Nghi Thức Phù Thủy
Chương 8
8. TÀI LIỆU – CẢM XÚC CỦA NGƯỜI ĐÃ CHƠI THE HOODED MAN RITUAL
.
"Tôi đã thử nghi lễ The Hooded Man Ritual.
Xin chào! Tôi là Makayla. Cái acc bỏ đi này do tôi vừa lập, chủ yếu là vì đang chán và thừa thời gian, vậy nên tôi quyết định sẽ thử một vài nghi lễ và đăng lên reddit. Mấy bữa trước tôi có tình cờ đọc được một bài hướng dẫn cách tiến hành trò chơi/nghi lễ "The Hooded Man Ritual".
Vì tôi bị cuồng mấy thứ kiểu kinh dị và đang nghỉ học cho đến năm mới (lí do cá nhân), tôi quyết định sẽ chơi thử toàn bộ mấy "trò chơi kinh dị" được gọi là nghi lễ đang nổi dạo gần đây. Bắt đầu với trò này, cơ bản là do nghe nó có vẻ không nguy hiểm lắm như mấy trò còn lại. (Nhân tiện, tôi không phải nhà văn hay gì nên đọc cái này cũng không hay ho mấy đâu, nhưng thôi sao cũng được).
Tôi vừa chơi thử trò này tối thứ Tư hôm qua, trong lúc cả gia đình tôi - giờ vẫn đang - đi dự đám cưới của ai đó tôi không rõ lắm nên tôi được một suất ở nhà free, bonus thêm cả khối thời gian để thực hiện nghi lễ này (sáng thứ Bảy nhà tôi mới về).
Chiều thứ Tư tôi bắt đầu công việc chuẩn bị, đốt một ít ngải đắng và rắc chúng lên trước đường dẫn vào nhà như trong hướng dẫn (1). Còn lại toàn bộ buổi chiều tôi dùng để kiếm hai sợi dây điện thoại màu đen (moi được trong nhà kho) và tắt + rút điện mọi vật dụng trong nhà. Hướng dẫn bảo làm vậy và tôi không muốn có gì sai sót. Sau đó tôi đi tắm, làm vài miếng pizza đông lạnh cho bớt hồi hộp. 9h tối, tôi cảm thấy dễ chịu hơn và quyết định triển luôn. Nghi lễ không yêu cầu thời gian cụ thể, vậy nên tôi áng nên làm khi trời đã tối hẳn (ở chỗ tôi tầm 6h là trời đã tối, do đó lúc này gần như buổi đêm rồi).
(1) Đây là nghi lễ tẩy rửa.
Điện thoại tôi kiếm được trong phòng ngủ ông bà tôi (nó là loại điện thoại cự ly xa (2) vì tôi không kiếm được điện thoại quay số, nhưng sao chả được), ở đó còn có cả một cửa sổ lớn nhìn ra đường bên ngoài nên tôi nghĩ đó là nơi phù hợp nhất để tiến hành nghi lễ. Tôi tắt hết đèn trong nhà, đóng mọi cửa sổ, cửa ra vào mà tôi mở ra suốt tuần lễ nghỉ học ở nhà một mình, vừa tự trấn an bản thân. Đóng rèm cửa lại.
(2) Điện thoại cự ly xa : Chính tôi cũng đếch hiểu làm thế nào tôi tìm ra từ này. Đại để nó là cái điện thoại cố định nhưng cái ống nghe thì có thể đem đi được ấy... à là điện thoại cố định không dây.
Phòng tối om.
Ô kê triển được rồi.
Khỏi nhắc đến phần đầu nghi lễ, chắc mấy thím đọc hết trong hướng dẫn rồi. Bỏ đồng hồ vào trong túi, đếm đến 13, gọi theo số điện thoại trong đó, buộc dây, nói "Xin chào, cho một chiếc taxi đến chỗ tôi,", đổi dây và đặt sợi dây đầu tiên cạnh chiếc điện thoại để tôi có thể đốt nó ngay sau khi hoàn thành nghi lễ. Sợi dây thứ hai tôi buộc vào điện thoại vì tôi không biết xử lí nó như thế nào, hướng dẫn cũng không nói, nhưng sau này tôi nhận ra nó cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Tôi ngồi im độ 5 giây, sau đó đứng dậy lần mò trong bóng tối tìm đến cửa sổ. Dù trong nghi lễ có nhắc đến cái này, nhưng được nhìn tận mắt cảnh vật vẫn thực sự là kì lạ. Bầu trời có một sắc xanh tím nhẹ trông vô cùng quái gở, như thể những đám mây có màu sáng hơn bình thường.
Và có một chiếc taxi màu đen đỗ ngay trước nhà tôi bên kia đường.
