Nghi gia nghi thất
Chương 16 : đường mộ bạch cậu đang cười cái gì
Lục Dĩ Ngưng lớn đến chừng này, nhưng vẫn là lần đầu tiên cảm thấy Lục Cảnh Hành thành sự không thấy thất bại có thừa như vậy.
Cô rất muốn vờ như không nghe thấy, bình tĩnh chờ đợi mười giây này qua đi, nhưng tiếng chuông điện thoại này thật sự vang đến không hiểu phong tình, xung quanh lại rất yên tĩnh vậy nên cho dù âm thanh không lớn nhưng lại thập phần đột ngột.
Tầm mắt Đường Mộ Bạch từ trên mặt cô rời xuống, sau đó rơi vào trên túi áo khoác của cô, "Tiểu học muội, em có nghe thấy tiếng gì không?"
Lục Dĩ Ngưng phát hiện, cùng không hiểu phong tình như tiếng chuông di động của Lục Cảnh Hành, còn có cái học trưởng mặt không đổi sắc trước mặt này.
Anh hỏi đến thực uyển chuyển, nhưng đối với loại người như anh mà nói, càng uyển chuyển thì lực sát thương lại càng lớn, tai Lục Dĩ Ngưng nóng lên, có chút hoảng loạn nhìn đi chỗ khác rồi nghiêng người lấy điện thoại ra từ trong túi, "Alo, anh."
Chuyện tốt bị gián đoạn, ngữ khí và biểu cảm của Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa trở lại bình thường, hai lông mày xinh đẹp nhíu lại một chỗ, một khuôn mắt nhỏ cũng có chút nhăn nhó, ngay cả ngữ khí nói chuyện đều có chút không tốt mà mang theo một loại hung khí mềm như bông.
Đầu bên kia điện thoại, Lục Cảnh Hành mười tám năm nay chưa từng bị em gái hung dữ sợ ngây người, nhất thời lại không nhớ ra mình muốn nói cái gì.
Đường Mộ Bạch đứng thẳng người, anh nửa cúi đầu, một tay đút bên trong túi áo khoác, một tay khác lấy điện thoại ra tiện tay mở lên.
Lục Dĩ Ngưng đang trả lời điện thoại, anh cũng không vội vã làm gì.
Hai đầu điện thoại đều trầm mặc mất vài giây cho đến khi Lục Cảnh Hành kịp phản ứng lại, lên tiếng hỏi một câu: "Dĩ Ngưng, em bị giảng viên nào mắng rồi sao?"
Trong viện của Lục Dĩ Ngưng có một số giảng viên tính tình không được tốt lắm, đại khái những người học nghệ thuật đều tâm cao khí ngạo quen rồi, lại thêm cuộc sống bình thường không được như mong muốn thế nên nghiêm khắc với sinh viên đến mức biến thái, Lục Cảnh Hành vừa muốn hỏi lại kỹ càng tình huống, cô gái đầu bên kia liền đã phủ nhận: "Không có."
"Vậy sao hôm nay em lại tức giận đến như vậy?"
Lục Dĩ Ngưng cúi đầu, e sợ âm thanh chất vấn này bị người bên cạnh nghe thấy, còn vô thức che loa điện thoại, đánh đòn phủ đầu hỏi trước: "Anh, anh gọi điện thoại cho em làm gì?"
Tuy quan hệ giữa hai anh em họ rất tốt nhưng Lục Cảnh Hành bình thường cũng không hay gọi điện thoại cho cô, trừ khi trong nhà có chuyện gì quan trọng.
Được cô nhắc nhở Lục Cảnh Hành mới nhớ ra chính sự, anh ho một tiếng, nghiêm túc lên: "Dĩ Ngưng, vừa rồi anh ngủ trưa mơ thấy một ác mộng."
Lục Dĩ Ngưng "Ồ" một tiếng, "Mơ như thế nào?"
Lục Cảnh Hành: "Anh mơ thấy em và Tiểu Bạch ở bên nhau."
"......."
