Lý Dật cùng Mộ Dung Tuyết rời khỏi trường diễn. Lúc hai người rời đi, vẫn còn một số fan hâm mộ lưu luyến chưa trở về, không ngại phiền toái xem lại buổi trình diễn theo phương thức ghi hình, đồng thời hát vang lên ca khúc của Mộ Dung Tuyết. Điều này đủ minh chứng hôm nay là một buổi trình diễn thành công. Mộ Dung Tuyết lấy phong cách gợi cảm xuất tràng nằm ngoài dự đoán của khán giả, đây là một kinh hỉ lớn nhất trong buổi tối hôm nay. Mà tất cả những điều này đều là do kế sách của Lưu Tư Cầm, lúc trước khi đưa ra phương án này, không ít thành viên cao tầng trong công ty Toàn cầu Ảnh Nghiệp có ý kiến phản đối, cho rằng hình tượng thiên sứ của Mộ Dung Tuyết đã xâm nhập vào tiềm thức trong lòng mọi người, hiện giờ thay đổi phong cách vị tất đã là chuyện tốt. Tuy rằng trong nội bộ có không ít lời ra tiếng vào phản đối, nhưng Lưu Tư Cầm vẫn duy trì ý kiến của mình, sự thật đã chứng minh kế sách này không sai, cũng theo bên cạnh xác minh nhãn quang kinh doanh của nàng. Lý Dật mang theo Mộ Dung Tuyết đi ra ngoài bãi đậu xe, thì Anh Hoa sớm đã chờ đợi lâu rồi. Trông thấy Mộ Dung Tuyết theo sau Lý Dật, thì biểu tình của Anh Hoa vẫn lạnh lùng trước sau như một, nàng thản nhiên mở cửa xe, chờ đợi hai người vào ô tô xong, lẳng lặng đóng cửa. Chiếc ô tô nhanh chóng khởi động. Anh Hoa không cần Lý Dật phân phó, chủ động kéo cửa kính xuống. Nhưng cùng lúc đó, theo dư quang ánh mắt rõ ràng chứng kiến được Mộ Duna Tuyết đang gắt gao nằm ở trona lòng Lý Dật. Nháy mắt này, trong đôi con ngươi của Anh Hoa hiện ra một đạo thần tình lạc mịch. Có thể Mộ Dung Tuyết thật sự quá mệt mỏi, cho nên sau khi tiến vào ô tô, nàng liền trực tiếp nằm ở trong lòng Lý Dật mà ngủ, còn Lý Dật đem ánh mắt ném ra ngoài cửa kính, cũng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì. Anh Hoa thì vẫn như ngày thường, chuyên tâm điều khiển ô tô, đồng thời không ngừna liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, một khi có xe bám theo, nàng sẽ phát hiện ra. Đường đi vô sự, nửa giờ sau, chiếc ô tô đã tới cửa khách sạn Monte Carlo. "Đến nơi rồi." Nhìn Mộ Dung Tuyết đang ngủ say trong lòng, Lý Dật nghĩ một chút, cuối cùng vỗ bả vai nàng. Bởi vì nếu không gọi Mộ Dung Tuyết tỉnh dậy, sẽ không có biện pháp tiến vào trong khách sạn. Dù sao, hắn không thể cứ như vậy ôm Mộ Dung Tuyết đi vào được, nhất định bảo an sẽ ngăn lại, còn nếu như bảo an phát hiện ra thân phận thực sự của Mộ Dung Tuyết, vậy thì ngày mai trên trang nhất của các mặt báo sẽ có một vụ "Scandal tình dục" cực lớn. Mộ Dung Tuyết chậm rãi mở hai mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó, thì lại chứng kiến Anh Hoa mở cửa xe. Vì thế đem mọi thứ ra đến cổ họng nuốt xuống bụng. Không biết tại sao, đối với Anh Hoa, thủy chung Mộ Dung Tuyết lại có một loại cảm giác kì quái, nhất là khi Anh Hoa nhìn