Nghi Ngờ
Chương 10
Lúc đến nhà Tạ Long Long cũng là lần đầu tiên anh đến nhà bạn học làm khách, Cố Khải được mẹ Tạ nhiệt tình tiếp đón. Đứa nhỏ này trưởng thành vô cùng anh tuấn, miệng ngọt vô cùng, trên đường về nhà chỉ mấy phút ngồi xe mà đã thân thiết gọi bà một tiếng dì ơi, làm mẹ Tạ vui vẻ cười như một đóa hoa.
Đứa con nhà mình quá hướng nội, nên bà ở nhà lo lắng con của bà bị bạn học bắt nạt nhưng bây giờ xem ra là lo xa rồi. Nhìn xem Long Long của mình cũng chơi được với người bạn học tốt như vậy mà!
Nói chung càng nhìn Cố Khải càng vừa mắt nên bà cũng không để ý cậu con mập của mình không vui vẻ ngồi kế bên tài xế, miệng chu lên như là cái móc câu.
Cố Khải làm cho mẹ Tạ vô cùng vui vẻ nên vào nhà họ Tạ vừa cởi giày anh đã bị mẹ Tạ kéo ngồi ở trên ghế sa lon cho anh đồ ăn vặt. Tạ Long Long nhìn thấy khoai chiên mình để dành không dám ăn bị mẹ mình nhét vào tay Cố Khải, cậu nén giận muốn mở miệng kháng nghị, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng thì thấy mẹ bưng bát canh gà từ trong phòng bếp đi ra để xuống trước mặt Cố Khải nói: “Ai nha.. Long Long, người ta tới nhà chúng ta làm khách, con không được giành ăn với người ta!”
Bị cha chê quá béo nên cưỡng chế bắt Tạ Long Long giảm béo, nhìn một bao đồ ăn vặt lớn của mình bị Cố Khải ăn sạch sành sanh, cậu oan ức muốn khóc.
Cố Khải cùng cậu qua lại một thời gian anh phát hiện Tạ Long Long không phải là một thằng nhóc mập mạp cao quý lãnh diễm cậu chỉ là quá lười biếng.
Vừa ra khỏi cửa nhà Tạ gia, mẹ Tạ nắm tay Cố Khải tay, vô cùng nhỏ nhẹ mà nói, với cậu: “Con ở trong trường học giúp dì giám sát Long Long, nhất định phải làm cho nó vận động thật nhiều.”
Cố Khải: “Dạ được, dì yên tâm!”
Lúc Tạ Long Long lại một lần nữa ngồi ở trên sàn xi măng của sân bóng lấy ra một quyển bài tập bắt đầu viết thì “Xèo” một cái trái banh bay về phía cậu, đang lo học tập không có cách nào tránh né Tạ Long Long chỉ biết giương mắt nhìn trái banh đập ở giữa mặt mình
“… Cố Khải cậu có bệnh hả!” Chưa tới hai ngày lại bị đưa vào phòng y tế hai lần làm Tạ Long Long thật sự ủy khuất vô cùng.
Cố Khải một chút bệnh cũng không có, anh bị oan ức rất lớn nha.
Ai biết Tạ Long Long tự nhiên ngẩng đầu lên, nếu cậu không ngẩng đầu lên thì trái banh đã đập trên sàn xi măng không đập vào mặt cậu. Nói đúng hơn là anh cũng không phải cố ý nha, anh chỉ muốn gọi cậu xuống sân vận động một chút thôi mà.
Nhưng oan ức của anh không thể nói, bởi vì cậu nhóc mập mạp này càng oan ức hơn.
Nhóc con vẫn chưa trưởng thành khuôn mặt trắng nõn, oan ức nhăn nhó như một cái bánh bao, trong lỗ mũi nhét hai cục bông gòn, liếc mắt ngẩng đầu nhìn nóc nhà, trong lỗ mũi rất là đau rát. Cậu có tiểu cầu khá ít, ra máu cũng không dễ dàng ngừng lại, Cố Khải dọc theo đường đi đỡ cậu từ sân luyện tập chạy đến phòng y tế, máu không ngừng chảy xuyên qua các ngón tay của Cố Khải để ở cằm cậu nhỏ xuống mặt đất.
Quả thực giống như hai anh em Hansel and Grettel* trong truyện cổ Grimm, chỉ là rớt xuống đất không phải là bánh mì mà là máu mũi Tạ Long Long.
*Hansel và Gretel” là một truyện cổ tích thần tiên có nguồn gốc từ Đức, được ghi chép bởi anh em Grimm và được xuất bản vào năm 1812. Hansel và Gretel là hai anh em bị đe dọa bởi bà phù thủy độc ác ăn thịt người ở trong rừng sâu. Mụ ở trong một căn nhà được xây bởi bánh ngọt và kẹo mứt. Hai anh em đã cứu được chính mình bởi sự mưu mẹo hơn của mình
Cố Khải ngốc hề hề cười, lại bị Tạ Long Long tức giận trừng mắt một cái, cái này cũng chưa tính, nghe kể chuyện đã xảy ra giáo viên thể dục “Lạch cạch” một cái đánh vào đầu Cố Khải: “Em nhìn lại em đi nha, đánh bóng rổ em lại đi ném bóng làm gì? Tạ Long Long là đại mỹ nữ hay sao mà ném bóng hấp dẫn sự chú ý của bạn ấy! Thầy thấy em chắc là đầu óc đã bị bóng đập bể!”
