Nghĩa hải hào tình
Chương 7 : Không để nàng bị tổn thương
Bên tai quanh quẩn lời nói lúc Trần Lâm rời đi, biểu tình của Lý Dật có chút xấu xí.
Hắn không sợ Trần Lâm làm gì với hắn, chỉ sợ Trần Lâm giống như thuốc cao da chó dính trên da cứ mãi đi theo hắn.
Lắc đầu, Lý Dật cũng không hề suy nghĩ về những chuyện phiền lòng này, mà là đi tới phòng ngủ, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra ngoài tìm Hạ Vũ Đình.
Lúc Lý Dật đi tới phúc lợi viện Đông Phương, Hạ Vũ Đình đang ở trong viện bồi một nhóm người già nói chuyện phiếm.
Thấy Lý Dật, nhóm người già kia đều ngoắc nói: “Tiểu Dật, qua đây!”
Lý Dật nhớ kỹ, nguyên lai “Lý Dật” từ năm sáu tuổi vẫn ở trong phúc lợi viện, thẳng đến thời gian trước mới rời đi, quan hệ rất tốt với những người già trong viện, các người già đều đối đãi với hắn giống như với cháu ruột của mình.
Có thể là bởi vì bị “Lý Dật” kia ảnh hưởng, thấy các người già ngoắc tay, trong ngực Lý Dật liền tuôn ra cảm giác thân cận, loại cảm giác này phảng phất như một cô nhi lưu lạc nhiều năm bỗng nhiên nhìn thấy người thân.
Khác với lần trước đến phúc lợi viện, lúc này Lý Dật cũng không đi tay không đến, mà là mua rất nhiều trái cây.
Thấy trái cây trong tay Lý Dật, Hạ Vũ Đình và những người già đều lộ ra dáng tươi cười hài lòng.
“Vũ Đình, em đi rửa lại trái cây cho các gia gia bà bà một chút.” Lý Dật đi tới bên cạnh mọi người, đưa trái cây cho Hạ Vũ Đình.
Hạ Vũ Đình gật đầu, tiếp nhận trái cây đi vào trong đại lâu, mà Lý Dật vẫn đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn những người già nói chuyện phiếm.
“Tiểu Dật, lúc nào kết hôn với Vũ Đình a?”
“Hay, đám lão già chúng ta đang chờ ẵm chắt trai đây!”
“Sao ông biết là con trai chứ, tôi thích con gái, tiểu Dật, đừng nghe bọn họ, sinh đứa con gái.”
….
Những người già đại khái đều bị con cái vứt bỏ nên được đưa tới đây, thường ngày ngoại trừ nói chuyện phiếm, có thể nói là rất cô đơn, thấy Lý Dật tới, cả nhóm người có vẻ vô cùng hưng phấn, tư thế giống như hoàn toàn xem chuyện của Lý Dật và Hạ Vũ Đình trở thành đại sự của con ruột mình mà thương thảo.
Nghe các người già nói chuyện, biểu tình Lý Dật cũng có chút xấu hổ, nguyên bản, ban đầu hắn chỉ là muốn giúp đỡ “Lý Dật” kia hoàn thành nguyện vọng cuối cùng, mà chuyện tới hôm nay, sự tình phát triển đã đi vào một quỹ đạo mới, thời gian tới sẽ thế nào, hắn không cách dự liệu.
Không ai có thể hoàn toàn nắm giữ chính số phận của mình, có đôi khi một quyết định nho nhỏ sẽ thay đổi quỹ tích của cả một đời người.
Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Lý Dật rất thức thời tuyển chọn giả ngu, không phải hắn không muốn trả lời, thật sự là không biết nên làm sao trả lời, bởi vì cho tới bây giờ, Lý Dật cũng không biết quan hệ giữa mình và Hạ Vũ Đình là quan hệ thế nào.
“Tiểu Dật, đừng mãi cười ngốc nghếch như vậy chứ? Cho chúng ta câu trả lời đi.” Trong nhóm người, một lão nhân ngoài tám mươi tuổi đại biểu mọi người hỏi.
Lý Dật biết lần này tránh không khỏi, vì vậy cười cười nói: “Cháu và Vũ Đình còn nhỏ, việc này không vội.”
“Cũng đúng, cháu và Vũ Đình còn nhỏ, việc này không vội, nhưng thật ra cháu nên cố gắng phấn đấu, đừng làm khổ Vũ Đình.” Lão nhân hơn tám mươi tuổi nghiêm mặt nói.
Lão nhân nói khiến cho những người khác đều đồng ý, Hạ Vũ Đình trên danh nghĩa là công nhân của phúc lợi viện, thế nhưng đều ngầm xem bọn họ như thân nhân mà chiếu cố, bưng cơm bưng trà không nói, thậm chí có một ít lão nhân không thể tự gánh vác nàng cũng bưng phân bưng nước tiểu đem đổ, lau rửa thân thể, quả thực không việc gì không làm.