về phía nàng, ánh mắt phi thường lạnh lùng, chính là ở nơi sâu thẳm trong con ngươi lại che giấu một tia cảm xúc không muốn cho ai biết. Rốt cuộc là cái bí mật gì, thì Mộ Dung Tuyết cũng không rõ ràng lắm. "Đêm nay tôi không về đâu, cô tự mình lái xe trở về đi." Bước xuống ô tô, Lý Dật chần chừ một chút, nhìn Anh Hoa nói. Anh Hoa mặt không chút thay đổi gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều lời. Chứng kiến Anh Hoa gật đầu ưng thuận, Lý Dật xoay người mang theo Mộ Dung Tuyết đi vào trong khách sạn, còn Anh Hoa thì chui vào ô tô. Vì không muốn bị người ta phát hiện, Mộ Dung Tuyết chùm mũ che kín khuôn mặt, hơn nữa cả người giống như con chim nhỏ nép sát ở trong lòng Lý Dật. thời gian tiến vào trong khách sạn. cùng không có bị người nào nhận ra. Lý Dật và Mộ Dung Tuyết bước vào trong khách sạn rồi. Thế nhưng Anh Hoa lại chưa lái xe rời đi, mà lẳng lặng ngồi ở trong ô tô, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng Lý Dật đang khuất xa dần. Một khắc này, nguyên bản trong đôi con ngươi băng sương kia, lại toát ra một loại thần sắc hâm mộ. Trong ô tô cũng không có bật đèn, bên trong là một mảnh hắc ám, Anh Hoa liền giống như bóng u linh hoàn mỹ dung hợp cùng với mảnh hắc ám này. "Xoẹt." Vốn trong xe đang tối om, bỗng nhiên lấp lóe ánh lửa, ngoài miệng Anh Hoa chẳng biết từ khi nào đã nhiều hơn một điếu thuốc lá, nàng châm lửa, hung hăng rít sâu một hơi. "Khụ...khụ..." Thân là một sát thủ xuất sắc, cho tới bây giờ Anh Hoa đều không có thói quen hút thuốc lá. Lần đầu tiên hút thử, nàng nhịn không được ho khan sặc sụa. Ho khan không làm cho Anh Hoa dập điếu thuốc lá đi, mà nàng vẫn kiên trì hút, vẻ mặt nàng thập phần bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy bất an. Năm phút đồng hồ sau, Lý Dật ôm Mộ Dung Tuyết đi lên phòng. Hiện giờ, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết đã tìm không thấy một chút ngái ngủ nào, nhưng thật ra thoạt nhìn lại có điểm hưng phấn. Nàng tùy ý đá văng chiếc giày cao gót ra ngoài, sau đó ôm Lý Dật, dùng sức hôn lên má hắn một cái: "Hừ hừ, đêm nay anh nhất định phải trả bài đầy đủ cho em đấy!" Lý Dật không phải thánh nhân, đối diện với Mộ Dung Tuyết, hắn tự nhiên cũng sản sinh ra loại xúc động này, nhưng khi nhìn bộ dạng mệt mỏi cùng dấu vết mồ hôi trên mặt nàng. Lý Dật không nỡ xử tử hình Mộ Dung Tuyết ngay lập tức, mà nhẹ nhàng vỗ mông Mộ Dung Tuyết, nói: "Đi tắm rửa trước đi." "Chán ghét!" Mộ Dung Tuyết đỏ mặt khẽ mắng, theo sau kéo tay Lý Dật: "Em muốn tắm cùng anh cơ." Nhìn Mộ Dung Tuyết thiên kiều bá mị. Lý Dật hung hăng bóp nhẹ kiều đồn của nàng, sau đó ở trong tiếng Mộ Dung Tuyết kinh hô, một tay ôm Mộ Dung Tuyết bế lên. Làm khách sạn hạng nhất nhì ở Las Ve Gas, khách sạn Monte Carlo phương tiện thuộc hàng nhất lưu, phòng tắm có diện tích cực lớn. Chiếc