Lục Dĩ Ngưng trầm mặc vài giây, "Vậy mà là ác mộng sao?"
Rõ ràng là một giấc mộng đẹp nha!
Lục Cảnh Hành trầm mặc vài giây, lúc mở miệng ngữ khí rõ ràng nhiều thêm vài phần hận sắt không thành thép, "Không thì sao? Lục Dĩ Ngưng, em bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc rồi sao?"
Lục Dĩ Ngưng cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày một lúc, không nói chuyện.
Lục Cảnh Hành không yên tâm lắm, tiếp tục truy hỏi: "Dạo gần đây em không tiếp xúc quá gần với cậu ta đấy chứ?"
Thực ra Lục Dĩ Ngưng hiểu được tâm tư của Lục Cảnh Hành, rốt cuộc anh cũng đã quen Đường Mộ Bạch được vài năm, hiểu biết đối với Đường Mộ Bạch nhiều hơn cô không chỉ là một chút, nhưng loại chuyện này dù sao người ngoài cuộc vẫn luôn tỉnh táo hơn, là một người trong cuộc, cô ngược lại không có cách nào khống chế cảm xúc của chính mình. Sau hai giây suy tư, Lục Dĩ Ngưng lựa chọn bước qua khối chướng ngại vật Lục Cảnh Hành, "Ừm" một tiếng, "Không có."
Đây cũng không hẳn là một lời nói dối, rốt cuộc đã một tuần rồi cô không gặp Đường Mộ Bạch.
Lục Cảnh Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Bao lâu rồi em không gặp cậu ta?"
Lục Dĩ Ngưng ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn nam chính bên cạnh một cái, mặt không đổi sắc mà nói bậy: "Một tuần rồi."
Vừa dứt lời, mí mắt Đường Mộ Bạch liền xốc lên.
Ánh mắt hai người đụng vào nhau trong không khí, Lục Dĩ Ngưng nhìn thấy lông mày anh hơi nhướn lên, khóe môi cũng ý vị không rõ mà cong lên.
Lục Cảnh Hành ở đầu bên kia vẫn không biết gì mà đổ một cốc nước: "Vậy thì tốt, Dĩ Ngưng, em đừng bị lừa bởi vẻ bề ngoài của cậu ta."
"......."
Lục Cảnh Hành: "Khi em còn đang xếp khối gỗ ở nhà trẻ thì cậu ta đã nắm qua tay cô gái khác rồi."
Lục Dĩ Ngưng hạ tầm mắt rơi trên bàn tay của vị hoa hoa công tử tuổi còn nhỏ mà đã trưởng thành sớm này, vô thức nhẹ mím môi.
Lục Cảnh Hành ở đầu bên kia thấy cô im lặng cũng không lên tiếng, nghĩ rằng cô đã nghe vào rồi, mục đích đã đạt được, anh cũng không nói nhiều thêm với Lục Dĩ Ngưng nữa, dặn dò vài câu bảo cô mấy ngày này nhớ ăn uống thật tốt liền cúp điện thoại.
Loa nghe điện thoại yên tĩnh hơn nữa phút Lục Dĩ Ngưng mới thở ra một hơi, đưa điện thoại từ tai xuống rồi bỏ lại vào túi áo.
Đường Mộ Bạch vừa lúc lại giương mắt nhìn qua: "Gọi xong rồi?"
"Ừm." Lục Dĩ Ngưng gật đầu.
Đường Mộ Bạch cũng cất điện thoại đi rồi lấy thẻ ra, vừa nhấc chân đi về phía cửa vào vừa hỏi cô: "Điện thoại của anh trai em?"
"Đúng."
Đường Mộ Bạch cũng không phải người thích tò mò chuyện riêng tư của người khác, gật nhẹ đầu rồi chuyển đề tài: "Tuần vừa rồi rất bận sao?"
"A?"
