Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 112
Ánh mặt trời đầu tiên vừa chiếu Xuống, làm bừng tỉnh cả thành phố Thượng Hải đã được quốc tế hóa. Những chiếc lá thu còn đọng lại sương sớm trong suốt. cùng những chú chim nhỏ dùng tiếng hót nghênh đón một ngày mới lại đến. Tất cả tất cả tựa hồ đều luôn thuần mỹ như vậy.
Lý Dật mặc một bộ quần áO thể thao màu Xám, đang chậm rãi chạy trên bờ cát. Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn. có thể nhìn thấy rõ mồ hôi hột đang tuôn ra trên trán của hắn.
Trong khoảng thời gian này tới nay, vết thương của Lý Dật tuy đã khỏe lại, thế nhưng thân thể vẫn có chút suy yếu, mỗi ngày hắn ngoại trừ uống rất nhiều thuốc Đông y, còn tiến hành rèn đúc cơ thể mấy tiếng đồng hồ. Khác với sự rèn đúc trước đây, hôm nay cường độ rèn đúc của hắn cũng không cao, dù sao có làm cũng không thể tăng cường thêm tác dụng đối với các hạng cơ năng trong thân thể, nhưng có thể bảo chứng được các cơ năng trong thân thể sẽ không thoái hóa.
Mà với trạng huống thân thể của hắn hiện tại nếu cứ đưa theo cường độ huấn luyện trước khi thụ thương mà nói. sẽ không thừa nhận được. như vậy được không bằng mất. Ở cạnh hiện cũng có rất nhiều người giàu có cũng ra ngoài tập thể thao như Lý Dật, những người giàu có này nhìn thấy Lý Dật đều mỉm cười chào hỏi, bọn họ rất muốn có thể kết giao bạn bè với Lý Dật. chỉ là biểu tình của Lý Dật luôn có chút lạnh lùng. Làm cho bọn họ không dám tùy tiện tiến lên kết giao. Lý Dật đã ở trong biệt thự cạnh biển được một thời gian, những người giàu có tự nhiên cũng biết được thân phận của Lý Dật.
Sau khi kết thúc việc tập thể dục buổi sáng, Lý Dật lau mồ hôi trên đầu, về tới biệt thự. Trong biệt thự, Hạ Vũ Đình đã rời đi, trên bàn còn bày bữa sáng nàng đã chuẩn bị Xong, trứng gà vẫn còn rất nóng, hiển nhiên, Hạ Vũ Đình tranh thủ thời gian rất tốt, biết quy luật làm việc và nghĩ ngơi của Lý Dật.
Ăn Xong bữa sáng, Lý Dật cũng không mặc bộ tây trang do thiết kế sư nổi tiếng Armani thiết kế, mà là tùy tiện từ trong tủ quần áo cầm ra một bộ tây trang thay, mới rời khỏi nhà.
Lý Dật lái Xe đi tới khách sạn Dạ Minh Châu, cho Xe dừng lại, trực tiếp đi tới trước cửa phòng Mộ Dung Tuyết, gõ cửa. “A Khải đi ăn sáng trước đi. tôi còn chưa thu thập Xong.” Trong phòng truyền ra thanh âm lười biếng của Mộ Dung Tuyết.
Lý Dật suy nghĩ, nói: “Là tôi, Lý Dật.”
Cửa phòng rất nhanh mở ra, Mộ Dung Tuyết đang mặc một bộ áo khoác để đi tắm, mái tóc ướt sũng, cảm giác như mới vừa tắm Xong. Gương mặt như thiên sứ không hề trang điểm, không hề che giấu bại lộ hoàn toàn trước mặt Lý Dật, áo choàng trắng nõn không cách nào che đậy được thân thể mỹ lệ của nàng, chỉ càng phụ trợ thân hình thành thục gợi cảm và những đường cong không gì sánh được khiến cho huyết mạch người ta phải trương lên. Vùng da thịt trắng noãn như tuyết bị mái tóc ướt nước nhỏ Xuống làm chiếc áo khoác mỏng dính chặt vào hai tòa thành nữ phong, hai điểm hồng nổi lên càng vô cùng rõ ràng...
