Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 114
“Cẩn thận!”
Lý Dật hô to một tiếng, trực tiếp đẩy mạnh Tiêu Thanh Sơn gục Xuống chỗ ngồi. Cùng lúc đó, một viên đạn đã được cải trang xẹt qua trở lực không khí chuẩn Xác bắn trung kính XE. bắn cho kính XE nát bấy. sau đó vuợt qua đỉnh đầu Lý Dật hay đi. ghim vào lưng ghế phía sau. Lưng ghế bị bắn ra một lỗ thủng. lớp nệm bên trong bắn tung khắp Xe.
Ngay vị trí lái XE, cùng lúc Lý Dật hét ra câu kia, lão Miêu đã sụp người ngồi Xổm Xuống, sau đó khởi động XE, chiếc XE giống như viên đạn pháo nhảy lên tuôn ra đuờng cái
“Lão Miêu, đối phương ở phía đông bắc bốn mươi lăm độ trong tòa lầu kia." Thân thể Lý Dật hoàn toàn che lấp Tiêu Thanh Sơn phía dưới, hồi tưởng lại phương hướng viên đạn bắn ra, nhanh chóng nói: “Ông đưa Tiêu tiên Sinh rời khỏi đây, tôi đi bắt hung thủ!"
Giờ khắc này, Lý Dật vô cùng lạnh lùng, con người tràn ra Sát ý.
“Không được!"
Tiêu Thanh Sơn ôm đồm Lý Dật, giọng nói kiên định trước nay chưa từng có.
"Sưu!"
Lại một viên đạn bay tới, trực tiếp đánh vỡ kính trước XE, mục tiêu là lão Miêu, bất quá lão Miêu cong Xuống thân thể, may mắn tránh thoát một phát đạn này.
“Nếu muốn thoát ly phạm vi bắn tĩa phải đi thêm một đoạn. Cho tôi Xuống Xe, như vậy tay súng bắn tĩa kia sẽ có kiêng kỵ!" Trong tình thế cấp bách Lý Dật giận dữ quát một tiếng. Sau đó nỗ lực giãy dụa thoát khỏi tay Tiêu Thanh Sơn.
Tiêu Thanh Sơn chăm chú nắm chặt tay Lý Dật, căn bản không chịu buông ra. Giờ khắc này. Lý Dật có thể nhìn thẩy biểu tình kiên định trên mặt Tiêu Thanh Sơn. đồng thời tựa hồ còn có một điều gì khác...
Tránh thoát một phát đạn, lão Miêu dựng thẳng người dậy, mạnh mẽ đạp chân ga, tốc độ Cực nhanh. trong lúc nhất thời siêu việt không ít XE khác thoát ly khỏi phạm vi tầm bắn của sát thủ. không cho hắn thêm cơ hội nổ súng lần thứ ba.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm Tiêu Thanh Sơn ngồi thẳng thân thể. Sắc mặt hắn có chút âm trầm, mà Lý Dật thì đang cau mày, trong đầu không ngừng hiện lên biểu tình kỳ lạ của Tiêu Thanh Sơn.
“Lão Miêu, gọi điện thoại cho Gia Cát Minh Nguyệt bảo cô ta phái người đi thăm dò, nhất định phải tra ra hung thủ!" Tiêu Thanh Sơn lạnh lùng từ trong hàm răng bài ra một câu nói, trong giọng nói tràn ngập Sát ý. lão Miêu nghe được lệnh của Tiêu Thanh Sơn. lập tức xuất ra điện thoại di động gọi cho Gia Cát Minh Nguyệt, đồng thời cẩn cẩn thận thận nhìn chăm chú vào phía trước, rất Sợ lần thứ hai gặp phải nguy hiểm
Nhìn dáng dấp âm trầm của Tiêu Thanh Sơn trong lòng Lý Dật cũng hiện lên một mảnh rung động! Tiêu Thanh Sơn thân là ông trùm thế giới ngầm Thượng Hải, tại chính địa bàn của mình lại bị người ám sát?
Ðiều này làm cho Lý Dật có chút không dám tin tưởng. Thượng Hải thuộc về địa bàn của Tiêu Thanh Sơn, có thể nói không một chút khoa trương, thế giới ngầm Thượng Hải nếu có bất luận gió thổi cỏ lay gì, Tiêu Thanh Sơn là người đầu tiên nhận được tin tức.