Tạ Long Long: Chuyện gì lại nhìn mình???
Cố Khải:… Tại sao vừa nghe thầy giáo nói như thế lại cảm giác có gì kỳ quái?
Nghĩ như vậy, nhìn Tạ Long Long ánh mắt nhất thời cảm thấy không đúng.
Kỳ thực tinh tế mà nhìn xem, cậu bạn mập này khuôn mặt rất giống mẹ, đôi mắt, mặt mũi vì tức giận mà dồn lại thành một đống thịt nên nửa phần cũng không hiện ra, đôi mắt không cần phải nói, mũi so với người bình thường nhìn qua muốn nhiều thịt hơn người ta mấy phần, miệng… Không thể không nói miệng Tạ Long Long hình dáng ưu mỹ, đôi môi căng tròn, lại thêm nhiều thịt nhất định là hôn rất thích…
“Lạch cạch!” tiếng vang là do thầy giáo thể dục tiếp tục đánh lên đầu Cố Khải, giáo viên thể dục rất tức giận nói: “Nói chuyện với em mà em suy nghĩ cái gì! Nhìn chằm chằm Tạ Long Long làm gì! Nhớ kỹ em phải ở nơi này chăm sóc bạn ấy.”
Vừa nói vừa chuyển sang nhìn gương mặt không thể yêu của cậu học trò mập mạp nói: “Long Long em nghỉ ngơi thật tốt nha, nhớ bảo Cố Khải mời em đi ăn, máu không thể chảy không!”
“… Vâng, thưa thầy.”
Bị thầy giáo đánh gãy dòng suy nghĩ Cố Khải thay lòng đổi dạ đáp ứng, thấy Tạ Long Long lặng lẽ meo meo từ sau lưng thầy giáo nhìn mình chớp chớp đôi mắt to mà không nhịn được nghĩ, ai nha, Tạ Long Long thật là trắng nha, cậu ấy thật đáng yêu nha.
Tạ Long Long gần đây rất phiền muộn, Cố Khải hay nhìn cậu hơn nữa thái độ còn rất muốn nói lại thôi, ánh mắt bao hàm thâm ý, thâm tình nhìn cậu. Tạ Long Long mỗi lần bị nhìn thì cảm thấy sợ hãi, không biết trong hồ lô của Cố Khải bán thuốc gì, chỉ có thể trợn mắt trợn nhìn anh, cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Từ lần đầu tiên gặp được Cố Khải anh vừa đỡ cậu đã làm cho tiểu đệ của cậu cứng lên, sau đó ngồi ở sân bóng rổ học bài lại bị Cố Khải đánh bóng trúng làm máu đầy mặt, cậu liền tự giác cách xa kẻ đáng ghét này một chút, miễn tìm cho mình phiền toái gì.
Nhưng Cố Khải thì lại không.
Anh cảm thấy mình là bạn tốt của Tạ Long Long, đi một chuyến tới nhà bạn lại được mẹ bạn nhờ giúp đỡ, giúp bạn học mập này chính là trách nhiệm của mình.
Tạ Long Long: Lúc cậu muốn giúp mình có thể thương lượng với mình được hay không?
Kỳ thực bình thường hai người cũng ít gặp nhau, Tạ Long Long ngồi ở vị trí đầu bàn còn Cố Khải thân hình cao lớn nhất định chỉ có thể ngồi ở hàng cuối cùng, cảm thấy cách tới mười vạn tám ngàn dặm. Lên lớp Tạ Long Long yên tĩnh nghe giảng bài,trong giờ toán cậu là một học sinh giỏi đứng lên trả lời hết được những câu hỏi của thầy giáo, Cố Khải lại giống như có bệnh giống mà ngồi ở cuối lớp vỗ tay, như con rái cá bắt tay vỗ “Ba ba”, còn muốn la lên một câu: “Tạ Long Long nói rất đúng!”
Sau đó liền bị giáo viên dạy toán xách ra ngoài.
Cố Khải đứng ở cửa phòng học, dáng người cao lớn dựa vào tường, tay chân cũng không biết nên để đâu đứng có vẻ lười biếng.
Lớp bên cạnh có một bạn học nữ yêu thích anh từ dưới lầu chạy qua, nhìn thấy Cố Khải đứng ở cửa kinh ngạc nhìn anh, không biết anh vi phạm chuyện gì, anh ngược lại cười hì hì vẫy tay chào hỏi.
Bị thầy toán nhìn thấy ở bên trong la lên: “Cố Khải bắt em đứng phạt em lại làm gì đấy!”
Anh nhìn thấy thầy phẫn nộ la mình rồi quay qua nhìn sang Tạ Long Long, sau giờ trưa ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt của cậu, gương mặt niên thiếu hơi có vẻ kinh ngạc được tia sáng bao phủ hiển hiện ra ý cười, sau khi nhìn thấy Cố Khải cợt nhả lập tức chuyển thành thái độ khinh thường.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
39 chương
3 chương