Nghĩa hải hào tình

Chương 91 : Quần hùng tụ hội.

“Hiểu rồi.” Đầu bên kia điện thoại Andrew Loufu đối với quyết định của Lý Dật hơi thất vọng: “Chuyện của anh thì do anh quyết định thôi.” Nói xong Andrew Loufu không đợi hắn mở miệng, mà trực tiếp cúp điện thoại. Nghe thanh âm “tút tút” trong tai nghe, Lý Dật nhịn không được cười khổ một cái. Hắn nhớ rõ ràng ngày đó khi Andrew Loufu rời khỏi Thượng Hải, thái độ của nàng đối với mình phát sinh biến hóa vi diệu, không hề ỷ lại giống như ở trên Vân Sơn. Mà hiện giờ, Andrew Loufu bởi vì mình muốn dự thi mà lo lắng, gọi điện thoại thăm hỏi, thậm chí còn tức giận hạch tội vì hắn tham gia dự thi! Tục ngữ nói lòng dạ của nữ nhân, sâu như mò kim đáy biển, Lý Dật đối với tình cảm nam nữ cũng thuộc loại hình đầu đất, hắn tự nhiên không hiểu được vì sao Andrew Loufu lại hành động như vậy. Lý Dật không lãng phí nhiều thời gian vào vấn đề này, mà thay một bộ âu phục, lái xe đến Vĩnh Hòa hội sở. Thời gian Lý Dật bước vào trong hội sở, Tiêu Thanh Sơn đang thương lượng cùng hai người Trịnh Thiết Quân và Gia Cát Minh Nguyệt ở trong đại sảnh. Chứng kiến Lý Dật, Tiêu Thanh Sơn thân thiết nhìn hắn vẫy tay. Lý Dật trông thấy Tiêu Thanh Sơn ngoắc, nhẹ bước đi vào, mỉm cười nhìn hai người Trịnh Thiết Quân và Gia Cát Minh Nguyệt xem như chào hỏi, bất quá coi sắc mặt của họ dường như không được tốt cho lắm. Nhìn sắc mặt khó coi của hai người, Lý Dật hiểu được, hẳn là đang có chuyện bất hảo. “Có chuyện gì sao?” Lý Dật nhìn Tiêu Thanh Sơn hỏi. Tiêu Thanh Sơn thở dài nói: “Chúng ta đã phái người điều tra tin tức bên phía Sơn Khẩu tổ. Người của bọn họ thực lực rất mạnh. Rất khó đối phó.” “Chẳng lẽ bên chúng ta còn chưa chọn được hay sao?” Lý Dật tùy tiện hỏi. “Bên phía Sơn Khẩu tổ có một tuyển thủ tên là Trung Điền Thái Lang. Hắn qua phía Đông Bắc Trung Quốc khiêu chiến các đệ tử gia tộc võ học làm bị thương nhiều người, gây nên công phẫn. Hiện giờ mọi người nghe được hắn đến Thượng Hải tái đấu, đều sôi nổi tự đề cử mình, trong đó ngay cả Thiếu Lâm Tự cũng đều phái ra cao thủ!” Gia Cát Minh Nguyệt giải thích nói: “Chúng ta quyết định để cho cao thủ Thiếu Lâm Tự xuất trận, đối phó với tên Trung Điền Thái Lang kia.” Gia Cát Minh Nguyệt nói làm cho Lý Dật có chút kinh ngạc. Hắn thật không ngờ, Thiếu Lâm Tự cũng phái người ra tham chiến! Bất quá, suy nghĩ cẩn thận Lý Dật cũng bình thường trở lại. Trần đấu lần này mặc dù là hắc đạo giao phong nhưng cũng biểu thị tính chất của hai nền võ học trong khu vực. Mà trước kia không lâu Trung Điền Thái Lang đến khắp mọi miền trong quốc nội khiêu chiến, đánh chết nhiều đệ tử võ học gia tộc, điều này càng chọc giận các môn phái chính thống. “Vấn đề hiện tại chúng ta gặp phải chính là, các môn phải cổ truyền như Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi nguyện ý tham gia trận đấu cùng tên Trung Điền Thái Lang, nhưng bọn họ đều cự tuyệt tham gia trận đấu cùng Điền Đằng Cương.” Gia Cát Minh Nguyệt buồn bực nói. Vừa nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, Lý Dật lập tức hiểu rõ vấn đề. Các thánh địa võ học mặc dù ưng thuận phái cao thủ tham gia thi đấu, nhưng chỉ vì danh dự của nền võ thuật cổ truyền, chứ không phải là muốn tham dự đánh nhau hắc quyền. Tuy rằng theo loại ý nghĩa trên mà nói, thực lực của Điền Đằng Cương vẫn mạnh hơn Trung Điền Thái Lang. Các môn phái không muốn cao thủ của mình tham gia, không phải bởi vì đánh không lại Điền Đằng Cương, mà cũng giống như Lý Dật, cơ bản võ học đều là thuật giết người! Thuật giết người trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, không được coi là võ thuật, mà chính xác ra phải gọi là kĩ năng đặc chủng mới đúng. “Lão Miêu hắn có tham gia được không?” Bỗng nhiên Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Tiêu Thanh Sơn chậm rãi lắc đầu nói: “Tuy rằng thân thủ của lão Miêu lợi hại, hơn nữa theo ta nhiều năm nên có được kinh nghiệm phong phú, nhưng dù sao hắn cũng đã già rồi.” Lý Dật đồng quan điểm như Tiêu Thanh Sơn, mặc dù lão Miêu cấp cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm nhưng trận đấu hắc quyền cần phải có thể lực dồi dào. Lão Miêu đã qua cái tuổi bốn mươi, đối phó với Điền Đằng Cương như mặt trời chính ngọ, chỉ có một con đường chết mà thôi. “Đại ca, hiện giờ chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm nhân thủ của bộ đội đặc chủng T7. Trong số họ, hẳn là có người đánh được Điền Đằng Cương, còn cao thủ hắc quyền tại quốc nội chắc chắn sẽ không phải đối thủ của y.” Trịnh Thiết Quân đối với phương diện hắc quyền rõ ràng biết nhiều hơn Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn tự nhiên hiểu, người tinh thông thuật giết người luận về đối kháng sẽ không phải đối thủ của người luyện võ, nhưng lại có khả năng giết được người luyện võ. Chuyện này cũng là nguyên nhân, Lý Dật tuy không đánh lại được Trịnh Thiết Quân, nhưng lại có thể giết chết được hắn. “Việc này ta tự mình đi tuyển người.” Tiêu Thanh Sơn gật đầu nói: “Phá Quân, ngươi phụ trách an bài tuyển thủ của Thiếu Lâm Tự tham gia dự thi, cùng một số công tác chuẩn bị đấu trường. Minh Nguyệt, cô cùng Tiểu Dật phụ trách công tác tiếp đãi.” Khi nhận được điện thoại của Andrew Loufu, Lý Dật liền quyết định, chỉ cần không phải trường hợp bất đắc dĩ sẽ không tham dự. Hiện tại nghe Tiêu Thanh Sơn nói muốn tuyển người bên phía bộ đội đặc chủng T7, hắn cũng an tâm hơn rất nhiều. Bộ đội T7 chính là một đơn vị bí hiểm nhất ở trong quốc nội, từng thành viên tại đó đều là một thanh lợi khí sắc bén. Nếu như có người trong bọn họ xuất chiến, phần thắng hi vọng cũng rất lớn. Đương nhiên, Lý Dật cũng hiểu một điều, muốn mời người bên T7 tham gia vào trận đấu như vậy, không có mạng lưới quan hệ cường đại là không thể nào. Bởi thời gian cách trận đấu chỉ còn lại mười mấy ngày, cho nên sau khi an bài phân công xong, Tiêu Thanh Sơn cùng lão Miêu liền rời khỏi Vĩnh Hòa hội sở. Sau khi Tiêu Thanh Sơn rời đi, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lý