Vấn đề của anh có chút đột ngột, Lục Dĩ Ngưng mất mấy giây mới phản ứng lại đáp: "Cũng không có bận lắm... Chỉ là trong Viện tổ chức cho bọn em đi Lạc Dương hóng gió, vậy nên tuần vừa rồi không ở trong trường...."
Nói xong một câu này, Lục Dĩ Ngưng bất ngờ phát hiện ra trọng điểm-----
Thế mà Đường Mộ Bạch lại chú ý đến tuần vừa rồi cô không đến học với anh!
Đây ít nhất là một dấu hiệu tốt, tâm trạng không tốt do khi nãy bị Lục Cảnh Hành chen ngang của Lục Dĩ Ngưng nháy mắt bị cuốn đi hoàn toàn, trực tiếp mưa rào chuyển nắng đẹp, cô cong khóe môi, "Học trưởng, anh có phải..."
Nhớ em rồi không?
Lục Dĩ Ngưng lâng lâng, thiếu chút nữa đã đem câu nói này hỏi ra, may là cô phản ứng đủ nhanh, một giây trước khi hỏi ra miệng đã kịp phản ứng lại, tạm thời sửa lời: "Thường xuyên đến đây không?"
Lời này sửa vô cùng tự nhiên, Đường Mộ Bạch cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, đưa cô đến chỗ bác gác cổng ở cửa vào, khi đưa thẻ ra để đăng ký anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, giây tiếp theo, bác gác cổng đã thay anh trả lời vấn đề này: "Bạn học Đường Mộ Bạch, lần này còn đưa bạn gái đến nữa à?"
Lục Dĩ Ngưng giống như bị người ta bơm đầy khí trong nháy mắt, đầu nặng chân nhẹ, càng lâng lâng, nhưng cứ lâng lâng thế này nếu thật sự bay lên đến trên trời thì không ổn lắm, Lục Dĩ Ngưng hướng bác gác cổng gật gật đầu, rất thận trọng mà lại ngoan ngoãn giải thích một câu: "Cái kia.... Bác, hiện tại vẫn chưa phải bạn gái ạ."
Bác gác cổng lại nhìn sang Đường Mộ Bạch.
"Ừm," Đường Mộ Bạch cũng phối hợp với cô: "Vẫn chưa phải ạ."
Tâm trạng tốt của Lục Dĩ Ngưng không kéo dài được bao lâu.
Vừa vào cửa sân viện chưa đi được vài bước, liền có một loại hương vị hơi hơi có chút quỷ dị từ bên trong xông thẳng vào mũi, phía trước cách đó không xa dựng một chiếc lều lớn, dưới lều lớn đặt từng hàng từng hàng lồng sắt, các loại thỏ trắng thể hình lớn nhỏ bị nhốt ở trên trong, có những con còn muốn làm loạn, có những con dường như đã dự đoán được số phận bi thảm của chính mình, ngồi trong lồng sắt không hề động đậy.
Lục Dĩ Ngưng nhăn mũi, vừa nghĩ đến các bạn học khác có thể đang chụp những con hươu cao cổ con công được tắm rửa thật sạch sẽ ở sở thú hoàn cảnh tốt đẹp, còn cô lát nữa lại phải chụp ảnh với những con thỏ mắt đỏ trên đuôi còn dính những vật thể rắn không rõ màu sắc trong hoàn cảnh ác liệt nơi đây, cô liền bắt đầu có chút hối hận rồi.
Có điều cũng chỉ là có chút, khóe mắt vừa liếc đến Đường Mộ Bạch bên cạnh cùng cô đến đây, cô nháy mắt lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Không có biện pháp, sắc đẹp khó có thể ngăn cản, cũng chỉ là những con thỏ chưa được tắm rửa mà thôi, cô có thể nhịn được.
Nói thì nói như vậy nhưng quá trình chụp ảnh vẫn có chút gian nan.
Thỏ dùng trong thí nghiệm không thể so sánh với thỏ sủng vật, không chỉ không nghe lời mà lông còn không được sạch lắm, Lục Dĩ Ngưng chỉ là đem nó đặt xuống đất không cho nó động đậy cũng đã mất hơn nửa ngày.
