Nghĩa hải hào tình

Chương 13 : Nam nhân vô tình

Trong lòng tuy rằng căm tức, thế nhưng tâm lý tố chất của Tiêu Huỳnh Huỳnh không tệ, tư thế vẫn ưu mỹ như cũ không nói, độ đánh banh chính xác nhất lưu, bất quá, khi mở đầu đánh rất tùy ý, cũng không có đánh kiểu phòng thủ, mà là trực tiếp đánh tan banh. Tựa hồ, trong lòng nàng vẫn luôn cho rằng Lý Dật chỉ là giả vờ, muốn dùng phương thức nhục nhã nhất để sỉ nhục Lý Dật. Biểu tình cùng dáng tươi cười khiêu khích của Tiêu Huỳnh Huỳnh, Lý Dật toàn bộ xem vào trong mắt, cũng chưa nói gì, mà là trực tiếp đi tới trước trái banh trắng, cúi người, nhắm vào, đánh banh, toàn bộ động tác tiêu chuẩn, lưu sướng, hành văn liền mạch lưu loát. “Ba!” Một tiếng giòn vang qua đi, quả banh đỏ lăn vào trong lỗ, banh trắng lại đứng ngay vị trí Lý Dật muốn dừng. Tục ngữ nói, hành gia giao thủ, vừa ra tay là biết được hay không. Lý Dật đánh banh thoạt nhìn rất tùy ý, thế nhưng sự khống chế độ mạnh yếu đạt được tới nông nỗi lô hỏa thuần thanh…ít nhất…Tiêu Huỳnh Huỳnh tự nhận mình so ra còn kém. So sánh với Tiêu Huỳnh Huỳnh mà nói, Lưu Vi chỉ là một người thường, chỉ là cuối tuần bớt chút thời gian đến bồi luyện với Tiêu Huỳnh Huỳnh, bởi vậy nàng cũng không nhìn ra hàm ý trong đó. Nhưng thấy Lý Dật đánh quả banh đầu tiên, tiểu nha đầu hưng phấn nhảy dựng lên, thậm chí vỗ tay chúc mừng. Cử động của Lưu Vi làm đám nam nhân chung quanh âm thầm đố kị phúc khí của Lý Dật, cũng làm trong lòng Tiêu Huỳnh Huỳnh càng thêm căm tức. Căm tức thì căm tức, thấy Lý Dật rất nhẹ nhàng đánh vào trái banh thứ hai, biểu tình Tiêu Huỳnh Huỳnh trở nên ngưng trọng, nàng biết ngày hôm nay đã gặp cao thủ, kết quả rất có khả năng ăn trộm gà không được mà còn mất nắm thóc. Kết quả còn thê thảm hơn trong sự tưởng tượng của Tiêu Huỳnh Huỳnh, một bàn đánh, Lý Dật không hề cấp cho nàng ta cơ hội ra đánh banh lần thứ hai, cũng không hề lưu chút mặt mũi nào cho nàng! Đợi trái banh cuối cùng vào lỗ, bao quát Lưu Vi và Tiêu Huỳnh Huỳnh bên trong, tất cả mọi người há to miệng, ngơ ngác nhìn bàn bi da, tựa hồ không thể tin được tất cả đều là sự thực, còn có mấy người nghĩ mình bị hoa mắt, một bàn đánh trực tiếp trong truyền thuyết không ngờ lại để cho bọn họ gặp được. Mắt thấy mọi người dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn mình, Lý Dật chỉ vào bàn bi da nói: “Hết banh.” Làm sát thủ truyền kỳ của giữa thế kỷ 21, Lý Dật sáu tuổi tiến nhập vào căn cứ huấn luyện sát thủ, hạng mục huấn luyện ngoại trừ giết người ra, còn có các loại lễ nghi, theo cách nói của huấn luyện viên kiếp trước, sát thủ tổng cộng chia làm ba cảnh giới. Cảnh giới thứ nhất: Xem núi là núi, xem nước là nước. Cảnh giới thứ hai: Xem núi không phải núi, xem nước không phải nước. Cảnh giới thứ ba: Xem núi vẫn là núi, xem nước vẫn là nước. Đây vốn là ba trọng cảnh giới xuất xứ từ thời Tống Thiền Tông đại sư Thanh Nguyên đi ra, thế nhưng huấn luyện viên của Lý Dật lại vận dụng tới trên người sát thủ. Cảnh giới của sát thủ xem núi là núi, xem nước là nước, là chỉ vào việc trải qua huấn luyện và chấp hành nhiệm vụ xong, trên người sẽ toát ra mùi vị sát thủ dày đặc máu tanh, loại sát thủ này tuy rằng tinh thông thuật giết người, nhưng cũng chưa hiểu được cách ngụy trang chính mình, đến lúc đó là đoạn kết của trào lưu sát thủ. Đạt được cảnh giới xem núi mà không phải núi, xem nước mà không phải nước, cũng giỏi về ngụy trang chính mình, thuộc về loại người nếu trà trộn vào trong đoàn người, sẽ là nhân vật mà không làm cho người ta để ý nhìn lại lần thứ hai, loại sát thủ này, như rắn độc ẩn núp, thường thường ở trong lúc lơ đãng sẽ làm cho một kích trí mạng. Vô luận là sát thủ hay là người thường, muốn đạt tới cảnh giới cuối cùng thật sự rất khó, đối với người thường mà nói, muốn xem nhạt với tất cả của thế tục, nước chảy từ trên núi xuống thì trong mắt đã có nội hàm. Còn đối với sát thủ mà nói, đạt được cảnh giới cuối cùng, khí tức máu tanh trên người bọn họ so với sát thủ trào lưu càng đậm, bọn họ so với sát thủ cảnh giới thứ hai càng hiểu được làm sao ngụy trang chính mình, bọn họ có thể trong thời gian ngắn nhất thích ứng bất luận hoàn cảnh gì. Trước đó một phút đồng hồ, bọn họ có thể cùng tên ăn mày ngồi cùng nhau tâm tình nâng cốc, nhưng sau một phút đồng hồ, bọn họ có thể trở thành đại minh minh cao cao chinh phục trăm triệu người. Loại sát thủ này đã có thể tùy ý khống chế sát ý trên người, bất động như núi, động như liệt hỏa! Để cho Lý Dật có thể đạt được cảnh giới cuối cùng, huấn luyện viên của Lý Dật đã lao lực tâm tư dạy Lý Dật thích nghi ở bất cứ hoàn cảnh nào, học tập các loại hạng mục tiêu khiển, mà bi da tự nhiên cũng có ở trong đó. Trên thực tế, với tiêu chuẩn của Lý Dật cùng với tuyển thủ đứng đầu chức nghiệp so sánh thì chênh lệch không nhỏ, chỉ là hắn đối với sự nắm chặt lực đạo xuất thần nhập hóa, cộng thêm Tiêu Huỳnh Huỳnh quá mức khinh địch, trực tiếp đem banh đánh tan, cho nên mới thắng được dễ dàng như vậy mà thôi. Lý Dật lên tiếng đánh vỡ sự an tĩnh, mọi người lần lượt từ trong nỗi khiếp sợ hồi phục lại tinh thần. Trong đó, Lưu Vi có thể nói là người khiếp sợ nhất. Nàng muốn Lý Dật lưu lại bồi Tiêu Huỳnh Huỳnh chơi banh chỉ là vì muốn ở thêm với Lý Dật một lát, thế nhưng sau khi thấy Lý Dật đáp ứng, lại có hối hận, sợ Lý Dật thua quá thảm! Mà chuyện trước mắt lại làm cho nàng có một sự vui mừng cực lớn! So sánh với Lưu Vi mà nói, biểu tình kinh ngạc trên mặt Tiêu Huỳnh Huỳnh nhạt nhất, bởi vì trong nháy mắt Lý Dật xuất thủ, nàng đã nhìn ra kỹ thuật của Lý Dật rất cao, chỉ là thật không ngờ cao đến loại tình trạng này mà thôi. Biểu tình khinh miệt, khiêu khích trong nháy mắt từ trên mặt Tiêu Huỳnh Huỳnh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại là biểu tình ngưng trọng. Nhưng tâm tính của Tiêu Huỳnh Huỳnh vốn đã bị ảnh hưởng làm bàn thứ hai của nàng cũng phát huy thất thường, tiêu chuẩn trượt nhanh trên diện rộng, trực tiếp dẫn đến sự thua cuộc lần thứ hai. Lý Dật đánh trái