Ngửi được mùi thơm cơ thể cùng mùi sampo hỗn hợp trên người Mộ Dung Tuyết. nhìn thân thể có thể làm cho bất luận nam nhân nào cũng phải khởi lên dục vọng, Lý Dật theo bản năng nổi lên phản ứng vốn có của đàn ông, chỉ là biểu tình trên mặt được hắn khống chế Xem như vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Mộ Dung Tuyết thấy Lý Dật vẫn nhìn chằm chằm vào chính mình. nàng đột nhiên nhớ tới điều gì, kinh hô một tiếng: “A! Tôi vừa tắm Xong đã quên chưa thay quần áo. Anh ở phòng khách chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo ngay.”
Mộ Dung Tuyết nói tới đó toàn bộ gương mặt đều đỏ lên, kinh hoàng hướng trong phòng ngủ chạy đi. mà Lý Dật cười khổ đóng lại cửa phòng, nghĩ thầm nữ nhân này thật sự không sợ sẽ dụ dỗ mình phạm tội hay sao?
Ngay khi trong lòng Lý Dật nghĩ ra điều này, Mộ Dung Tuyết lần thứ hai phát ra một tiếng thét kinh hãi, liền trợt chân, thân thể vô ý thức té ngã ra sau. Sau một khắc khi Mộ Dung Tuyết cho rằng mình sẽ cùng mặt đất thân mật tiếp Xúc. một đôi bàn tay to đã ôm lấy chiếc eo thon mảnh khảnh của nàng, cả người nàng đều tựa lên người Lý Dật.
Thân thể mềm mại rơi vào lòng. Lý Dật vừa mới đau khổ áp chế lửa dục trong nháy mắt lại nhảy lên, cây thương dưới thân càng trực tiếp dựng thẳng lên, đẩy mạnh tới bờ mông của Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết bởi kinh hãi quá độ, cả người giống như bị nhũn ra, lúc này bờ mông của nàng bị cây gì đó cứng rắn đẩy tới, cả người trực tiếp mềm nhũn trong lòng Lý Dật. giống như một đống bùn nhão. Mà đúng lúc này, dây lưng chiếc áo khoác của Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên bung ra, hai vạt áo cũng bật ra...
Ánh vào mi mắt Lý Dật chính là một thân thể mềm mại trơn tuột trắng muốt, hai nụ hoa màu hồng phấn ngay trước ngực vun cao mà kiên quyết, hai tiểu bạch thố bại lộ hoàn toàn trong không khí làm mắt người choáng váng. Ánh mắt nhìn Xuống, đầu tiên là vùng bụng bằng phẳng trơn tuột, vùng bụng không có chút tỳ vết, phía dưới là rừng rậm thần bí như ẩn như hiện, bị đôi đùi đẹp thẳng tắp che đi trung ương, làm Lý Dật không cách nào thưởng thức toàn cảnh.
Giờ khắc này, Mộ Dung Tuyết thậm chí quên cả la lên, quên cả hô hấp, nàng trợn tròn mắt, trợn mắt há hốc mà nhìn tất cả, Sau đÓ gương mặt và thân thể của nàng thập phần nóng hổi. gương mặt đỏ tới phát tím thân thể mềm mại cũng không thể khống chế mà run rẩy lên.
Sau đó, nàng cũng không biết lấy được khí lực từ đâu, nổ lực muốn thoát ly khỏi vòng tay ôm ấp của Lý Dật, kết quả bờ mông cùng cây thương đang phát nhiệt của Lý Dật ma Sát vào nhau. làm toàn thân nàng chợt khơi lên cảm giác như bị điện giật, nàng gấp gáp thở hổn hển, Sau đÓ cúi đầu, không kịp kéo lại áo choàng, trực tiếp kinh hoảng chạy ào vào phòng ngủ.
"Phanh!”
Một tiếng giòn vang, cửa phòng ngủ đóng ập lại. Cả người Mộ Dung Tuyết giống như bị rút đi khí lực. vô lực ngồi ngay Sau cửa. trong đầu hồi tưởng tất cả tình cảnh vừa rồi, trong cơ thể dâng lên sự vui vẻ không cách nào miêu tả, trái tim phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tim đập nhanh với tốc độ thật kinh khủng.