bồn tắm ở nơi này cũng đủ cho hai thân người nằm ở bên trong. Mộ Dung Tuyết không phải là lần đầu tiên tắm cùng Lý Dật, nên cũng chẳng cảm thấy thẹn thùng, khi Lý Dật giúp nàng chà xát người, Mộ Dung Tuyết biểu tình xấu xa cầm lấy cây thương ở giữa hai chân Lý Dật chơi đùa, dưới sự mơn trớn của nàng, cây thương rất nhanh nhô lên, độ cứng thực dọa người. Cây thương dưới hạ thân bị bàn tay ngọc ngà của tiểu mỹ nhân nắm chặt đùa bỡn, một cỗ dục hóa ở trong nội thể Lý Dật không ngừng dâng cao, may mắn năng lực khống chế cảm xúc của hắn phi thường không sai, nên cũng không có trừng phạt Mộ Dung Tuyết ngay lập tức, mà vươn tay đè thân mình nàng ngồi xuống. Mộ Dung Tuyết khom lung, hé cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra, chậm rãi đem cây thương của Lý Dật ngậm vào trong miệng. Hành động này làm cho cả người Lý Dật chấn động, theo bản năng vô thức run rẩy lên. Trong lớp sương mù mông lung, thân thể trắng như trứng gà bóc của Mộ Dung Tuyết thản nhiên nổi lên một tầng da thịt đỏ ửng. Trong lúc Mộ Dung Tuyết chơi đùa với cây thương, Lý Dật ngựa quen đường cũ vươn tay xoa nắn hai tòa nhũ phong đầy đặn kia. Không biết trải qua bao nhiêu lâu, hai người thờ dốc ngừng hành động mơn trớn lại, Lý Dật ngồi vào trong bồn tắm, một tay đem Mộ Dung Tuyết ôm vào trong ngực. Mộ Dung Tuyết cực kì phối hợp dùng hai chân kẹp chặt vòng eo của Lý Dật, hay tay quấn lấy cổ. " Hô...hô...hô...oh..." Thời gian trôi qua, trong phòng tắm tràn ngập khí tức ướt át. Mộ Dung Tuyết bởi vì phải làm rất nhiều việc chuẩn bị cho buổi trình diễn ở Las Vegas, trong khoảng thời gian này nàng mười phần mệt nhọc, thêm đêm nay toàn lực ca hát, tuy nói gặp được Lý Dật tâm tình liền trở nên hưng phấn, nhưng thể lực lại vẫn yếu kém hơn dĩ vàng rất nhiều, chỉ một lát thôi, nàng đã không còn khí lực lay động cặp mông phong mãn nữa rồi. Vì thế nàng thật biết điều xoay người, hai tay chống lên thành bồn tắm, vểnh cặp mông tròn trĩnh chắc nịch lên cao, đem toàn bộ khu rừng rậm thần bí phơi bày ra trước mặt Lý Dật, không hề giấu giếm. Trong không trung, những thanh âm rên rĩ, tiếng thở dốc, tiếng nước chảy, tiếng da thịt đánh vào nhau bành bạch. Giữa làn sương mù, hai đạo thân thể trần truồng hoàn mỹ kết hợp lại cùng nhau, đồng thời nghênh hợp dắt nhau lên đỉnh cao dục vọng. Không biết trải qua bao nhiêu lâu, theo một tiếng rên ri ngân nga cao vút, Mộ Dung Tuyết giống như là toàn thân bị trút hết khí lực, nép sát vào thành bồn tắm. Còn Lý Dật thì hung hăng ôm chặt kiều đồn nảy nở của nàng, thân mình không tự chủ được run rẩy lên vài cái. Vài giây đồng hồ sau, Lý Dật rút thương ra, đem Mộ Dung Tuyết ôm ở trong lòng, yên lặng hưởng thụ những dư âm điên cuồng vừa mới đi qua. Cùng lần trước ở Los Angeles bất đồng, lúc này đây Mộ Dung Tuyết vừa đại chiến một hiệp cùng với Lý Dật, liền