Dù Vũ Lâu có nghiến răng nghiến lợi cũng không có tác dụng gì với Lam Tranh, ngược lại còn tạo cơ hội cho hắn trêu chọc nàng. Hắn biết vành tai là nơi mẫn cảm của nàng, liền dùng đầu lưỡi quấn quít trêu chọc, hắn biết nàng không chịu nổi khi hắn xoa nắn hai khối cầu tuyết mềm nhuyễn của nàng, nên hắn lại càng dịu dàng vuốt ve. Âm thanh yêu kiều mềm mại của Vũ Lâu vang lên xen lẫn vào tiếng khóc yếu ớt khiến Lam Tranh cảm thấy cực kỳ thoải mái, lại dấy lên dục vọng một lần nữa muốn chiếm lấy nàng. “Hu hu hu…… các ngươi…. chờ đến lúc ta cử động được, xem ta trừng phạt ngươi thế nào… hu hu……” Cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng nàng khóc, vì nàng thấy thật bi thương, hắn lại lừa nàng. Nàng vẫn suy nghĩ, lo lắng, muốn quan hệ của hai người gần gũi hơn, nhưng kết quả lại là phương thức này. Hắn không hiểu chuyện, tùy hứng, chỉ biết thỏa mãn chính mình. “Ta không cho nàng cử động, xem nàng trừng phạt ta thế nào.” Hắn híp mắt lại: “Với lại…… bây giờ thì ai đang trừng phạt ai?” Chân nàng bủn rủn, đặt lên vai hắn mấy lần đều trượt xuống, nên hắn ôm nàng lên, xoay người lại, để lưng nàng tựa vào người hắn, chống khuỷu tay lên, đặt nàng quỳ gối trên giường, nghênh đón hắn vào từ phía sau. Vũ Lâu căm ghét tư thế khuất phục đó, lòng tràn ngập sự nhục nhã, xấu hổ, nàng rấm rứt khóc: “…… Ta chán ghét ngươi……. Hu hu…. Lam Tranh, ta chán ghét ngươi……” Hắn hôn lên tấm lưng trần trơn bóng của nàng: “Lừa gạt, rõ ràng nàng rất hưởng thụ, tối nào cũng quấn lấy ta, nói muốn ta, muốn ta mà…” Hắn dám trợn mắt nói dối như thế, ai mới là kẻ quấn người, ai mới là kẻ luôn đòi hỏi. Tư thế này cực kỳ mất sức, vốn dĩ nàng đã không có sức lực phản kháng, theo sự va chạm của hắn lại càng yếu thêm, Vũ Lâu cũng thèm đáp lời với hắn nữa, tiết kiệm sức lực, chỉ nức nở khóc. Nàng cứ cố chiều theo ý hắn, một lần lại một lần, nhưng chưa từng nhận được sự tôn trọng của hắn. Hắn đối với nàng, căn bản chỉ là vì dục vọng với nữ nhân, tương giao vui vẻ. Có lẽ thái độ của đối phương càng mềm mại, càng đáng yêu thì càng hợp với ý nguyện của hắn. Lam Tranh thấy nàng im lặng, cố ý xoa ấn vào nơi mẫn cảm của nàng, ép nàng kêu lên. Vũ Lâu bật rên lên, lại càng khóc nhiều. “Độc Cô Lam Tranh…. Tên khốn kiếp nhà ngươi…… khốn kiếp……. Hu hu…” Tiếng mắng yêu kiều vô lực lại càng kích thích hắn hơn. Đầu tiên là nàng uy hiếp, mắng mỏ, rồi đến chán ghét chửi hắn là khốn kiếp, cứ tăng dần tăng dần, không biết nàng còn có thể nói ra những cái gì nữa. Nàng cũng hận chính mình, không kìm được mà phát ra những tiếng rên rỉ như đang hưởng thụ thích thú ấy, thần trí cũng không kìm được mà trôi đi theo từng động tác ra vào của hắn. Sao nàng có thể như vậy chứ. Lửa dục tan đi, hắn buông nàng ra, đặt nàng nằm xuống giường. Nàng vẫn khóc, nước mắt như không muốn ngừng lại. Lam Tranh ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng: “Sao nàng lại thích khóc thế này không biết?” “Cút.” Nàng trả lời đơn giản mà mạnh mẽ. Lam Tranh từ trán lại hôn xuống dưới, nuốt lấy nước mắt của nàng: “Ta nghe lời, đừng đuổi ta đi, được không?” “Cút.” Vẫn là câu này. “Ta sẽ nghe lời mà, đừng không cần ta mà…” Hắn lại khẽ mở miệng nhỏ của nàng, ngậm lấy đầu lưỡi thơm tho. Hôn đến khi mặt Vũ Lâu đỏ như mặt khỉ, hắn nhìn lại động tình, xoa nắn hai khối tuyết mềm nhuyễn trước ngực nàng. “Đừng đụng ta, Vương bát đản!” Lam Tranh cười khanh khách trong ngực