rất thuận tiện." Vì muốn tiếp cận trai đẹp nên mới nói dối là nhà đang cho thuê, nhưng thật ra cô ta là chủ nhân của ngôi nhà đó.
" Được em đưa anh đi xem thử đi, nếu được anh sẽ thuê. Bây giờ đi luôn được không em ?"
" Được để em nói vơi mấy đứa bạn rồi cùng anh đi. Em tên Nhang Như Ngọc anh tên gì vây ?"
" Anh tên Trần Hạo Nam."
Sau khi giới thiệu tên xong Như Ngọc đi vào nhà vệ sinh nói với mấy đứa bạn : " Tao có việc về trước, ba đứa bây ở lại làm tí về sau nha."
" Ừ đi đâu đi đi. Con Hân nó dâm quá sau lấy chồng, chồng nó chịu gì nổi " Giọng nói từ trong phòng vệ sinh vọng ra.
Dặn đám bạn xong Như Ngọc đi ra nói với Hạo Nam : " Mình đi thôi anh."
" Được em đi ra trước đi, anh đi lấy xe."
" Oa xe đẹp quá đi. Em rất thích mấy loại xe mô tô như thế này."
" Xe anh mượn thôi. Vài hôm nữa anh mới mua. Em lên xe đi."
" Vâng. Anh ra đường chạy thẳng đến ngã tư rẽ phải đi tiếp 1000 mét là tới nhà em đang ở."
Năm phút sau xe đổ trước nhà của Như Ngọc : " Đây là nhà em đang thuê anh thấy sao? Nhìn được không?"
" Đẹp lắm anh củng rất thích, anh sẽ thuê, tuần sau anh sẽ dọn vào."
" Sao anh không dọn vào ngay mà phải đợi đến tuần sau mới dọn." Như Ngọc nói chuyện với vẽ mặt hơi thất vọng.
Hạo Nam thấy vậy liền trả lời : " Anh đang trị bệnh cho người ta phải một tuần nữa mới xong. Bệnh trị xong rồi anh sẽ dọn vào ngay thôi. Ở gần đây có chỗ nào bán thảo dược không em ?"
" Anh là bác sĩ à ? Ở gần trung tâm thành phố có một chỗ chuyên cung cấp các loại dược liệu. Anh đến đó thử xem."
Nơi đó là võ quán, củng có khám bệnh bốc thuốc cho mọi người. Đặt biệt cha của Như Ngọc là quán chủ nơi đó, nơi đó củng là nhà của Như Ngọc.
" Anh chỉ chữa bệnh bình thường thôi chứ không phải bác sĩ. Em lên xe đi anh chở em theo chơi."
" Hi hi. Vâng e tới ngay." Như Ngọc cười tươi như hoa, lên xe đi cùng Hạo Nam.
Hai mươi phút sau Hạo Nam đã chạy xe tới nơi mà Như Ngọc nói.
" Anh chạy vào đó đậu xe đi, rồi ra đây đi cùng em vào trong."
Sau khi đậu xe xong Như Ngọc dẫn Hạo Nam đi vào, dọc đường đi có người nhận ra Như Ngọc nên gật đầu chào.
" Em hay tới đây lắm hả ? Anh thấy nhiều người quen biết em."
" Dạ nơi đây là chỗ em học võ nên củng tương đối quen thuộc."
Trong phòng làm việc một người đàn ông trung niên thấy Như Ngọc vào thì lên tiếng hỏi : " Như Ngọc sao hôm nay con rảnh rổi tới đây chơi vậy?" Người đàn ông trung niên là Nhang Hồng Cát đại bá của Nhang Như Ngọc. Vì Như Ngọc theo đại bá học võ từ nhỏ nên đã quen gọi là sư phụ.
" Hôm nay con được về sớm. Sư phụ có người muốn mua dược liệu nè."
" Cậu muốn mua dược liệu gì ?"
" Cháu muốn mua Tử Diệp Linh Chi, Nhục Thung Dung, Thương Truật Thảo, Hoàng Liên Tinh, Mộc Liên Thảo, Ô Sâm Vương. Tuổi của thảo dược càng cao càng tốt thưa chú."