Thế nhưng...Vừa rồi thiếu Chút nữa Tiêu Thanh Sơn đã bị giết chết?
Là người của Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ Sao?
Trong nháy mắt Lý Dật bỏ qua ý nghĩ Sơn Khẩu Tổ lần trước thua trận SO đấu mặt mũi đã bị mất hết, nếu như còn vận dụng sát thủ đến ám Sát Tiêu Thanh Sơn thì chỉ làm cho toàn bộ thế giới ngầm chê cười là phương bắc Thái Tử Yến Nam Thiên sao?
Lý Dật lần thứ hai bỎ qua khả năng này, Yến Nam Thiên cấp cho Lý Dật cảm giác tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng từ tất cả những cử động của Yến Nam Thiên mà Xem, hắn sẽ không bao giờ dùng loại thủ đoạn thấp kém này đến đối phó Tiêu Thanh Sơn.
Coi như Tiêu Thanh Sơn có chết, người có lợi ích lớn nhất cũng không phải là Yến Nam Thiên, mà là người chưởng quản Sau lưng Mãnh Hổ Bang Đái Hồ. có lẽ là Tiêu Cường...
Tiêu Cường?
Trong lòng vừa tuôn ra tên này. trong đầu Lý Dật lần thứ hai hiện ra biểu tình trước đó của Tiêu Thanh SƠn. là lo lắng Sao?
Giờ khắc này. Lý Dật bỗng nhiên nghĩ Tiêu Thanh Sơn cũng không phải lo lắng hắn Xuống Xe sẽ gặp nguy hiểm mà là...mà là sợ hắn đi truy được tên Sát thủ kia!
Mà...Tiêu Thanh Sơn vừa hạ mệnh lệnh thứ nhất cho lão Miêu cũng chỉ là gọi điện thông tri cho Gia Cát Minh Nguyệt. không phải là báo cảnh Sát!
Tuy rằng hắc đạo có quy củ hắc đạo, chuyện hắc đạo không thể dính dáng cảnh Sát, thế nhưng gặp phải loại chuyện ám sát. phải hướng cảnh sát yêu cầu giúp đỡ. dù Sao, cảnh Sát có thể trước tiên chạy tới hiện trường, thậm chí phong toả hiện trường! Nghĩ tới đây. Lý Dật mơ hồ đoán được cái gì. ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Sơn.
Nhận thấy được ánh mắt nghi hoặc của Lý Dật, Tiêu Thanh Sơn cũng không nói gì, mà là nhẹ nhàng Xoa huyệt Thái Dương. không biết đang suy tư chuyện gì.
Lúc này, lão Miêu đã kết thúc cuộc trò chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt.
“Lão Miêu, quay về trang viên." Tiêu Thanh Sơn dừng động tác nhu huyệt Thái Dương, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Lý Dật nói: “Tiểu Dật. ta biết con muốn bắt được Sát thủ kia, bất quá tình hình vừa rồi quá nguy hiểm, ta không thể cho con Xuống Xe!”
Lý Dật gật đầu, nhưng trong lòng lại nổi lên ba đào Sóng lớn... có thể biểu tình của Lý Dật quá mức bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm Tiêu Thanh SƠn hơi ngây ra một chút.
Sau đÓ một đường cũng không còn gặp nguy hiểm, Lý Dật và Tiêu Thanh Sơn, lão Miêu ba người thuận lợi về tới Tiêu gia trang viên.
Đèn màu và đèn lồng treo cao trong trang viên cũng chưa tháo Xuống, thế nhưng So Sánh với ngày hôm qua, toàn bộ trang viên quạnh quẻ hơn rất nhiều.
Sau khi Xuống XE, Tiêu Thanh Sơn nhìn Lý Dật nói: “Trước khi bắt được hung thủ. con không nên rời khỏi trang viên, ta lo lắng con sẽ có nguy hiểm Tuy rằng hung thủ hướng về ta mà tới, thế nhưng hung thủ hắn là có thể đoán được ta muốn bồi dưỡng con làm người nối nghiệp."