trực tiếp buông vũ khí ra đầu hàng, chờ khi Lý Dật bế nàng đi vào phòng ngủ, thì toàn thân Mộ Dung Tuyết đã mềm nhũn vô lực, cả đầu ngón tay đều không tài nào nhúc nhích nổi. Lý Dật biết rõ Mộ Dung Tuyết mệt mỏi, vì thế nhẹ nhàng đặt Mộ Dung Tuyết nằm lên trên giường, chậm rãi giúp nàng xoa bóp hai vai. Dưới sự mơn trớn cùa Lý Dật, Mộ Dung Tuyết thốt lên tiếng rên rỉ thoải mái, thanh âm làm cho trong lòng Lý Dật khẽ lay động, bất quá chứng kiến Mộ Dung Tuyết đã nhắm mắt rồi, hắn đành phải mạnh mè áp chế dục hỏa trong cơ thể. Dần dần, tiếng rên rỉ của Mộ Dung Tuyết trở nên yếu ớt, cuối cùng biến mất, nhịp thở đều đều. Lý Dật ngừng động tác trong tay, nhẹ nhàng đắp kín chăn mềm cho Mộ Dung Tuyết, sau đó mặc áo ngủ đi ra phòng khách. Vốn dĩ, Lý Dật đi tới bên cạnh tủ rượu, lấy ra một chai rượu nho, sau đó trở lại trên ghế sofa, rút điếu thuốc, châm lửa. Thuốc thơm, rượu ngon... Mấy thứ này dùng để hưởng thụ sau khi quan hệ tình dục, chính là chọn lựa tối ưu nhất. Rít vài khói thuốc lá, Lý Dật bước đi tới của sổ, thưởng thức cảnh đêm bên ngoài. Ban đêm khắp nơi trong thành phố Las Vegas đều tỏa sáng ánh đèn ne-ong, cảnh tượng như là một tòa Mộng Huyễn Chi Thành* bình thường, khiến cho người ta sản sinh ra một loại cảm giác như mộng như ảo. (thành phố ảo mộng) Trong bãi đậu xe của khách sạn, chật kín đủ mọi loại kiểu dáng xe hơi, nhân viên an ninh không ngừng chỉ dẫn khách nhân dừng xe ở đúng vị trí. Tiếp theo, biểu tình của Lý Dật chợt ngây dại. Theo ánh mắt, hắn có thể rõ ràng chứng kiến bên ngoài bài đậu xe không xa, có một chiếc xe dừng ven bên đường, trong xe thản nhiên lóe ra hồng quang. Trong ô tô, Anh Hoa biểu tình trước sau vẫn lạnh lùng như một, ngay khi nàng trông thấy bóng người bên cửa sổ, liền nhẹ nhàng dụi tắt thuốc lá, sau đó thuần thục khởi động ô tô, chậm rãi chạy đi, bóng dáng chiếc xe rất nhanh biến mất ở dưới lòng đường quốc lộ. Nhìn chiếc xe phóng đi rồi, trên mặt Lý Dật vẫn còn mang theo biểu tình nghi hoặc. Giờ khắc này, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác phi thường kì quái, hắn kiệt lực gạt bỏ cái cám giác này, nhưng bất kể có nỗ lực bao nhiêu đều không thể gạt bỏ được. Nhẹ nhàng lắc đầu, Lý Dật nâng ly rượu nho đưa vào miệng, lông mày hắn nhíu chặt lại thành một đoàn, giống như đang tự hỏi: "Anh Hoa, vì sao hiện giờ mới đi?" Đối với thời tiết oi bức ở Las Vegas mà nói, thì đêm nay New York làm cho người ta một loại cảm giác mát mẻ, cơn mưa bất chợt khiến nhiệt độ trong thành phố giảm xuống đáng kể, những hạt mưa tán lạc theo gió rơi ở mọi ngõ ngách phố phường New York, khí trời dịu mát phá lệ. Một chiếc xe hồng kỳ có rèm che, vững vàng chạy bâng bâng trên đường quốc lộ, ở trước và sau có hai cỗ xe Ben-Z đi theo bảo hộ. Khoảng cách giữa ba chiếc xe này thủy chung đều không có biến hóa. Trone chiếc