Nghịch chuyển nhân sinh
Chương 34 : Hỏa diệm sơn
Tiếp theo vài ngày vẫn không có chuyện gì phát sinh. Mãi đến ngày thứ bảy, Hạo Nam như thường ngày đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa thu thập thảo dược, thì đột nhiên hắn phát hiện phía trước không bình thường. Phía trước cảnh vật mập mờ, sường mù dày đặt, trong không khí như có như không một mùi thơm, khi hít vào thì tinh thần sảng khoải, thần hồn có chút mạnh lên.
Cảm thấy bất thường nên trong lòng Hạo Nam suy nghĩ. "Ở quanh đây chắt chắn có một loại linh dược cao cấp nào đó, nếu như mình đạt được linh dược này, rất có thể tu vi sẽ đột phá lên Nhưng Thần Cảnh."
Hạo Nam nhanh chân tiến về phía trước, càng tiến về phía trước thì sương mù càng đậm, mùi thơm củng rỏ ràng hơn, hắn đi hơn một dặm đường thì tới được khu vực linh dược đang sinh trưởng. Hạo Nam nhìn thấy một đóa hoa có màu trắng tỏa ra sương mù, xung quanh thì có mùi hương thơm ngát, linh khí từ bốn phương tám hướng đang tiến về đóa hoa.
Hạo Nam phát hiện, xung quanh vậy mà không có một cây thảo dược hay linh dược nào sinh trưởng, đóa hoa này hấp thu linh khí quá mạnh mẽ. Hạo Nam liền nhớ tới ngũ giai linh dược Nguyên Thần Hoa có những đặc tính giống như đóa hoa phía trước. Nguyên Thần Hoa sinh trưởng ở khu vực có linh khí hết sức nồng đậm, khi thành thục sẽ tản ra sương mù và có mùi thơm, khi hít vào linh hồn sẽ được tẩm bổ, đặc biệt là xung quanh 50 trượng không có thực vật nào có thể sinh sống. ( 1 trượng = 3.3m )
Nguyên Thần Hoa là chủ dược dùng để luyện chế luyện chế ngũ tinh Nguyên Thần Đan và lục tinh Bổ Thần Đan, hai viên đan dược này dùng để lớn mạnh thần hồn và bổ sung chữa trị thần hồn bị tổn thương. Gặp được một đóa linh dược hiếm thất nên Hạo Nam hết sức vui vẽ, hắn củng không có manh động, theo như hắn biết, linh dược cao cấp thường sẽ có linh thú thủ hộ, nên hắn không có lập tức tiến lên thu thập đóa Nguyên thần Hoa này.
Hạo Nam nhặt lấy tảng đá dưới đất ném về phía Nguyên Thần Hoa xem có linh thú ẩn nấp nơi đó hay không. "Bịch." Tảng đá va chạm vào mặt đất tạo ra âm thanh, tiếp theo là những tiếng xào xạc và "Khè, khè...." vang lên. Một con tiểu xà đài khoản một mét nằm ẩn nấp nằm ẩn mình ở mặt đất, lúc này nó vươn cổ lên nhìn xung quanh, dường như bên trong Hỗn Độn bí cảnh hết sức bình yên, hiện tại đột nhiên phát ra tiếng động làm nó giật mình và hết sức hiếu kỳ.
"Qua nhiên có linh thú ở gần linh dược." Hạo Nam ngạc nhiên thốt lên.
Thiên Sí Tuyết Sư năm trên vai thấy vậy liền cất tiếng nói. "Chủ nhân con rắn nhỏ này là Ngụy Thảo Xà, nó rất giỏi ngụy trang ẩn núp và có nọc độc rất mạnh, bình thường thì nó sẽ ẩn núp rồi đột ngột tập kích làm cho đối thủ trúng độc mà chết, sức chiến đấu nó không cao chỉ giỏi ngụy trang và đánh lén. Con Ngụy Thảo Xà này tu vi đã đạt đến ngũ giai nhưng sức chiến đấu chỉ bằng linh thú tứ giai mà thôi, nhưng kịt độc của nó có thể độc chết ngũ giai yêu thú một cách đơn giãn, không bị nó cắn trúng thì nó xem như triệt để bị phế."
"Súc Địa Thành Thốn."
"Long Khiếu Cửu Thiên." "Ngao......"
"Hấp Tinh Đại Pháp."
"Ác Long Triền."
Hạo Nam nghe vậy liền lôi đình xuất thủ, sử dụng "Súc Địa Thành Thốn." tiếp cận con tiểu xà sử dụng âm ba công kích "Long Khiếu Cửu Thiên." tấn công thần hồn làm cho tiểu xà thất thần, tiếp theo sử dụng "Hấp Tinh Đại Pháp." hút sạch chân khí của tiểu xà, cuối cùng dùng "Ác Long Triền." vây khốn nó.