banh cuối cùng vào lỗ, đưa cây cơ cho người phục vụ, liếc mắt nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ lời tôi vừa nói!” Trước đó còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Huỳnh Huỳnh vừa nghe được Lý Dật nói, sắc mặt tái nhợt, loại cảm giác này phảng phất như bị người dùng một cước từ trên đỉnh tháp vàng đá rớt xuống dưới, còn bị đối thủ cười nhạo, thống khổ vạn phần. Để cho Tiêu Huỳnh Huỳnh khổ sở chính là nàng không ngờ Lý Dật thật sự vô tình như vậy, không có chút nào hiểu được chuyện thương hương tiếc ngọc, trong sinh hoạt suốt mười bảy năm qua của nàng, chưa từng gặp qua loại chuyện này. Tiêu Huỳnh Huỳnh không biết chính là, đối với Lý Dật ở kiếp trước mà nói, đối với bất luận kẻ nào đều cũng vô tình, mà nay bị “Lý Dật” kia ảnh hưởng, đối với người bên cạnh cũng không còn vô tình như xưa, về phần thái độ đối đãi địch nhân cũng không hề có chút biến hóa! Biểu hiện kinh người của Lý Dật khiến cho người chung quanh trợn tròn mắt há hốc, mà Lưu Vi lại vui mừng nhìn Lý Dật, vừa lo lắng nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh, sợ cử động của Lý Dật làm cho Tiêu Huỳnh Huỳnh bị đả kích trầm trọng! “Chơi một lát thì trở về nhà đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.” Lý Dật đi tới bên người Lưu Vi, nhẹ giọng nói một câu. Thấy biểu tình Tiêu Huỳnh Huỳnh chuyển biến tốt đẹp một ít, Lưu Vi vô ý thức mở miệng nói: “Đại ca ca, cuối tuần này là sinh nhật của em, anh có thời gian rảnh đến không?” Lý Dật vốn định cự tuyệt, thế nhưng nhìn thấy biểu tình chờ mong của Lưu Vi, cuối cùng gật đầu: “Địa điểm?” “Tử Viên, biệt thự số 26.” Lưu Vi báo ra địa điểm. Nghe được hai chữ Tử Viên, Lý Dật chứng thực suy đoán trước đó của mình. Cũng giống như Beverly Hills của nước Mỹ, cùng Vịnh Nước Cạn của Hong Kong, ở Thượng Hải, cũng có khu chuyên môn giành cho người giàu có. Tử Viên, Đàn Cung là hai khu giàu có nổi danh của Thượng Hải, mà Thượng Hải Tử Viên mỗi một biệt thự giá trị tới 1,3 triệu nguyên, là giá trên trời, trở thành nơi ở sang quý nhất tại Trung Hoa đại lục. Người chung quanh nghe được Lưu Vi báo ra địa chỉ gia đình, miệng càng há to, biểu tình thật kỳ lạ, hiển nhiên, bọn họ cũng đều biết Tử Viên là địa phương gì. So sánh với bọn họ mà nói, biểu tình của Lý Dật mười phần bình tĩnh, ở giữa thế kỷ 21, khu của người giàu có nổi danh nhất Thượng Hải không còn là Tử Viên và Đàn Cung, mà là Phong Vân. Đã từng, Lý Dật được tổ chức mua cho một bộ biệt thự tại Phong Vân, chỉ là bởi vì Lý Dật quanh năm đi ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, rất ít ở lại nơi đó mà thôi! “Tôi sẽ đến.” Lý Dật gật đầu, sau đó trực tiếp rời khỏi phòng khách lầu một. Nhìn theo bóng lưng Lý Dật rời đi, các nam nhân trong đại sảnh đều lộ ra biểu tình đố kị, mà Lưu Vi vẻ mặt chờ mong, tựa hồ đang ước mơ tình hình ngày đó, về phần Tiêu Huỳnh Huỳnh còn là có chút ngây ngốc, tựa hồ còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ lúc bị đánh thua cuộc…