Dật nói: “Tiểu Dật, trận đấu hắc quyền này thu hút rất nhiều sự quan tâm của các đại nhân vật. Những ngày tới, các đại ca trong cả nước sẽ hội tụ về Thượng Hải, Tiêu tiên sinh để cậu tiếp đãi, trên thực tế là muốn cho cậu giao lưu gặp mặt với những người đó, tạo nền móng trụ cột ban đầu.” “Cái này tôi hiểu.” Biểu tình Lý Dật có chút phức tạp, ngay lúc Tiêu Thanh Sơn phân phó, hắn liền đoán được điểm này, đây là việc hắn thật không ngờ. Lý Dật nghĩ, đem công việc béo bở như vậy giao cho mình, bên phía Tiêu Cường tự nhiên sẽ không nguyện ý. Chẳng lẽ Tiêu Thanh Sơn thật sự muốn chọn ta làm người nối nghiệp hay sao? Vừa trả lời Gia Cát Minh Nguyệt, đồng thời Lý Dật ở trong lòng thầm tự hỏi chính mình. “Hiện tại, tôi nói trước cho cậu biết một chút, về những đại nhân vật sẽ đến Thượng Hải.” Nói tới chính sự, biểu tình Gia Cát Minh Nguyệt có vẻ hết sức nghiêm túc: “Trong những người sẽ đến Thượng Hải, cậu cần phải chú ý tới mấy người này, một là Đái lão gia Đái Hồ, chưởng môn nhân của Mãnh Hổ bang. Mãnh Hổ bang mặc dù chia làm ba phân nhánh, thiên địa nhân, nhưng vẫn là do một tay nhà họ Đái gây dựng nên, chẳng qua hiện tại đem quyền lực phân tán ra ngoài.” Nói tới đây thì biểu tình của Gia Cát Minh Nguyệt có chút cổ quái. Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nàng, Lý Dật minh bạch, phân tán quyền lực kia trong miệng Gia Cát Minh Nguyệt chính là Thiên Tự Đầu. Mà Nhân Tự Đầu và Địa Tự Đầu đều nằm trong tay con trai của Đái Hồ, trên thực tế Đái Hồ vẫn nắm giữ nhiều quyền lực ở trong tay của mình. “Kẻ thứ hai mà cậu cần phải chú ý chính là liên minh hắc đạo phương bắc, Thái Tử.” Khi nhắc đến cái tên Thái Tử, vẻ mặt của Gia Cát Minh Nguyệt phi thường nghiêm chỉnh: “Người này xuất thân từ Hồng gia, dùng năm năm thời gian để trở thành thần tượng trong lòng của hắc bạch lưỡng đạo tại phương bắc, thực lực mười phần cường đại. Năm kia, hắn phái thủ hạ tiềm nhập vào hắc đạo, lợi dụng thời gian hai năm thống nhất hắc đạo phương bắc, thành lập liên minh, chính là một nhân vật tột cùng lợi hại.” Nghe Gia Cát Minh Nguyệt cẩn thận nhắc nhở, Lý Dật đối với Thái Tử cũng tò mò không nhỏ. Một người trẻ tuổi có khả năng trong vòng năm năm đạt được thành tựu như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Hiển nhiên, cái gã Thái Tử kia đủ thông minh, hắn cũng không có trực tiếp quản lí hắc đạo, mà để cho thủ hạ ra mặt còn hắn đứng ở sau màn thao túng. “Mặt khác còn hai người nữa, chính là đại ca của Nhân Tự Đầu và Địa Tự Đầu.” Gia Cát Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Đại ca Nhân Tự Đầu là Đái Minh Hải, phạm vi thực lực nằm trong vùng Chiết Giang Phúc Kiến hai nơi. Còn đại ca Địa Tự Đầu tên là Đái Kình, nắm trong tay giang sơn hắc đạo vùng Tây Nam, chủ yếu buôn bán thuốc phiện. Chín mươi phần trăm thuốc phiện tại quốc nội đều do hắn tuồn ra.” “Còn Quảng Đông thì sao?” Lý Dật nhịn không được hỏi, Quảng Đông tại phía Nam kinh tế hưng thịnh, hẳn phải là một khối bánh ngọt, Mãnh Hổ bang không nhúng chàm nơi đó, có chút khó tin. “Nơi đó là địa bàn của Đại Quyển.” Gia Cát Minh Nguyệt nhắc tới hai chữ Đại Quyển thì có chút đau đầu: “Đại Quyển là một tổ chức đặc biệt, thành viên của bọn họ không giống với bất luận một hắc bang nào trên thế giới. Bọn họ lấy quân nhân giải ngũ làm căn cơ, thực lực phi thường dũng mãnh. Hơn nữa, người Đại Quyển có thù tất báo, trước kia Mãnh Hổ bang cùng Đại Quyển vì tranh đoạt Quảng Đông mà phát sinh đại chiến quy mô lớn, kết quả song phương đều tổn thất nặng nề. Cuối cùng, Đái lão gia cảm thấy như vậy không đáng giá, liền nhịn đau đem Quảng Đông nhượng lại cho Đại Quyển.” “Thủ lĩnh của Đại Quyển là một người tên Lâm Hải, từng tham gia thời kì chiến tranh, hành vi thập phần ngoan độc. Ngoại trừ những nhân vật này ra, đại ca hắc bang bên Hongkong cũng sẽ đến Thượng Hải.” Gia Cát Minh Nguyệt nuốt khan nói tiếp: “Cậu chỉ cần chú ý tới những nhân vật quan trọng là đủ rồi. Bọn họ sẽ đến Thượng Hải trước một ngày diễn ra trần đấu, tới lúc đó tôi mang cậu đi tiếp đãi những người này.” “Ưm.” Lý Dật nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ, lần này các đại ca hắc bang trong cả nước hội tụ tại Thượng Hải, nếu như Tiêu Thanh Sơn không biểu lộ thực lực nhất định. Như vậy, sau này Thượng Hải sẽ trở thành chiến trường cho các bang phái khác tranh giành. “Lần này, ngoại trừ toàn giới hắc đạo trong quốc nội chúng ta đến Thượng Hải, bên phía Nhật Bản cũng xuất hiện một nhóm người, Sơn Khẩu tổ, Liễu Xuyên hội, thêm một vài hắc bang cường đại nữa cũng sẽ phái người đến tham dự.” Gia Cát Minh Nguyệt nói tới đây, chân mày hơi nhíu lại: “Theo tính cách của người Nhật Bản, ở trong trận đấu lần này bọn chúng tuyệt đối sẽ hạ ngoan chú. Cho nên, nếu như bên ta thua cuộc, không chỉ mất đi danh dự mà còn phải tổn thất một khoản tiền đặt cược rất lớn.” “Thua tiền là chuyện nhỏ, nếu như không thắng trận, sẽ hình thành nhiều mối uy hiếp cho Tiêu tiên sinh, đó mới chính là tối phiền phức.” Lý Dật trực tiếp nói thẳng vào điểm mấu chốt. Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ cười khan: “Không tưởng nổi, cậu cũng nhìn ra điểm này. Chẳng ngờ, Tiêu tiên sinh hao phí một thân tinh lực để đạt được thành tựu như ngày hôm nay, lại gặp phải chuyện này ở lúc tuổi già.” Nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, nhiều ít trong lòng của Lý Dật có chút tự trách, nhắc tới căn nguyên của chuyện này thì chính là do hắn ngày trước xử lý không chu toàn. Nếu như lúc trước có thể xử lý tốt những người kia của Sơn Khẩu tổ tại Thượng Hải, tựu cũng không xảy ra việc này! Chứng kiến biểu tình tự trách của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt nghiêm mặt nói: “Tiểu Dật, cậu không cần phải tự trách mình, chuyện này, Tiêu tiên sinh không trách cậu, cũng không có bất luận người nào sẽ trách cậu.” Lý Dật miễn cưỡng cười cười, nhưng nụ cười mang theo vẻ chua sót. Đồng thời, rất nhanh trong con ngươi của hắn cũng hiện lên một tia mục quang kiên định.