Kết quả thi đình vừa công bố, ca ca của Phi Lục chỉ đứng thứ hai trong mười tám người, thành tích cũng không tốt lắm, nên được phân về địa phương làm Ngự Sử. Ngự sử cũng coi như là hoàng đế một phương, có trách nhiệm giám sát chính sự ở địa phương của mình, nếu làm tốt, có năng lực, thì cũng có thể thăng chức rất nhanh. Trước khi đi, hắn muốn dẫn Phi Lục đi cùng, không muốn để nàng ở lại làm nha hoàn Vương phủ nữa. Tất nhiên là Phi Lục không chịu, ca ca nàng bị phân về Liêu Đông, ở nơi mà các dị tộc đang đấu đá triền miên, nguy hiểm vô cùng. Càng không so được với kinh thành phồn hoa, hơn nữa, ở bên cạnh Vương phi làm nhất đẳng nha hoàn, cũng coi như một nửa địa vị của quản gia rồi. Có bị đụng đầu mới đi theo ca ca. Vì thế, vị huynh trưởng đáng thương đành phải tự mình gói ghém hành lý, một mình đi về Liêu Đông nhận chức. Trừ việc ca ca của Phi Lục đi nhậm chắc, trong phủ không phát sinh việc gì lớn nữa. Mọi thứ yên bình trôi qua, thoáng cái đã đến tháng năm. Từ mùng một đến mùng năm tháng năm là ngày lễ nữ nhân, hiếu nữ Tần Vũ Lâu đương nhiên phải về nhà mẹ đẻ thăm người thân. Nên từ giữa tháng tư nàng đã đếm từng ngày, trông mong đỏ mắt đến ngày về nhà gặp cha mẹ. Nàng cứ lặp đi lặp lại, nhắc Lam Tranh phải lễ phép, đừng gây phiền phức cho nàng. Lam Tranh gật đầu liên tục, nhưng trong lòng lại nghĩ, ta cố tình không nghe, không lễ phép, cho cô gặp phiền phức cho xem. Rốt cuộc cũng tới ngày một tháng năm, Vũ Lâu gần như cả đêm không hề chợp mắt, vô cùng kích động. Mới tờ mờ sáng đã đánh thức Lam Tranh. Hắn không chịu, hai người lại tranh cãi một trận, cuối cùng Vũ Lâu thắng lợi, Lam Tranh cực kỳ không tình nguyện, lầm rầm ngồi dậy, để thị nữ hầu hạ thay quần áo cho hắn. Vừa sáng sớm đã bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp, Lam Tranh cực kỳ ấm ức. Vũ Lâu cũng thấy mặt hắn đen lại, nên lúc ngồi xe về Tần phủ, nàng liền dỗ dành hắn, hy vọng hắn đừng quậy phá ầm ĩ lên. “Khi nào đến nơi, ngươi đừng nói lung tung, tất cả đều nghe ta nhé.” Lam Tranh hừ một tiếng, che miệng cười khẽ. “Ngươi cười gì thế?” Vũ Lâu bỗng có dự cảm bất an, hắn lại có trò quỷ gì đây. Đúng như nàng nghĩ, hắn nắm lấy tay nàng, ấn xuống hạ thân của mình: “Được, tất cả đều nghe theo ngươi.” Nàng lật tay bắt lấy cổ tay hắn, dùng sức bẻ ngược tay hắn lại: “Ngươi đứng đắn một chút cho ta!” “Đau, đau, được rồi mà, tất cả nghe theo ngươi mà.” Vũ Lâu bỏ tay hắn ra, lườm hắn một cái: “Hôm nay mà không thành thật, ta nhất định sẽ xử lý ngươi.” Lam Tranh âm thầm cười lạnh, ai xử lý ai còn chưa biết đâu. Hai người đều tự tính toán, xe rất nhanh đã đến trước cửa Tần phủ. Vì là Vương phi của thân Vương nên địa vị đương nhiên cao hơn Thị lang, phu thê Tần thị đều phải mặc lễ phục đứng trước cửa Tần phủ cúi đầu nghênh đón con gái mình: “Nương nương vạn phúc.” Lễ nghi là lễ nghi, Vũ Lâu chẳng quản nhiều như vậy, chạy nhanh lại đỡ cha mẹ lên: “Ôi, tổn thọ con gái mất.” Một nhà đoàn tụ, bùi ngùi xúc động. Phu thê Tần thị đưa Lam Tranh và Vũ Lâu vào phủ, đúng lúc đi qua đình viện để vào phòng khách, không biết hạ nhân nào bất cẩn, lại để một con chó vểnh đuôi đi lung tung. Mọi người xấu hổ, coi như mắt mù tai điếc, không nhìn thấy gì. Lam Tranh vừa nhìn thấy, liền có chủ ý xấu xa trong lòng, túm lấy tay áo Vũ Lâu chỉ vào con chó kia nói: “Là sói hay là chó?” Thị lang là con chó?(*) (*) Ở đây bạn Tranh chơi xấu, chơi từ đồng âm. Câu trên bạn í hỏi là: “是狼是狗” nghĩa là “Là sói hay là chó” Nhưng từ 是狼 [shi lang] cùng âm với từ 侍郎 [shi lang] là Thị lang, nên mọi người nghe giống như Lam Tranh đang chửi Tần Khải Canh: Thị lang là chó ấy. Đúng là thâm nho, cực thâm =.