" Tử Diệp Linh Chi, Nhục Thung Dung, Thương Truật Thảo, Ô Sâm Vương thì ở đây có, còn Hoàng Liên Tinh, Mộc Liên Thảo thì tôi chỉ mới nghe cậu nói nên không có. Ở đây chỉ bán dược liệu 10 tuổi trở xuống, tại vì dược liệu chủ yếu là do người trồng. Số năm càng cao thì chi phí càng nhiều, không có lợi nhuận. "
" Dạ. Hoàng Liên Tinh là hoa sen có màu vàng, Mộc Liên Tinh thì hoa sen có màu xanh. Hai loại này củng gần giống với Thiên Sơn Tuyết Liên. Thiên Sơn Tuyết Liên thì có màu trắng."
Người đan ông trung niên nghe thấy lạ thì gật đầu : " Thì ra là phân biệt như vậy Thiên Sơn Tuyết Liên thì tôi biết. Còn Hai loại Hoàng Liên và Mộc Liên thì tôi chưa gặp bao giờ. Chắt nó là loại thuốc rất quý hiếm nên không được nhiều người biết."
Hạo Nam lại nói : " Mộc Liên Thảo ẩn chứa nhiều sinh cơ, những ai bị thương nứt xương, gãy gãy sau khi dùng loại dược liệu này thì xương sẽ rất nhanh sẽ liền lại. Hoàng Liên Tinh thì chứa nhiều vitamin, những người bị thương lâu ngày không khỏi hay có sức khỏe không tốt sau khi dùng Hoàng Liên Thi vết thương sẽ nhanh khỏi, sức khỏe sẽ được tăng cường."
Sau khi biết thêm được công dụng của hai loại dược liệu mà Hạo Nam nói. Nhang Hồng Cát tiếc hận thang thở :
" Ai chà.... Hai loại dược liệu này rất tốt lại rất quý hiếm. Đều kiện sinh trưởng rất hà khắc, so với Thiên Sơn Tuyết Liên còn quý hiếm hơn."
Nhang Như Ngọc thì đi phía sau hai người chăm chú lắng nghe. Sau khi kiểm tra dược liệu Hạo Nam liền nói :
" Chú lấy cho cháu Tử Diệp Linh Chi, Nhục Thung Dung, Thương Truật Thảo, Ô Sâm Vương mỗi loại mười cây."
" Được để tôi tính xem bao nhiêu tiền."
Sau khi tính xong Nhang Hồng Cát nói : " Ô Sâm Vương 10 năm tuổi mỗi góc 500 ngàn, Tử Diệp Linh Chi 1 cây 100 ngàn, Nhục Thung Dung và Thương Truật Thảo mỗi cây 50 ngàn. Tổng cộng là 7 triệu."
Khi thanh toán xong Hạo Nam hỏi thăm nơi đâu bán dược đỉnh : " Chú có biết chỗ nào bán đỉnh đồng không chú ?"
" Cậu muốn mua đỉnh đồng ? Cậu mua đỉnh đồng nhỏ để trên bàng thờ hay là đỉnh đồng to thuộc về đồ cổ ?"
" Dạ cháu cần mua đỉnh đồng to, cháu mua để chế thuốc chứ không phải mua đồ cổ thưa chú."
" Cậu biết luyện thuốc, cái cách luyện thuốc bằng dược đỉnh đã thất truyền lâu rồi à. Đỉnh đồng nhỏ thì cửa hàng bán đầy. Về phần đỉnh đồng to nó thuộc về đồ cổ, chỉ để triển lãm tham quan người ta không bán đâu. Nếu cậu cần thì liên hệ mấy cửa hàng, đạt hàng theo yêu cầu để họ làm."
" Dạ cháu biết rồi, cháu cảm ơn chú cháu đi đây."
Xong việc Hạo Nam đi ra ngoài lấy xe, còn Như Ngọc thì bị bác cả gọi lại hỏi : " Bạn trai của mày à ?"
Nhang Như Ngọc đỏ mặt trả lời : " Bây giờ thì không phải, sau này thì cháu không biết."
Nói xong Nhang Như Ngọc chạy nhanh ra ngoài chờ Hạo Nam, lấy xe ra rồi cùng đi về. Nhang Hồng Cát thì lắc đầu cười cười, sau đó xoay người đi vào phòng làm việc.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
13 chương
1947 chương
70 chương
607 chương