xe hồng kỳ ở giữa, Hồng Thanh Vân tay kẹp một điếu xì-gà, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau. Thoạt nhìn vẻ mặt của hắn hết sức âm trầm, trong đôi con ngươi che kín những sợi tơ máu, xem ra mấy hôm nay hẳn không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Trên thực tế, từ sau khi biết quân cờ Phòng Tam bị lộ tẩy, Hồng Thanh Vân chưa bao giờ từng nghỉ ngơi tốt qua. Hơn nữa khi hắn biết Lý Dật trợ giúp gia tộc Gambino huyết tẩy hai thế lực của gia tộc Profaci và Jarrow Veysel, tiếp theo diệt trừ ông trùm buôn lậu Carville làm cho tập đoàn Non-Gothic khuất nhục, thì tâm tình của Hồng Thanh Vân luôn luôn không xong. Nguyên bản kế hoạch của Hồng Thanh Vân là muốn làm cho hai người Lý Dật và Trương Đức Khôn tranh đấu nhau, hắn tọa sơn quan hổ đấu, làm ngư ông đắc lợi, nhưng tình hình phát triển đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, Lý Dật và Trương Đức Khôn cũng không có chân chính tranh đấu. Mặc dù hắn không biết trong đó có cái miêu nị gì, nhưng lý trí nói cho hắn biết, nếu còn chần chừ không hướng Lý Dật hạ thủ, một đòn giết chết Lý Dật. Vậy thì chẳng qua bao lâu nữa, Lý Dật sẽ là một nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn đến cơ nghiệp của chính bản thân hắn, thậm chí có thể lật đổ địa vị của hắn. Để diệt trừ Lý Dật cái đinh trong mắt này, Hồng Thanh Vân chẳng những vận dụng Phòng Tam làm gian tế, lại còn hợp tác cùng gia tộc Qiesi Jarno, đứng ở bên phía đối lập với gia tộc Gambino. Để cho hắn cảm thấy may mắn chính là, thời điểm gia tộc Gambino trả thù không có đem lửa giận trút lên trên người cùa hắn. Hơn nữa, báo chí đăng tải lần chính biến kia, cũng không có đề cập đến cái tên Hồng Thanh Vân. Nhưng mà, cứ việc gia tộc Gambino không có truy cứu trách nhiệm, tuy nhiên mỗi ngày Hồng Thanh Vân đều ăn không ngon ngủ không yên, cơ hồ trong đầu chỉ nghĩ đến bóng dáng của Lý Dật. Những giọt mưa tán lạc rơi vào nóc xe ô tô, phát ra một chuỗi thanh âm "bang bang" trầm muộn, tâm tình Hồng Thanh Vân cũng giống như cái thời tiết quỷ quái này, nhìn không xuyên thấu nổi. Chẳng biết trải qua bao nhiêu lâu, ô tỏ chậm rãi ngừng lại. "Lão gia tử." Thạch Đầu nhẹ nhàng gọi Hồng Thanh Vân một tiếng, nhưng trong lòng lại khẽ thở dài, tại kí ức cùa hắn Tuy rằng Hồng Thanh Vân đã có tuổi, thế nhưng ngày ngày đều rèn luyện quyền thuật, cho nên trạng thái tinh thần phi thường tốt đẹp, chưa từng có tiều tụy qua giống như hiện giờ. Quan trọng hơm tất cả, Thạch Đầu đã phát hiện ra ở trong mắt của Hồng Thanh Vân, xuất hiện một tia lo lắng! Phái biết rằng, mặc dù là khi đối mặt cùng với Trương Đức Khôn, Hồng Thanh Vân cũng chưa bao giờ từng lo lắng qua. Nghe được Thạch Đầu gọi, Hồng Thanh Vân hung hăng phun ra một ngụm khẩu khí, ánh mắt híp thành khe nhỏ, theo sau nói: "Thạch Đầu, phân phó những người khác