Tôi chậm rãi đeo đồng hồ vào tay và mò đường rời khỏi căn nhà tối om, ra đến đường lớn, khóa cửa chính lại. Mọi ngôi nhà xung quanh đều yên ắng và tắt đèn hết, hơi lạ vì lúc đó mới đâu 9 rưỡi tối. Mà cái taxi màu đen đó nhìn kiểu... dị ấy, mấy thím hiểu không? Nó kiểu rờn rợn, ghê ghê mà cũng có vẻ mời gọi, ấm cúng. Tôi mở cửa nhìn vào hàng ghế sau. Một cái taxi hoàn toàn bình thường, ghế bọc da trông có vẻ mới và không có ai ngồi đó. Tôi vào trong xe, đóng cửa lại rồi ngả người xuống băng ghế sau, tự dỗ mình ngủ.
Ngủ được khoảng 10 phút thì tôi tỉnh dậy. Không nằm mơ hay gì cả. Tôi tỉnh dậy một cách khoan khoái, dễ chịu. Quái là ở đó, tại vì chưa bao giờ tôi thức dậy mà không có cảm giác muốn đánh nhau. Tôi nhìn xuống đồng hồ. Quào, đúng 3 rưỡi sáng. Tự highfive bản thân một cái xong, tôi lại nằm xuống rồi thiếp đi sau tầm 40 giây.
Lúc tỉnh giấc tôi không nằm kiểu lăn lộn khắp băng ghế sau mà là ngồi tựa đầu vào cửa sổ, trông cực dở hơi. Tôi mở mắt, quên mất mình đang ở đâu độ 1 giây, sau đó nhớ ra và suýt chút nữa phang một câu gì đó vô cùng ngu học. Một người đàn ông đang yên lặng lái xe trên đường cao tốc nào đó mà tôi chưa bao giờ thấy trong đời. Bầu trời u ám, mây đen tứ phía, nói thật chứ tôi thấy giống hệt thời tiết ở London, chắc vì thế mà tôi cảm thấy chút ấm cúng. Người đàn ông đó đội mũ trùm kín đầu nên tôi không thể thấy được tóc hay mặt ông ta, nhưng tôi thấy được tay của ông ấy trên bánh lái. Thề luôn, tay ông ấy hoàn toàn bình thường, hơi ngăm một tí. Tôi ngồi tựa vào ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ban đầu chẳng có gì, chỉ có mấy cánh đồng xám xịt nhìn hơi lạ, tôi có thể xem bình thường. Chiếc xe di chuyển không chút tiếng động, thậm chí cả cửa sổ cũng không rung khi xe chạy. Không gì cả. Như thể chiếc xe đang lạc trôi ấy.
Rồi cảnh vật bên ngoài bắt đầu... chuyển xấu. Những cánh đồng dần biến thành những mảnh đất với (đm thề đéo xạo loz) vài cái đầu cắm trên mấy cái cọc, có vẻ như chúng đang nói gì đó nhưng tôi không thể nghe ra. Tôi nhìn xuống và quyết định về nhà, mấy cái máu me này không phải sở trường của tôi. Cũng vì nhìn xuống mà tôi không nhận ra có nhiều người đang tiến gần đến chiếc xe đang chạy. NoSleep ạ, rất nhiều người. Họ bám chặt những ngón tay vào cửa sổ, có vẻ muốn vào trong. Những tiếng rít hết hơi của họ mới là thứ kinh khủng nhất. Tôi vội nhoài người ra ghế trước, thì thầm vào tai người lái.
"Tôi đã đến nơi."
Và tôi ngồi xuống rồi, ngất đi (?). Tôi không nhớ rõ lắm đoạn này, nhưng cảm giác rất dễ chịu. Lúc tôi thức dậy đã là chiều thứ Năm, tức hôm nay, khoảng 3h chiều. Đèn trong nhà đều bật sáng trưng, nhưng cửa sổ và cửa ra vào vẫn đóng chặt. Tôi chớp mắt một hai lần gì đó, đập vào lưng một cái tự khen thưởng rồi đi vào phòng ông bà. Đồ đạc vẫn y như cũ, không có gì bị xê dịch. Tạ ơn Chúa. Tôi gọi lại số đó, cảm ơn về chuyến đi, sau đó đem mấy sợi dây đi đốt. Làm ngay đầu tiên. Đống tro tàn tôi đem chôn ở sân sau, rắc muối lên cái thứ củ loz đó rồi chạy đi kiếm gì bỏ vào mồm.
Ờ đó, bây giờ là tối thứ Năm và tôi đang gõ mấy dòng này đây. Mọi thứ ổn cả, nói thật thì kể cũng vui. Nếu mấy thím muốn tôi làm thêm thử mấy nghi lễ kiểu thế này thì cứ việc cmt.
Thế nhá!"
.
Có ai dám thử không =)))) chứ au đ** dám thử đâu, ghê thấy mẹ luôn đó!
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
60 chương
69 chương
105 chương
87 chương