Bị tập kích bất ngờ con tiểu xà triệt để mộng, tiếp theo nó phát hiện chân khí trọng người bị một lực hút cường đại thôn phệ sạch sẽ, từ khi sinh ra nó chưa từ gặp phải hoàn cảnh ác liệt như thế này. Tiểu xà nằm dưới đất uốn éo thân thể cố tránh thoái khỏi cầm cố, nhưng nó vô lực không thể thoát khốn.
Ngụy Thảo Xà dù gì củng là ngũ giai linh thú, lúc này nó phát hiện ra Hạo Nam và Thiên Sí Tuyết Sư nên dùng thần hồn truyền âm hỏi. "Bọn ngươi là ai? Tại sao lại đả thương ta?"
Hạo Nam củng ngẩn người, hắn không ngờ con tiểu xà này đã tu luyện đến ngũ giai mà còn ngốc manh như vây. Hạo Nam lên tiếng nói. "Ta muốn đoạt lấy đóa Nguyên Thần Hoa này, nên phải tấn công ngươi rồi, chuyện đơn giản như vậy mà củng hỏi."
Ngụy Thảo Xà thấy Hạo Nam không dùng thần hồn truyền âm, mà lại mở miệng nói chuyện rất ngạc nhiên, nên nó truyền âm hỏi tiếp. "Ngươi thật lạ. Tại sao ngươi lại có thể mở miệng nói chuyện? Mà không dùng thần hồn truyền âm? Linh thú quanh đây chúng nó điều dùng thần hồn truyền âm."
Hạo Nam triệt để im lặng, hơn một tuần không gặp ai, bây giờ gặp được con yêu thú ngờ khạo chưa từng trải như thế này. Hạo Nam bất đắc dĩ lên tiếng nói. "Ta là còn người nói chuyện tất nhiên phải dùng miệng rồi, nghe nói linh thú các người khi tấn thăng lên thất giai thì có thể hóa hình thành nhân loại. Ngươi bây giờ đã là tù binh, là chiến lợi phẩm của ta không được nhiều lời im lặng nghe ta hỏi.
Vừa nghe ngơi nói xung quanh đây còn có những yêu thú khác? Bọn hắn ở gần đây không? Tu vi như thế nào? Có cao lắm không? Ngươi nhanh trả lời nếu không ta sẽ giết ngươi. Tách đầu ngươi ra để lấy yêu đan, còn phần nhục thân của thì bắt lò hầm chung với linh dược để ăn. Ngũ giai linh thú nhục thể sẽ rất là bổ đó."
Thiên Sí Tuyết Sư củng lên tiếng nói. "Tiểu xà nhanh thành thật khai báo, nếu cảm thấy có ích thì chủ nhân sẽ nhận ngươi làm thú sủng, ta củng nhận ngươi làm tiểu đệ." Vừa đánh vừa xoa, Hạo Nam hát mặt đen, Thiên Sí Tuyết Sư hát mặt trắng, hai người vừa uy hiếm vừa dụ dỗ ngốc manh Ngụy Thảo Xà.
Ngụy Thảo Xà nghe Hạo Nam nói thì sợ hải vô cùng, nó không muốn mình lại bị kẻ khác ăn, nó liền truyền âm nói. "Đừng, đừng ăn ta, ta có thể làm thú sủng, ta có thể làm tiểu đệ, ta củng không biết nhiều, ta chỉ biết phía trước cách đây năm ngàn dặm, có một con ngũ giai đỉnh phong Xích Viên Báo, chỗ nó ở nhiệt độ rất cao ta không thích nhiệt độ cao nên rất ít tới nơi đó." Ngụy Xà Thảo chưa va chạm nhiều, dưới dâm uy của Hạo Nam triệt để nhận sợ.
Hạo Nam nghe vậy liền suy nghĩ. "Nơi đó rất có thể là nơi mà Thạch Phá Thiên nói tới."
Hạo Nam liền tiếp tục hỏi. "Nơi Xích Viêm Báo ở có phải có một tòa núi lớn, trên núi các loại cây cỏ điều nóng rực và có màu đỏ phải không."
Ngụy Thảo Xà nghe Hạo Nam nói liền trả lời. "Màu đỏ là gì? Ta không biết. Nơi Xích Viêm Báo ở lại đúng là có tòa núi rất lớn, tòa núi đó có tên là Hỏa Diệm Sơn, bên trên ngọn núi rất nóng, cỏ cây củng rất nóng."