nàng: “Ta không có quên mà, để ta đọc cho nàng nghe nha. Hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ. Vũ Lâu, Vũ Lâu, ta đọc có đúng không hả?” Vũ Lâu không nói gì, sao hắn lại như thế cơ chứ, nói gì hắn cũng đáp lời được. Lam Tranh thấy nàng không đáp, liền dùng đầu lưỡi nghịch nghịch, đảo quanh nụ hoa trên ngực nàng, khiến toàn thân Vũ Lâu run rẩy, nàng rưng rưng trừng hắn: “Ngươi chờ đó, chờ ta cử động được, nhất định sẽ xử lý ngươi.” “Đừng đánh ta, từ nay về sau ta sẽ nghe lời mà.” Hắn cọ mặt vào ngực nàng: “Vũ Lâu ngoan, đừng đánh ta, đừng đánh ta.” Vũ Lâu vẫn không sự dụng được lực, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, chỉ có thể dùng võ mồm: “Ngươi chờ đó, xem ta trừng phạt ngươi thế nào!” “Xem ta trừng phạt ngươi thế nào!” Lam Tranh nhái giọng nàng. “Đừng có bắt chước ta!” “Đừng có bắt chước ta!” Vì thế, Vũ Lâu liền im lặng, không cho hắn cơ hội nhại nàng nữa. Nhưng nàng không muốn nói cũng không được, hắn cúi xuống in một dấu hôn đỏ ửng lên ngực trái của nàng, cười cười: “Sao nàng không nói nữa?” Vũ Lâu bị hắn làm phiền đến phát điên: “Độc Cô Lam Tranh, ta thua ngươi rồi.” Lam Tranh giống như được khích lệ, hôn lên bên mặt không bị thương của nàng, cười híp mắt: “Nàng biết là được rồi.” Sau đó lại vùi đầu vào xoa nắn ngực nàng. Hắn cũng mệt mỏi, ôm Vũ Lâu thật ấm áp, thoải mái, bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, cảm giác ánh nắng chói chang chiếu vào, hắn hơi mở mắt, thấy trời đã sáng, cũng không biết chắc là mấy giờ: “Vũ Lâu… giờ nào rồi?” Đưa tay sờ sang bên cạnh, trống không. Hắn ngồi dậy, thấy Vũ Lâu đang ngồi ở đầu giường, tay duỗi duỗi ra, có vẻ như nàng vẫn chưa hồi phục được sức lực. Lam Tranh ôm lấy nàng cười: “Không mặc đồ mà không lạnh à.” Bàn tay xấu xa lại chạy loạn trên người nàng. Đột nhiên, Vũ Lâu dùng tay trái túm lấy cổ tay phải của hắn, còn tay phải thì đẩy khóa đầu vai Lam Tranh, hắn nghe âm thanh vang giòn, tiếp theo là cảm giác đau đến tận tim phổi, khiến hắn tối sầm mắt mũi, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nàng bẻ trật khớp tay phải của hắn. “A—-” Hắn nằm trên giường, đau đến mức suýt thì cắn rách cả môi, căm tức nhìn Vũ Lâu: “Ngươi mau chữa cho ta.” Vũ Lâu hừ lạnh một tiếng, nhặt quần áo lên mặc vào: “Ta đã nói rồi, chờ khi ta cử động được, ta sẽ trừng phạt ngươi thật cẩn thận‼!” Lam Tranh đau đến lạnh người: “Ta biết sai rồi…… Ta biết sai rồi mà……” Vũ Lâu cũng không nỡ nhìn thấy hắn chịu khổ lâu, thấy hắn đau như vậy, nàng nâng cánh tay hắn lên, đưa về phía trước, dùng lực một chút cho khớp xương về vị trí cũ, Lam Tranh đau đến mức suýt ngất xỉu, giống như đi dạo một vòng địa ngục trở về vậy. Vũ Lâu chỉ tay vào đầu hắn nói: “Lần này ta tạm tha cho ngươi, còn dám bắt nạt ta thì coi chừng đó.” Lam Tranh thử lắc lắc cánh tay: “A!” Rồi ôm lấy bả vai, thống khổ kêu lên. “Lam Tranh!” Nàng vội chạy lại, đẩy tay hắn ra, xoa xoa vai cho hắn: “Còn đau không?” Vạt áo nàng mở rộng, hai bầu ngực tròn đầy đẩy cái yếm nhỏ căng lên, thật phong tình, khiến Lam Tranh ngứa ngáy, đột nhiên cười hắc hắc, vòng tay ôm nàng: “Lại đây, cho bản vương hôn một cái nào!” Ba! “Trí nhớ quá tồi!” Cái tát này thật quá ác, khiến hắn ù cả tai, còn cảm nhận được vị tanh nồng vị máu, hắn vội đưa tay lên sờ, chảy máu rồi. Hắn mở trừng hai mắt nhìn nàng sửng sốt. Sao nàng dám đánh hắn?! Nàng dựa vào cái gì mà đánh hắn chứ?!