Không dễ gì mới đợi được đến lúc thỏ con lăn lộn mệt rồi lười động đậy, cô lại phải quay xung quanh nó để tìm góc độ.
Thời gian một buổi chiều thoáng cái đã qua, Lục Dĩ Ngưng có ba phần tư thời gian đều là ngồi xổm trên mặt đất, ban đầu cô còn sẽ cách một lúc lại ngẩng đầu nhìn Đường Mộ Bạch một chút, về sau chụp đến nhập tâm rồi liền cả quá trình đều không ngẩng đầu lên lấy một lần.
So với Lục Dĩ Ngưng, Đường Mộ Bạch rõ ràng là đã quen với hoàn cảnh nơi này, lão thần mặt không đổi sắc mà ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, sau khi chơi được vài ván game với Tạ Khôn, anh lười chơi tiếp, lại ngẩng đầu nhìn sang cô gái nhỏ ở cách đó vài mét.
Cô gái ngồi xổm trước mặt chú thỏ, hay tay cầm máy ảnh đặt trên đầu gối, hai con mắt hơi hơi híp lại, thời điểm này mặt trời vừa muốn xuống núi, nắng chiều lúc này một màu đỏ rực, chiếu lên trên người cô xinh đẹp rực rỡ.
Mũi giày của Đường Mộ Bạch ấn ấn xuống mặt đất, hầu kết khẽ động, nhìn chằm chằm cô trong vài phút cho đến khi điện thoại chợt rung lên.
Tin nhắn của Tạ Khôn gửi đến: 【Tiểu Bạch, lát nữa đi ăn đồ nướng với tôi không? 】
Đường Mộ Bạch trả lời rất dứt khoát: 【Không đi. 】
Tạ Khôn: 【Tối nay cậu có chuyện sao? 】
Đường Mộ Bạch: 【Tắm rửa. 】
Tạ Khôn: 【Tắm cả một buổi tối? 】
Đường Mộ Bạch: 【Ừm. 】
Ở đây lâu như vậy, Đường Mộ Bạch đã không thể yêu nổi bản thân mình nữa rồi.
Anh không hẳn là người có thói quen ở sạch, bình thường khi ở phòng thì nghiệm ngược lại còn tốt, ngay cả trước đó giải phẫu có những con thỏ nhát gan bị dọa đến mất khống chế anh cũng không cảm thấy gì, nhưng vừa ra khỏi phòng thí nghiệm liền không ổn rồi, anh không đem những hương vị trên người rửa đi sạch sẽ khả năng căn bản sẽ không thể lên giường.
Tạ Khôn: 【Đợi chút, Tiểu Bạch.... Tôi có thể hỏi cậu một một vấn đề không? 】
Đường Mộ Bạch: 【Vấn đề gì? 】
Tạ Khôn: 【Cậu rơi xuống hố phân rồi sao? 】
Tạ Khôn cảm thấy chính mình nói có sách mách có chứng: 【Không rơi xuống hố phân thì việc gì cậu phải tắm nguyên cả một buổi tối chứ? 】
-
Trên thực tế, không chỉ Đường Mộ Bạch tắm cả nửa ngày, mà ngay cả Lục Dĩ Ngưng cũng ở trong phòng tắm cả nửa ngày không muốn ra ngoài.
May là những người khác trong ký túc buổi tối có tiết, bằng không có thể cô đã bị cả đám đuổi ra khỏi cửa ký túc xá, sau khi tắm xong, Lục Dĩ Ngưng xác định trong phòng trừ mùi sữa tắm ra đã không có một mùi vị nào khác, lúc này mới đóng cửa sổ lại, ôm lấy vở ghi rồi bò lên giường.
Ba người kia 9 giờ 40 phút mới về đến ký túc xá.
Cửa phòng vừa đóng lại, Hàn Diệu Diệu lập tức đem cặp sách ném lên bàn, ba bước bật hai bước nhảy đến trước ban công, "Ngưng Ngưng cậu biết không? Tối hôm nay được bật hệ thống sưởi rồi!"