Bên ngoài phòng khách. cây súng ống giữa hai chân Lý Dật nổi lên đội cả quần, trên mặt hắn lộ dáng tươi cười bất đắc dĩ. Nhân sinh luôn sẽ có rất nhiều điều ngoài ý muốn. Lý Dật thật không ngờ ngày hôm qua chỉ mới quen biết Mộ Dung Tuyết. ngày hôm nay lại Xảy ra chuyện “gần gũi da thịt”.
Lắc đầu, Lý Dật đè ép lửa dục trong cơ thể Xuống. sau đó đi tới bên cạnh sô pha. lấy gói thuốc lá trong túi quần, đốt thuốc rít mạnh, tựa hồ muốn nhờ chất nicotin gây tê lửa dục đang Sôi trào.
Lý Dật ở trong phòng khách đợi thật lâu. Mộ Dung Tuyết cũng không đi ra, ngay khi Lý Dật do dự có nên lên tiếng gọi Mộ Dung Tuyết hay không, thì nàng đã mở cửa phòng, cúi đầu đi ra.
Xảy ra chuyện vừa rồi. Mộ Dung Tuyết không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Dật không nói, trên mặt vẫn Còn đỎ ửng như cũ, làm cả người nàng thoạt nhìn càng thêm quyến rũ mê người.
Bầu không khí trong phòng có chút cổ quái, lại có vẻ mờ ám lẫn Xấu hổ.
Lý Dật Suy nghĩ một chút, từ trong túi quần lấy ra ca khúc đã viết định cấp cho Mộ Dung Tuyết. đứng dậy đưa cho nàng: “Đây là bài “Cứu Thục". cho cô."
“Nga.“ Mộ Dung Tuyết vô ý thức vươn tay ra, thế nhưng vẫn như cũ không dám nhìn Lý Dật.
Thấy cử động của Mộ Dung Tuyết. trong lòng Lý Dật âm thầm thở dài, tuy rằng vừa rồi suýt chút nữa phát Sinh quan hệ với Mộ Dung Tuyết, thế nhưng hiện tại lại càng khiến cho hai người trở nên có ngăn cách. Rất hiển nhiên, kế tiếp, quan hệ giữa hai người sẽ càng lúc càng mờ nhạt. hay sẽ đột phá tầng quan hệ này cũng không ai biết. Chỉ có hai khả năng đó, nếu muốn quay trở về trước đây vốn là chuyện không có khả năng.
Mộ Dung Tuyết cũng không đọc khúc hát “Cứu Thục”, mà là trực tiếp cất vào trong túi Xách.
Lúc này. ngoài của có tiếng gõ vang, Lý Dật không đợi Mộ Dung Tuyết lên tiếng, trực tiếp đứng dậy đi mở cửa phòng.
Người đến là người đại diện của Mộ Dung Tuyết, một người ẻo lả tên A Khải, hôm nay ẻo lả mặc một bộ tây trang màu tím tóc được tỉ mỉ Xử lý, nữ nhân vị trên người cũng quá nặng một chút, So với “Cô gái Xấu vô đich" thì càng ớn lạnh hơn.
Ngửi được mùi nước hoa gay mũi trên người ẻo lả, trong lòng Lý Dật một trận phát lạnh, vô ý thức tránh ra thân thể. Mà ẻo lả nhìn thấy Lý Dật đang ở trong phòng của Mộ Dung Tuyết nên có vẻ thập phần khiếp SỢ, chỉ tay nói: “Anh...Sao anh lại ở trong phòng của tiểu Tuyết?”
Đang khi nói chuyện, ẻo lả lén đưa mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, đã thấy Sắc mặt Mộ Dung Tuyết đỏ lên, vốn không dám ngẩng đầu. Phát hiện này làm sắc mặt ẻo lả đại biến, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Lẽ nào...lẽ nào Các người? Trời ạ! Tiểu Tuyết, Sao Cô có thể cùng tên hỗn đản này làm ra loại chuyện đó!"
“Không nên nói bậy, tôi là tới đón Mộ Dung tiểu thư ra Sân bay." Lý Dật tức giận trừng mắt nhìn ẻo lả, trong lòng cũng buồn bực, Mộ Dung Tuyết thế nào lại tuyển chọn người này làm đại diện.