Lý Dật ở kiếp trước cơ bản sống trong thế giới bóng tối, ngoại trừ giết người, chứng kiến loài người đều là bầu không khí không lành mạnh, mà sau khi sống lại tại thế giới này, làm một người ở tầng dưới chót xã hội, Lý Dật cảm nhận được một ít thứ mà xã hội thượng lưu không có.
Khoảng hơn sáu giờ, Lý Dật và Hạ Vũ Đình đưa luôn hai vị lão nhân cuối cùng về phòng, sau đó mới rời khỏi phúc lợi viện.
“Vũ Đình, em biết ở gần đây có phòng ở nào tốt một chút không?” Đi ra phúc lợi viện, Lý Dật nghiêng đầu hỏi.
“ Phòng ở?” Hạ Vũ Đình có vẻ có chút nghi hoặc: “Anh hỏi chuyện này làm gì? Có phải anh có bạn muốn thuê phòng không?”
“Không phải.” Lý Dật lắc đầu, nói: “Anh nghĩ muốn thuê một căn phòng ở gần bên, như vậy mỗi ngày em cũng có thể về nhà ở.”
Lý Dật nói làm Hạ Vũ Đình có chút đỏ mặt, lập tức nàng liền nhíu mày.
Trên thực tế, nàng cũng muốn mỗi ngày nấu cơm giặt giũ chiếu cố cho Lý Dật, thế nhưng, bởi vì phòng ở của Lý Dật lại quá xa, cộng thêm nàng tan tầm quá trễ, nàng không có cách nào làm những việc này. Nếu Lý Dật có thể thuê phòng ở gần bên, đích xác có thể giải quyết vấn đề này, thế nhưng phòng ở gần đây đều là nhà mới, cho nên tiền thuê rất đắt.
“Lý Dật, hiện tại trong tay chúng ta cũng không có tiền.” Hạ Vũ Đình cắn răng nói: “Như vậy đi, em biết anh thích ăn cơm do em làm, sau này mỗi ngày em cố gắng tận lực kiếm thời gian chạy về làm cơm cho anh.”
Nghe lời nói ôn nhu của Hạ Vũ Đình, trong lòng Lý Dật chợt nóng lên.
Phúc lợi viện Đông Phương cách nơi ở của Lý Dật rất xa, qua lại phải hơn một tiếng đồng hồ, mỗi ngày Hạ Vũ Đình bận công việc tại viện đến mờ mắt, nếu còn bắt nàng chạy về làm cơm cho Lý Dật, sớm muộn sẽ làm nàng mệt chết.
Lý Dật vô ý thức vươn tay, vuốt ve tóc của Hạ Vũ Đình, nhẹ giọng nói: “Vũ Đình, không cần lo lắng vấn đề tiền, mua nhà thì chúng ta không mua nổi, nhưng còn thuê nổi mà!”
“Phòng ở bên này mỗi tháng phải hơn ba ngàn…” Hạ Vũ Đình cảm thấy cổ họng có chút phát khổ.
“Vũ Đình, có chuyện anh chưa kịp nói với em, mấy ngày hôm trước anh vô ý phá giải được một loại virus trong inte, kết quả, phương pháp phá giải của anh được một công ty phần mềm dùng một trăm vạn mua đi!” Lý Dật mỉm cười nói.
Hạ Vũ Đình từ nhỏ cũng giống như Lý Dật, đều là cô nhi, bao nhiêu năm nay lớn lên trong cô nhi viện, dù một vạn đồng cũng chưa từng gặp qua, một trăm vạn đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là con số trên trời!
Lúc này nghe được Lý Dật nói có một trăm vạn, nhất thời cũng sững sờ ở tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ!
“Lý Dật, anh…anh nói buôn bán lời một trăm vạn?” Hạ Vũ Đình nuốt nước bọt, lúc nói mấy chữ một trăm vạn, trong lòng nhịn không được kinh hoàng nhảy lên.
Lý Dật gật đầu.
“Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Hạ Vũ Đình bỗng nhiên hưng phấn nhảy lên, nàng chăm chú nắm cánh tay Lý Dật nói: “Lý Dật, gần đây khí trời quá nóng, trong phòng ở của phúc lợi viện mấy cây quạt điện đều hư hết, các ông bà hàng ngày nóng không chịu nổi. Em có nói qua với viện trưởng mua quạt mới, thế nhưng viện trưởng nói không có tiền. Hiện tại anh có một trăm vạn, lấy ra một chút mua quạt điện cho các ông bà, mặt khác, còn có một ít đệm chăn trong phòng ở cũng đều cũ nát, cũng nên thay đổi.”
“Bình thủy của ba gian phòng không còn nóng nữa, phải đổi.”
“Còn có quần áo của hai cụ ông đều rách hết, nên mua một bộ mới cho họ.”
“Sai, hẳn là mua cho mỗi người một bộ mới, cho họ mặc mừng năm mới.”
….
Trong biểu tình trợn tròn mắt há hốc của Lý Dật, bàn tay Hạ Vũ Đình không ngừng xòe ra rồi khép lại, như kế toán chuyên nghiệp đang tính sổ sách.
Chẳng qua bao lâu, Hạ Vũ Đình mới hồi phục lại tinh thần, sau đó, nàng có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Lý Dật, nhỏ giọng nói: “Lý Dật, có thể lấy ra phân nửa trong một trăm vạn mua đồ cho các ông bà không?”
Hạ Vũ Đình nói xong, biểu tình có chút khẩn trương và lo lắng bất an, ánh mắt cũng có chút chờ mong.
Nghĩ đến kiếp trước hắn và những nữ nhân ngủ với hắn đều chỉ nghĩ làm sao lấy tiền của hắn đi mua quần áo xa hoa, mua xe thể thao phong cách, mà Hạ Vũ Đình cũng chỉ xin tiền của mình để mua đồ đạc cho những người già trong phúc lợi viện, tuyệt không hề nghĩ cho bản thân, đột nhiên trái tim Lý Dật nhịn không được run rẩy lên!
Loại cảm xúc tương phản cường liệt này làm hắn trong lúc nhất thời có chút không thích ứng.
“Vũ Đình, tiền của anh là tiền của em, muốn dùng như thế nào không cần hỏi anh. Hơn nữa, các ông bà đối đãi chúng ta như thân nhân, mua đồ cho họ là chuyện nên làm.” Lý Dật mỉm cười nói: “Nhưng trước tiên phải thuê một phòng ở, anh cũng không muốn mỗi ngày đều phải ăn thức ăn nhanh đỡ đói.”
“Ân!” Hạ Vũ Đình kích động gật đầu, nước mắt lưng tròng, miệng mấp máy, nhưng nói không ra lời.
Nhìn hình dạng của Hạ Vũ Đình, Lý Dật vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng, động tác vô cùng ôn nhu.
Giờ khắc này, Hạ Vũ Đình nhớ tới lúc còn bé vẫn luôn đi theo sau lưng Lý Dật như đi theo đuôi để chơi đùa, nhớ tới lúc các người già ngay lễ mừng năm mới, cười nói hai người là thanh mai trúc mã, nhớ tới biểu tình ngày trước khi Lý Dật rời khỏi phúc lợi viện ánh mắt đầy lưu luyến…
Nghĩ vậy, Hạ Vũ Đình giống như một người ngu ngốc, vừa khóc vừa cười.
Nàng không quan tâm Lý Dật có mua gì cho nàng hay không, nàng cũng sẽ không yêu cầu Lý Dật hồi báo gì cho các người già.
Nhưng Lý Dật không một câu oán hận hồi báo làm cho nàng cảm động.
Nước mắt rốt cục nhịn không được từ khóe mắt Hạ Vũ Đình tràn ra, lướt qua khuôn mặt mê người, nhiễm ướt cả áo của nàng.
Nhìn Hạ Vũ Đình đứng trước mặt đang cảm động khóc đến rối tinh rối mù, Lý Dật chăm chú nắm lấy tay nàng, hắn nắm thật chặt, phảng phất sợ buông lỏng tay, Hạ Vũ Đình sẽ biến mất!
“Ta mặc kệ nữ nhân này sau này là yêu “Lý Dật”, hay yêu ta, ta cũng sẽ không để cho nàng bị một chút thương tổn!”
Lý Dật yên lặng nói trong lòng mình, biểu tình kiên định trước nay chưa từng có.
“Được rồi, Lý Dật, anh nói anh phá giải virus của inte, kiếm được một trăm vạn?” Có lẽ do Lý Dật nắm tay nàng quá chặt, Hạ Vũ Đình rút tay, đồng thời nhớ tới cái gì, hỏi: “Không phải anh chỉ mới biết học lên mạng sao? Thế nào có thể phá giải được virus mới ra?”
Đối với inte, Hạ Vũ Đình cũng không hiểu biết nhiều, nàng chỉ nhớ lúc trước Lý Dật từng nói qua mới biết học lên mạng, nhưng theo nàng xem ra, loại kỹ thuật có thể bán được một trăm vạn, tuyệt đối không phải là bình thường, Lý Dật lẽ ra không thể biết được mới đúng.
Lý Dật mỉm cười giải thích: “Trong máy giám thị của dạ tổng hội không phải cũng có máy vi tính sao? Bình thường anh không có việc gì thì hay dùng máy vi tính học một chút, phương pháp phá giải virus cũng mới học được trước đó không lâu, không nghĩ tới là dùng được.”
Đối với lời Lý Dật nói, Hạ Vũ Đình không hề hoài nghi, chỉ là nàng mơ hồ nghĩ hôm nay Lý Dật tựa hồ không giống như trong quá khứ, nói chuyện làm việc tự tin không nói, trên người càng thêm một loại khí chất vững như núi Thái.
Trong lòng tuy rằng hiếu kỳ sự biến hóa của Lý Dật, thế nhưng Hạ Vũ Đình không có hỏi nhiều, nàng cũng không phải loại nữ nhân thích quanh co khúc mắc.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
207 chương
159 chương