Lý Dật gật đầu, Sau đÓ lại nhắc nhở nói: “Vừa rồi tên Sát thủ kia dùng loại đạn tuy rằng không tệ. thế nhưng bắn súng và năng lực của hắn không giỏi. tôi đoán Sát thủ này chỉ là trong một tổ chức bình thường phái ra. cũng không phải tổ chức Sát thủ chuyên nghiệp”
Lý Dật còn có câu chưa nói, vừa rồi nếu như đổi thành sát thủ chuyên nghiệp. Thì Tiêu Thanh SƠn đã Xong đời! có thể Tiêu Thanh Sơn thật không ngờ Lý Dật hiểu những thứ này, hắn có chút hiếu kỳ liếc mắt nhìn Lý Dật, hỏi: “Con rất hiểu biết về sát thủ?"
“Coi là vậy." Lý Dật do dự một chút, gật đầu.
Biểu tình Tiêu Thanh Sơn có chút cổ quái, tựa hồ hắn thật không ngờ Lý Dật lại hiểu biết về sát thủ, mà hắn cũng không hỏi Lý Dật làm Sao biết những thứ này. Hắn không biết chính là, Lý Dật là một sát thủ. còn là một sát thủ mà toàn bộ hình cảnh quốc tế nghe tên là SỢ mất mật!
“Ði theo ta đánh vài bàn.” Tiêu Thanh Sơn bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiêu Thanh Sơn nói làm Lý Dật chợt cảm giác Sâu Sắc, hắn thật không ngờ, lúc này Tiêu Thanh Sơn lại còn có tâm tình lịch sự tạo nhã để chơi cờ. Tựa hồ đoán được ý nghĩ trong lòng Lý Dật, Tiêu Thanh Sơn chỉ cười nói: “Ta có thể bò lên tới vị trí hôm nay đã trải qua rất nhiều sóng gió. sự tình hôm nay không tính là gì "
Tiêu Thanh Sơn nói làm tâm tình Lý Dật thập phần phức tạp. nếu Tiêu Thanh Sơn không hề hoài nghi người sau màn bày ra việc này chính là Tiêu Cường. như vậy Lý Dật phải bội phục Sự lãnh tĩnh của Tiêu Thanh Sơn.
Thế nhưng nếu Tiêu Thanh Sơn biết Tiêu Cường là người sai sử phía sau màn. Lúc này còn nói như vậy, đại diện cho cái gì?
Trong lòng mặc dù có rất nhiều nghi vấn. thế nhưng Lý Dật cũng không ngay mặt nói ra. mà là đi theo Tiêu Thanh SƠn tới đại Sảnh tòa biệt thự chủ yếu của trang viên để chơi CỜ. có thể do có tâm sự, tâm tư Lý Dật không đặt trong bàn cờ, thua hết toàn bộ ba bàn.
“Tiểu Dật, ta biết con đang lo lắng cho sự an nguy của ta, nói thật, biểu hiện của con làm ta rất vui mừng." Tiêu Thanh Sơn thấy Lý Dật không có tâm tư chơi cờ, cũng không miễn cưỡng, chỉ cười cười nói: “Nhưng con phải luôn luôn nhớ kỹ, làm một phương đại lão. gặp chuyện ngàn vạn lần lãnh tĩnh. chỉ có tỉnh táo, mới có thể suy nghĩ kỹ. dùng phương pháp hoàn mỹ nhất để Xử lý tốt sự tình."
“Tôi hiểu được.” Lý Dật gật đầu.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng XE phanh sau đó một bóng dáng vội vã Chạy vào nhà. làm Lý Dật cảm thấy ngoài ý muốn chính là người đến không phải là Trịnh Thiết Quân mà là...Tiêu Cường. Tiêu Cường cho XE dừng trong ga ra, một đường chạy vội tới biệt thự chính, thấy Lý Dật cũng Tiêu Thanh Sơn đang ngồi chung một chỗ. trực tiếp không thèm nhìn Lý Dật, mà là đứng thở dốc, vừa lo lắng nhìn Tiêu Thanh Sơn, nói: “Cha, rốt cục Xảy ra chuyện gì? Con vừa nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói cha vừa gặp nguy hiểm! là ai làm "
Nhìn dáng kích động của Tiêu Cường, trong lòng Lý Dật cũng có một tia nghi hoặc. Hắn có thể nhìn ra biểu tình lo lắng trên mặt Tiêu Cường cũng không phải nguy trang đi ra, mà là chân chính lo lắng cho Tiêu Thanh Sơn!