ở bên ngoài chờ đợi, ngươi theo ta đi vào trong." "Dạ." Thạch Đầu đáp ứng, lập tức dùng máy bộ đàm phân phó cho thành viên Hoa Nhân bang ngồi ở trong hai chiếc xe Ben-Z, sau đó bước xuống mở cửa xe cho Hồng Thanh Vân, xoay người búng cây dù ra đứng chờ. Hồng Thanh Vân cùng thường ngày giống nhau, mặc một bộ Đường trang màu đen, tuy rằng tuổi hắn đã cao, nhưng thể cốt lại mười phần cường tráng, không có giống bộ dạng lão nhân chút nào. Bước xuống ô tô, Hồng Thanh Vân mẫn Tuệ phát hiện, chung quanh biệt thự có bố tri không ít cọc ngầm, bất quá hắn cùng không tỏ vẽ gì, mà dưới sự nâng đỡ của Thạch Đầu đi tới. Cửa biệt thự xuất hiện một gã nam tử tóc húi cua, thân mặc kimono, gã nam tử chửng kiến Thạch Đầu kéo Hồng Thanh Vân đi tới, vội vàng nghênh đón. trầm giọng nói: "Hồng lào tiên sinh, Biên Xuyên quân ở trong biệt thự chờ ngài." Hồng Thanh Vân gật đầu, sau đó dưới sự dẫn đường của nam Tử tóc húi cua đi vào trong biệt thự. Trong đại sảnh biệt thự, có một lão nhân đầu hói đang khoanh chân ngồi ở trên thảm sàn, thấy Hồng Thanh Vân đi vào, liền đứng dậy lộ ra một nụ cười tươi tỉnh: "Hồng tiên sinh...." Hồng Thanh Vân hướng Thạch Đầu phất tay. Sau đó nhìn thoáng qua lão nhân đầu hói, nói: "Tôi không quen ngồi thảm, có ghế dựa không?" Đối mặt với yêu cầu của Hồng Thanh Vân, lão già hói đầu không trả lời, mà hướng nam tử tóc húi cua làm ra một cái thủ thế, theo sau hắn mang đến một cái ghế cho Hồng Thanh Vân ngồi. Lão nhân hói đầu phất tay ý bảo nam tử tóc húi cua lui xuống, mà Hồng Thanh Vân cũng hướng Thạch Đâu phất tay. Thời khắc này, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Hồng Thanh Vân cùng lão nhân hói đầu. "Biên Xuyên tiên sinhm thực không dám giấu giếm. Hôm nay tôi đến nhà bái phỏng là muốn cùng ngài hợp tác." Hồng Thanh Vân hành văn gãy gọn nói. Có lẽ thật không ngờ Hồng Thanh Vân lại trực tiếp như thế, Biên Xuyên hơi có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Hồng Thanh Vân: "Hợp tác? Chẳng hay Hồng tiên sinh muốn hợp tác như thế nào đây?" Lúc chiều, Biên Xuyên nhận được điện thoại của Hồng Thanh Vân, trong điện thoại, Hồng Thanh Vân nói rằng buổi tối sẽ đến bái phỏng Biên Xuyên, dường như có việc quan trọng muốn cùng nhau bàn bạc. Đối với chuyện này, trong lòng Biên Xuyên tuy rằng kinh ngạc, bất quá cũng đáp ứng lời đề nghị cùa Hồng Thanh Vân, muốn nhìn một chút xem Hồng Thanh Vân rốt cuộc là muốn chơi cái trò gì. Hồng Thanh Vân có thể cảm nhận được sự kinh ngạc trong con ngươi của Biên Xuyên, hắn cũng không có cảm thấy kì quái. Bởi theo lịch sử, thì Hoa Nhân bang cùng Sơn Khẩu tổ luôn luôn có mối quan hệ không tốt cho lắm, giữa song phương phát sinh qua không ít xung đột. Năm ngoái, Lý Dật đã từng nhổ tận gốc một phân bộ của Sơn Khẩu tổ ở Los Angeles, càng khiến cho mối quan hệ giữa hai đại bang hạ xuống tới