Hạo Nam nghe vậy thì vui mừng, lên tiếng nói. "Được ngươi nhanh thả ra thần hồn, để ta lưu lại ấn ý. Rồi chúng ta nhanh chóng tiến về chỗ của Xích Viêm Báo."
Ngụy Thảo Xà nghe vậy liền thả ra thần hồn để Hạo Nam lưu lại ấn ký, nó triệt để trở thành thú sủng của Hạo Nam.
Sau khi Hạo Nam thành công lưu lại ấn ký vào trong linh hồn của tiểu xà xong, Thiên Sí Tuyết Sư liền mở miệng nói. "Tiểu xà sau này ngơi chính là tiểu để của ta, nhanh quấn vào cổ của ta, sau đó ta sẽ dạy ngươi nói chuyện. Ngũ giai linh thú mà không biết nói chuyện, phải dùng thần hồn truyền âm, ngươi làm cho yêu thú nhất mạch chúng ta mất mặt."
Tiểu xà nghe vậy liền nhảy lên người Thiên Sí Tuyết Sư quấn quanh cổ nó. Tiểu xà dường như rất ủy khuất, liền truyền âm nói. "Nơi đây đâu có ai dùng miệng nói chuyện đâu, linh thú toàn dùng thần hồn truyền âm thôi."
Thiên Sí Tuyết Sư củng không cùng tiểu xà tranh luận, nó liền dạy tiểu xà nói chuyện và kể lể khoe khoan các truyện trên giang hồ, tiểu xà lâu ngày cô độc bây giờ nghe Tuyết Sư kể truyện nên nghe say xưa. Mặc kệ hai con thú sủng của ba hoa nhiều chuyện, Hạo Nam dựa theo tiểu xà chỉ đường trực tiếp tiến về khu vực Xích Viêm Báo ở lại.
Vì Hạo Nam muốn nhanh chóng đến khu vực được nghi là có thiên hỏa, nên đoạn đường này hắn rất ít thu hái thảo dược, chỉ dừng lại thu thập linh dược rồi nhanh chân lên đường. Đi được nữa ngày Hạo Nam phát hiện nhiệt độ dần dần tăng lên, thực vật xung quanh dần chuyển sang màu đỏ, thảo dược thì đa phần có hỏa thuộc tính. Đi thêm một canh giờ thì thực vật xung quanh đã hoàn toàn chuyển thành màu đỏ, Họa Nam nhìn phía trước thì nhìn thấy một toàn đại sơn cao sừng sửng.
Tiểu xà nói nơi Xích Viêm Báo ở là phía trên sườn núi, chỗ Xích Viêm Báo thì có một gốc lục giai linh dược Bách Hợp Diễm Thảo. Xích Viêm Báo ở nơi đó tu luyện, chờ đến khi tu vi của nó đạt được ngũ giai viên mãn sẽ tiến hành hấp thu Bách Hợp Diễm Thảo, để tấn thăng lục giai linh thú. Hạo Nam biết được phía trước có mọt góc lục giai linh dược nên hết sức phấn khởi, phải biết linh dược cấp sáu ở bên ngoài rất hiếm có, có thể nói là hoàn toàn không có. Linh dược cấp sáu mà các đại môn có được, thì điều từ bên trong Hỗn Độn bí cảnh mang ra. Vô Tận Sâm Lâm ở khu vực hạch tâm, rất có thể có linh dược cấp sáu nhưng không ai dám vào đó để tìm, chỉ có kẻ chán sống mới muốn đi vào đó. Nơi đó là thiên đường của yêu thú, các đại môn phái củng không dám thò móng vuốt đi vào.
Hạo Nam đã đi đến chân núi Hỏa Diệm Sơn, hắn liền đi lên núi. Đi lên núi được một lúc thì Hạo Nam phát hiện phía trước có một khe nứt, từ khe nứt có dung nham chảy từng giọt ra, gần đó có một cái hố dung nham chảy ra do lâu ngày ứ lại tạo thành một cái dũng. Hạo Nam quan sát xung quanh, thì phát hiện bên cạnh có ba gốc linh dược. Gốc linh dược lớn nhất cao khoản hai tấc trên thân có kết một quả, hai cây còn lại thì thấp hơn chỉ cao hơn một tấc.