Trong ký túc trừ Lục Dĩ Ngưng ba người còn lại đều là người phương Nam, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy hình dạng máy sưởi, đều hưng phấn mà chạy theo Hàn Diệu Diệu ra ban công.
Hàn Diệu Diệu đưa tay ra ngoài, hai người kia cũng theo sau đưa tay ra.
Lục Dĩ Ngưng ở trên giường không hiểu chuyện gì, cho mấy người bọn họ nửa ánh mắt: "Vậy nên các cậu đang làm cái gì?"
"Đang đợi được chứng kiến hệ thống sưởi thần kỳ đó."
"Đạo lý tớ đều hiểu," Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn tư thế của mấy người họ, "Nhưng tại sao các cậu lại sờ lan can để đợi xem hệ thống sưởi?"
Ánh mắt cô chuyển qua một chút, "..... Bộ tản nhiệt ở đằng kia."
"......."
Các bạn cùng phòng nhìn nhau rồi im lặng thu tay lại.
Lục Dĩ Ngưng không nhịn được cười ra một tiếng, đóng máy tính lại đặt sang một bên, lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian.
Chưa đến 10 giờ tối, cô soạn một tin nhắn rồi gửi cho Đường Mộ Bạch: 【Học trưởng, hôm nay cảm ơn anh nhiều. 】
Đường Mộ Bạch đang cùng vài người Tạ Khôn và Lục Cảnh Hành ăn đồ nướng, tiện tay trả lời: 【Không cần khách khí. 】
Trên lý thuyết, vấn đề đến đây là có thể kết thúc rồi.
Nhưng Lục Dĩ Ngưng không cam tâm, lại hỏi thêm một câu: 【Học trưởng, những con thỏ hôm nay đều để các anh dùng làm thí nghiệm sao? 】
Đường Mộ Bạch: 【Ừm. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Sau khi làm xong thí nghiệm thì sao? 】
Đường Mộ Bạch: 【Xử tử. 】
Trong đầu Lục Dĩ Ngưng giống như có một vạn câu hỏi vì sao, tiếp tục hỏi: 【Vậy sau khi xử tử thì sao? 】
Đường Mộ Bạch: 【Đã từng ăn thịt thỏ kho trong nhà ăn chưa? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Từng ăn, làm sao vậy? 】
Bốn người trong ký túc xá đều là người sành ăn, thịt thỏ hầm đỏ trong nhà ăn Nam Viện nổi tiếng là rất ngon, vừa nhập học không bao lâu, Lục Dĩ Ngưng đã bị ba người kia kéo đến Nam Viện ăn một lần.
Đúng là rất ngon, thịt mềm nhiều nước, vừa ngon vừa rẻ.
Lục Dĩ Ngưng lại gõ một dòng chữ, vừa chuẩn bị gửi đi, bên kia lại gửi một tin nhắn đến: 【Chính là dùng chúng nó để làm ra đó. 】
".........."
Lục Dĩ Ngưng im lặng, đem câu "Khá ngon, đang định mấy ngày nữa đi ăn lại một lần" từng câu từng chữ xóa sạch sẽ.
Một lúc lâu sau, cô không nghĩ ra nên tiếp lời như thế nào.
Đầu bên kia điện thoại, Đường Mộ Bạch có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cô lúc này, tâm tình anh mạc danh kỳ diệu mà tốt lên nhiều, khóe môi dương lên cười nhẹ một tiếng: 【Trêu em thôi. 】
Tin nhắn vừa gửi đi, chàng trai ở đối diện liền gõ gõ lên bàn.
Lục Cảnh Hành rất thận trọng, một ánh nhìn tử vong giết đến: "Đường Mộ Bạch, cậu đang cười cái gì?"
-------------
Cuộc đời anh tôi là một chuỗi những màn tự vả mặt =))))
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
37 chương
10 chương
38 chương
108 chương
16 chương
129 chương