điểm thấp nhất, nhưng Biên Xuyên biết Hoa Nhân bang phân bộ ở Los Angeles và Hoa Nhân bang tổng bộ do hai người nắm quyền khác nhau, bởi vậy cũng không có trả thù Hồng Thanh Vân. Về phần trả thù Lý Dật, chẳng phái Biên Xuyên không muốn, chỉ là không có lá gan đó, cùng không có thực lực đó! Thân là người phụ trách Sơn Khẩu tổ ở New York, năng lực của Biên Xuyên không nhỏ, nhưng so ra mà nói, có được hai tòa đại sơn Gambino và Heyde Gus làm chỗ dựa. Lý Dật không phải đối thủ mà Biên Xuyên có thể trêu chọc vào. "Biên Xuyên tiên sinh, theo tôi được biết thì Biên Đằng Thắng là người trẻ tuổi mà gia tộc ngài tối quý trọng nhất. Nhưng vốn dĩ gia tộc ngài ở Los Angeles đang có hình thức rất tốt, bỗng dưng lại xảy ra sự cố, cũng may ở bên trong chuyện này Sơn Khẩu tổ đã chiếm được một cái lợi ích. Lại thật không ngờ Biên Đằng Thắng chết ở trong tay Lý Dật, mà phân bộ Sơn Khẩu tổ ở Los Angeles cũng bị nhổ tận gốc." Hồng Thanh Vân chậm rãi nói, khi lên tiếng đồng thời đưa mắt liếc nhìn Biên Xuyên. Biên Xuyên nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồng Thanh Vân vài giây đồng hồ, tiếp theo ngữ khi bất hảo nói: "Hồng tiên sinh, ông đây là có ý tứ gì?" "Hợp tác! Tôi nói, tôi muốn cùng ngài hợp tác." Trên khuôn mặt Hồng Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh như băng: "Chẳng lẽ, ngài không muốn giết chết Lý Dật sao?" "Hắc!" Vừa nghe Hồng Thanh Vân nói như thế, Biên Xuyên lại khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Nguyên lai Hồng tiên sinh là muốn mượn tay Sơn Khẩu tổ diệt trừ người cạnh tranh trong tương lai ah!" "Đúng vậy!" Hồng Thanh Vân thực rõ ràng thừa nhận. Biên Xuyên nhìn Hồng Thanh Vân, trầm ngâm vài giây đồng hồ, sau đó giọng điệu âm trầm nói: "Hồng tiên sinh, tôi thừa nhận gia tộc cùa tôi rất muốn xử tên hỗn đản Lý Dật kia. Nhưng tôi và ông đều rõ ràng, thế lực ở sau lưng của Lý Dật không phải là chúng ta có thể trêu chọc được, hơn nữa gần đây chính phủ nước Mỹ nghiêm cấm đánh nhau gây bạo loạn, không có biện pháp nào để xuống tay ah!" "Tôi cũng không nói, xuống tay ở trong lành địa nước Mỹ ah!" Hồng Thanh Vân lấc đầu: "Về phần cỗ thế lực chống lưng cho Lý Dật. hừ! Tôi thừa nhận cỗ thế lực kia rất cường đại, nhưng tính sao thì tính, chỉ cần hẳn vừa chết chẳng lẽ cỗ thế lực kia nguyện ý báo thù cho một người đã chết hay sao?" "Hắc hắc!" Biên Xuyên âm trầm cười cười: "Xem ra Hồng tiên sinh có chuẩn bị mới đến ah! Ông nói cụ thể kể hoạch ra trước, tôi muốn biết, ngày sau tôi được lợi ích gì?" "Thứ nhất, ngài có thể báo thù cho người của gia tộc mình. Thứ hai, chỉ cần xử được Lý Dật, sau khi tôi thu phục Hoa Nhân bang ở Los Angeles xong, sẽ giúp đỡ Sơn Khẩu tổ xây dựng lại phân bộ ở đó." Hồng Thanh Vân rành mạch nói. "Ông mới vừa nói, sẽ không một ai ngu ngốc đi làm chuyện gì vì người chết, cháu của tôi