Hạo Nam liền biết đây là Bách Hợp Diễm Thảo, không như Ngụy Thảo Xà nói, nơi đây có tận ba gốc Bách Hợp Diễm Thảo. Bách Hợp Diễm Thảo toàn thân đỏ rực, lá thì giống như hỏa diễm đang bốc cháy. Bên cạnh ba gốc Bách Hợp Diễm Thảo còn có một con Xích Viêm Báo đang nằm ngủ. Cảnh vật xung quanh khá trống trải, khi Hạo Nam đi lại gần liền bị Xích Viêm Báo phát hiện, nó liền mở mắt ra đứng dậy nhìn về phía Hạo Nam.
Xích Viêm Báo dùng thần hồn truyền âm nói. "Ngươi là nhân loại? Đến chổ ta làm gì?"
Hạo Nam thấy Xích Viêm Báo đã phát hiện mình nên không cần trốn tránh nữa liền nói. "Ta nghe nói trên ngọn núi này có một đóa thiên hỏa, nên muốn đến đây thu lấy, sẵn dịp phát hiện nơi đây có Bách Hợp Diễm Thảo nên cũng muốn thu luôn. Xích Viêm Báo ngươi có ba góc Bách Hợp Diễm Thảo nhường cho ta một gốc thế nào, được không?"
"Rống..." Xích Viêm Báo, nghe Hạo Nam nói là muốn lấy đi một góc Bách Hợp Diễm Thảo, của nó liền rống lớn. Bách Hợp Diễm Thảo là mệnh căn của nó, ba gốc nó con chê ít, mà tên nhân loại này dám đánh chỉ ý lên linh dược của nó, chẳng khác gì muốn chặn đường tu luyện của nó, mà chặn đường tu luyện chẳng khác gì muốn mạng của nó.
Xích Viêm Báo triệt để nỗi giận, nó hết sức cảnh giác đề phòng nhìn Hạo Nam, nỗi giận truyền âm. "Cút. Linh dược này để cho ta tấn thăng lên lục giai. Nhân loại hèn mọn, ngươi cũng muốn nhúng chàm, muốn chết sao?"
Hạo Nam thấy Xích Viêm Báo không muốn nhường linh dực cho mình, du chỉ một góc Bách Hợp Diễm Thảo, liền nói. "Ta cũng không có thời gian dông dài với ngươi. Nếu ngươi đã không biết năng nhẹ, thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn."
"Xúc Địa Thành Thốn."
"Thần Long Bãi Vĩ."
Nói xong Hạo Nam liền ra tay tấn công Xích Viêm Báo, hắn dùng thân pháp "Xúc Địa Thành Thốn." tiếp cận Xích Viêm Báo, liền lập tức tung chiêu "Thần Long Bãi Vĩ." quét ngang mình của Xích Viêm Báo, làm nó bí hất bay đi một đoạn.
"Gào.." Xích Viêm Báo bị đánh bất ngờ tức giận rú lên, "Ầm." nó bị rơi xuống đất liền lật người đứng lên. Ngay sau đó, nó tung người nhảy về phía Hạo Nam, dùng móng vuốt hai chân trước và há miệng muốn cắn xé người của Họa Nam ra nhiều mãnh.
Xích Viêm Báo sức mạnh chỉ ngang bằng với tu sĩ có tu vi cửu tinh Ngưng Thần cảnh, tu sĩ bình thường đạt Nhưng Thần Cảnh đỉnh phong lực chiến đạt 44.400 cân, chỉ ngang bằng với sức mạnh hiện tại của Hạo Nam. Xích Viêm Báo da dày thịt béo, rất chịu đánh nhưng ứng biến vẫn linh hoạt không bằng tu sĩ có tu vi Nhưng Thần Cảnh đỉnh phong.
"Xúc Địa Thành Thốn."
"Long Ngâm Cửu Thiên." "Ngao...."
"Quần Long Loạn Vũ."
"Mãnh Long Quá Giang."
Chỉ với vài chiêu phối hợp, Hạo Nam điên cuồng đánh đập Xích Viêm Báo. Xich Viêm Báo dù da dày thịt béo củng ganh vác không nỗi, xương cốt của nó đã bị gãy nhiều khúc triệt để ngất đi. Hạo Nam dự định thu phục con Xích Viêm Báo này, nên chĩ đánh nó một trận mà phải muốn giết nó. Sau khi Xích Viêm Báo ngất đi, Hạo Nam lấy ra ba cái hộp ngọc, bứng lên 3 gốc Bách Hợp Diễm Thảo để vào, rồi lập tức thu vào trong giới chỉ. Đám người Hạo Nam dừng lại nghĩ ngơi, hắn lấy dao cắt một lát thịt từ trên đùi Xích Viêm Báo để nướng ăn, dù sao ra sức đánh đập Xích Viêm Báo xong, hắn củng cảm thấy hơi đói.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
13 chương
1947 chương
70 chương
607 chương