Lúc này, biểu tình của Mộ Dung Tuyết cũng tốt hơn một ít. tuy rằng nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Dật, nhưng cũng dám ngẩng đầu lên nhìn A Khải, chỉ nghe nàng nói: “A Khải, anh đã thu thập Xong rồi Sao? Chúng ta ăn Xong bữa Sáng thì trực tiếp đến Sân bay.”
“Ðã Sớm Chuẩn bị Xong rồi. chúng ta đi ăn Sáng." Ẻo lả ổng ẹo nói.
“Tôi ăn rồi, hai người đi thôi, tôi ở đây chờ hai người, ăn Xong gọi tôi." Lý Dật vô ý thức nói, dứt lời chợt nghĩ lời nói có Chút không thích hợp, một đại nam nhân ở lại trong phòng một Cô gái lại làm gì?
Quả nhiên, Lý Dật vừa thốt lời, hai gò má vốn đã khôi phục vẻ trắng nõn của Mộ Dung Tuyết lần thứ hai lại bò lên vẻ đỎ ửng.
“Được!“ Mộ Dung Tuyết vội vàng đáp một tiếng, Sau đó mang theo túi Xách, giống như chạy trốn rời khỏi gian phòng.
Hơn hai mươi mấy phút Sau, Lý Dật lại Xe mang theo Mộ Dung Tuyết hướng sân bay Chạy đi.
Có thể do chuyện Xảy ra trước đó. lúc này Mộ Dung Tuyết không để ẻo lả ngồi taxi tới Sân bay, mà là ngồi trên Xe Lý Dật. Dọc theo đường đi. Lý Dật và Mộ Dung Tuyết trong lòng có quỷ. cơ bản không nói chUYỆn, mà ẻo lả lại giống như con chim nhỏ, ríu ra ríu rít nói liên tục, làm bầu không khí trong Xe cũng đỡ phần xấu hổ.
Giờ khắc này, Lý Dật bỗng nhiên nghỉ. ẻo lả cũng có một mặt "khả ái" bằng không hắn và Mộ Dung Tuyết hai người sẽ thập phần Xấu hổ. Lúc đi qua hải quan, Mộ Dung Tuyết rốt cục đủ dũng khí quay đầu nhìn Lý Dật lộ ra vẻ mỉm cười: “Lý Dật, cảm tạ anh!"
Nhìn biểu tình Chân thành của Mộ Dung Tuyết, Lý Dật hiểu được Mộ Dung Tuyết muốn Cảm Ơn hắn Chuyện ngày hôm qua hắn cứu nàng. cùng với việc sau đó đưa nàng ra ngoài chơi, cũng khúc nhạc dương cầm vừa tặng khi nãy.
“Chờ khi khúc nhạc “Cứu Thục” đưa ra thị trường, nhớ kỹ cho tôi vài đĩa CD có ký tên." Lý Dật đùa.
Mộ Dung Tuyết gật đầu, trên mặt không Còn biểu tình kinh hoảng, nhưng lại có một sự thất lạc khó thể Che giấu, nàng miễn cưỡng cười quay đầu lại đều tiêu thất trong đoàn người.
Giác quan thứ sáu đặc biệt của nữ nhân nói cho nàng, đây không phải là lần gặp mặt cuối cùng giữa nàng và Lý Dật. Chỉ là nàng không ngờ chính là. lần gặp mặt tiếp theo cùng Lý Dật, vẫn là dưới tình huống “như thế này".
Nhìn theo Mộ Dung Tuyết tiêu thất trong đoàn người, Lý Dật Xoay người hướng ngoài Sân bay đi đến, vừa ra sân bay. điện thoại hơi rung lên, cầm lấy vừa nhìn, phát hiện là điện thoại của Tiêu Thanh Sơn.
“Tiểu Dật, ta ở tại Vĩnh Hòa hội SỞ chờ Con, con mau chóng chạy tới, mười giờ rưỡi con theo ta đi dự họp nghi thức cắt băng cho quỹ từ thiện."
Trong điện thoại truyền ra lời nói trầm ổn của Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật “uh” một tiếng, trong lòng cũng thầm nghĩ: “Lẽ nào hắn định hiện tại đẩy ta đến ngôi vị hay sao?"
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
345 chương
106 chương
62 chương