chết rồi, hắn đối với gia tộc chúng tôi đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa." Biên Xuyên cười lạnh lắc đầu: "Thành ý, tôi muốn nhìn thấy thành ý của ông, Hồng tiên sinh! Tôi không phải hạng người ngu ngốc, Hoa Nhân bang giữ được phân bộ ở Los Angeles, hết thảy đều là công lao của Lý Dật, nếu như hắn bị xử thì phân bộ Hoa Nhân bang ở Los Angeles cũng chỉ là một hắc bang loại trung mà thôi. Căn bản không có thực chất để có thể khiến cho những hắc bang khác quy phục. "Lợi nhuận buôn lậu, mồi bên phân nửa." Hồng Thanh Vân đưa ra lợi thế của mình. Vừa nghe được Hồng Thanh Vân nói như thế, nhãn tinh Biên Xuyên không khỏi sáng ngời, theo sau những nếp nhăn giăng kín trên khuôn mặt, bài trừ ra một nụ cười sáng lạn: "Hồng tiên sinh, trong chiến tranh thế giới thứ hai, để cho tôi hiểu được người Trung Quốc các ông am hiểu nhất là âm mưu, đặc biệt hơn nữa chính là tại thời gian nội đấu, tôi nghĩ ông sẽ không làm cho tôi phải thất vọng." Biên Xuyên nói tuy rằng khó nghe, bất quá Hồng Thanh Vân cũng không phản bác gì, dường như những chuyện Biên Xuyên nói cùng hắn không có bất cử quan hệ nào. Theo sau, Hồng Thanh Vân không nhanh không chậm, đem kế hoạch nói ra cho Biên Xuyên. Nghe kế hoạch cùa Hồng Thanh Vân, Biên Xuyên hai mắt liên tục biến ảo nhiều lần, theo sau hướng Hồng Thanh Vân giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên là ngoan độc!" Hồng Thanh Vân khiêm tốn cười khan vài tiếng, sau đó đứng dậy nói: "Biên Xuyên tiên sinh, tôi chờ tin tốt của ngài."" "Được." Biên Xuyên đứng dậy cười, tiếp theo đích thân đưa Hồng Thanh Vân ra khỏi biệt thự. Sau khi trở lại ô tô, Thạch Đầu hoi chần chừ, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Lão gia tử, người hợp tác cùng bọn Nhật Bản, có thỏa đáng hay không?"" Hiển nhiên, Thạch Đầu cũng minh bạch quan hệ giữa Hoa Nhân bang và Sơn Khẩu tổ luôn luôn không tốt, trong lúc song phương nảy sinh xung đột đã chết không ít người, nhất là trận đánh thảm trọng ở Los Angeles, nếu để cho những người khác trong bang biết Hồng Thanh Vân hợp tác cùng Sơn Khẩu tổ, ảnh hưởng sự thập phần tồi tệ. "Yên tâm đi, sẽ không có sơ suất gì!" Hồng Thanh Vân, hừ lạnh một tiếng nói. Tiếng "hừ" lạnh này cùa Hồng Thanh Vân làm cho trong lòng Thạch Đầu chần động! Mà trên mặt Hồng Thanh Vân cũng lộ ra một nụ cười âm trầm: "Thạch Đầu, ngươi hãy nhớ kỹ, lương tâm ở trong mắt người làm đại sự không đáng một đồng! Cái gọi là lịch sử cùng chúng ta không có bất cử quan hệ nào, chúng ta chỉ cần biết đến lợi ích của bản thân mà thôi, hiểu không?" Hồng Thanh Vân nói, nhất thời khiến cho Thạch Đầu ngây ngẩn tâm thần! "Thạch Đầu, nếu ngày sau ngươi muốn thành đại sự, vậy thì từ đêm nay bắt đầu đem lương tâm của ngươi phóng cho chó ăn đi." Hồng Thanh Vân hơi thất vọng thở dài, sau đó trầm giọng nói: "Lái xe!!"