Đồng thời Lý Dật cũng nghĩ đến, từ Sau chuyện của Kiều Thất Chỉ, tuy rằng Tiêu Cường bất mãn đối với chính mình, nhưng cũng chưa từng làm ra cử động quá khích.
Điều này chỉ có hai Cách giải thích, một, lòng dạ Tiêu Cường sâu đến đáng sợ. Hai, Tiêu Cường ở sâu trong nội tâm rất tôn kính Tiêu Thanh Sơn, không vi phạm mệnh lệnh của Tiêu Thanh Sơn.
Thấy biểu tình trên mặt Tiêu Cường, Lý Dật không khỏi thầm than, nếu tất cả là do Tiêu Cường ngụy trang mà ra, như vậy hành động của Tiêu Cường thật cao minh, cao minh tới mức có thể lừa gạt được hắn.
Nhìn dáng dấp khẩn trương của Tiêu Cường. Tiêu Thanh Sơn nhàn nhạt nói:“Ngồi Xuống nói.”
Nghe đượC Tiêu Thanh Sơn nói, Tiêu Cường rất thành thật ngồi Xuống sô pha, thế nhưng Vẫn như cũ lộ ra vẻ mặt lo lắng, tưa hồ đang đợi Tiêu Thanh Sơn trả lời.
“Ta đã cho Gia Cát Minh Nguyệt đi điều tra hung thủ, ta nghĩ. rất nhanh sẽ có kết quả." Tiêu Thanh Sơn nói, thâm ý nhìn thoáng qua Tiêu Cường.
Lẽ nào Tiêu Thanh Sơn cũng đoán được?
Thấy cử động của Tiêu Thanh Sơn. trong lòng Lý Dật hơi chấn động.
Tiêu Cường không đọc hiểu được ý tứ trong mắt Tiêu Thanh Sơn, cũng có khả năng hắn đã đọc hiểu, thế nhưng Cố ý tuyển chọn giả ngu. Chỉ thấy hắn lộ ra biểu tình đằng đằng sát khí, nói: “Nếu như để con biết là ai làm, con sẽ đem hắn bằm thây vạn đoạn!"
Đang khi nói chuyện, Tiêu Cường còn hung hăng nhìn Lý Dật, tựa hồ đối với biểu tình thờ ơ của Lý Dật thập phần bất mãn
Thấy ánh mắt tràn ngập oán niệm của Tiêu Cường, Lý Dật hơi khép mắt, cũng chưa nói cái gì.
“Ðại ca, rốt cục là tên khốn khiếp nào dám hạ thủ đối với anh? Gia Cát Minh Nguyệt đã bắt được hung thủ hay chưa? Bắt được hung thủ, trước giao hung thủ cho tôi. tôi muốn lột da nó ra " Lúc này. ngoài cửa vang lên thanh âm một người. Trịnh Thiết Quân người chưa tới thanh âm tục tằn đã truyền tới trước.
Sau đó, Trịnh Thiết Quân bước vào phòng khách biệt thự. Gương mặt Trịnh Thiết Quân vốn đã rất bưu hãn. vết sẹo đao rất sâu trên mặt cũng đã làm cả người hắn tràn ngập Sát khí, mà lúc này, Trịnh Thiết Quân lại lộ ra biểu tình nổi giận, giống như một con cọp vừa bị tức giận, làm cho không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Phá Quân, không phải ta đã không có việc gì sao?” Tiêu Thanh Sơn mỉm cười nói:“Ðược rồi, ngồi Xuống, ta đã cho Gia Cát Minh Nguyệt đi thăm dò, tin tưởng không bao lâu sẽ có kết quả."
“Cha, Trịnh thúc, con muốn dẫn người đi thăm dò chuyện này một chút.” Lúc này, Tiêu Cường bỗng nhiên đứng dậy. nhìn Tiêu Thanh Sơn nói.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
345 chương
106 chương
62 chương