=” Tần Khải Canh thân làm Binh Bộ thị lang bỗng thấy một áp lực vô hình, mặt hết xanh lại trắng. Vũ Lâu tức muốn chết, quát Lam Tranh: “Câm miệng.” Lam Tranh làm ra vẻ buồn bã, ấm ức: “Ta làm gì đâu, là sói hay là chó, ngươi nói ta biết là xong chứ gì.” Vũ Lâu không trả lời hắn được, cắn răng nhịn xuống, thấp giọng cảnh cáo hắn: “Ngươi còn nói lung tung nữa thì đừng trách ta.” Lam Tranh vừa xuất thủ đã gặp thắng lợi, lại làm như bị Vũ Lâu dọa sợ, không lên tiếng nữa. Vào đến phòng khách, làm xong thủ tục chào hỏi đơn giản, Vũ Lâu liền gạt hắn sang một bên, trò chuyện với người nhà. Chân thị nhìn thấy vết thương vẫn còn hồng nhạt trên mặt Vũ Lâu, cũng đoán được lúc trước nó kinh khủng thế nào, nên nước mắt lại trào ra: “Thật là khổ cho con rồi, khổ con rồi.” Vũ Lâu chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lam Tranh, hy vọng hắn có thể phối hợp nói một vài câu cho lọt tai, ai ngờ hắn lại đang cúi đầu nghịch ngọc bội, không nhìn bọn họ, càng giống như tất cả mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến hắn. Vũ Lâu tức thì tức, nhưng cũng không nói được câu nào. Kệ hắn, nàng và cha mẹ cứ ngồi tâm tình. Thấy không ai để ý đến mình, Lam Tranh đứng dậy, thong thả đi quanh phòng, lúc thì nhìn bình hoa, lúc lại ngắm bình phong, bị Vũ Lâu trừng mắt vài lần, hắn nghĩ nghĩ rồi dứt khoát quay người đi ra ngoài. Vũ Lâu cũng không để ý đến hắn. “Vết thương của con may mà có Phương Lâm trị cho, tiết đoan ngọ này cha mẹ gọi hắn đến ăn tết cùng đi.” Tần Khải Canh nói: “Hai huynh đệ hắn bận bịu nhiều ngày nay rồi, tiết đoan ngọ là ngày chế dược đặc biệt linh nghiệm, chỉ sợ bây giờ bọn hắn bận đến không mở được mắt lên rồi. Ha ha.” Chân thị xì một tiếng: “Ông làm cái gì thế, chả ra dáng một người cha gì cả.” “Sao lại không, bà không thể để cho tôi chút mặt mũi trước mặt con gái được à?” Vũ Lâu nhìn tình hình này, biết ngay là hai người sắp cãi cọ, liền chạy nạn trước: “Con đi tìm Lam Tranh, hai người cứ từ từ tán gẫu đi nhé.” Ra khỏi phòng khách, nàng hỏi thị vệ mới biết Vương gia đi về phía hậu viện. Vũ Lâu đuổi theo, thấy hắn đang xem hạ nhân ở phòng bếp đang gói bánh chưng, bộ dạng ngốc nghếch nhìn Vũ Lâu mỉm cười. Nàng lại gần, kéo hắn ra chỗ khác rồi hỏi: “Sao lại chạy ra tận đây?” “Hừ, ta tưởng ngươi không cần ta nữa chứ.” Vũ Lâu nhìn hắn bĩu môi lại thấy thật đáng yêu, liền mỉm cười: “Cần chứ, sao lại không cần.” Lam Tranh nghiêng nghiêng nhìn nàng, ánh mắt xấu xa: “Vậy ta phải đáp ứng ngươi rồi.” Nói xong lại nhào đến ôm ngang hông nàng, cả người như dính lên người Vũ Lâu. “Đang chỗ đông người, đừng động tay động chân nữa.” “Vậy ra chỗ vắng người.” Lam Tranh kéo kéo tay áo nàng: “Đi thôi, đi thôi.” Vũ Lâu không chịu. Lam Tranh ồn ào. Vũ Lâu vẫn không chịu. Lam Tranh tiếp tục làm loạn. Vũ Lâu bị hắn quậy đến nhức cả đầu, vừa đúng lúc đi đến cửa phòng giữ ấm để trồng hoa, Lam Tranh nhân lúc nàng không để ý, ôm ngang nàng lên đưa vào trong phòng, xoay người đóng kín cửa, dùng thân chặn luôn ở cửa không cho nàng ra ngoài. “Tránh ra!” Nàng hơi tức giận, kéo áo hắn. Lam Tranh cũng không mạnh mẽ chống lại, chỉ cúi đầu, đặt tay lên lưng nàng, dịu dàng xoa nhẹ: “Cho ta hôn nhẹ ngươi một chút, được không?” Thấy hắn nhẹ nhàng như vậy, Vũ Lâu ngạc nhiên trố mắt nhìn, đúng lúc thất thần, Lam Tranh liền nâng mặt nàng lên, hôn nhẹ vào môi nàng. Nàng vùng vẫy phản đối một chút, không có tác dụng gì cũng phải thuận theo hắn. Hắn xoay người đặt nàng tựa lưng vào cửa, tách một chân của nàng ra, nâng lên ngang hông, thành một tư thế cho hắn có thể thuận lợi tiến vào. Nơi cửa động vẫn còn khô khốc, nhưng Lam Tranh vẫn mạnh mẽ tiến vào. Nàng đau đớn nhíu chặt mày, cắn môi, dùng sức túm lấy áo hắn. Lam Tranh nhẹ nhàng xoa hai bầu ngực trắng tuyết mềm mại, luồng nhiệt dần dâng lên khiến Vũ Lâu run rẩy, nơi mật động bắt đầu tiết ra chất dịch ấm nóng khiến hắn ra vào thuận tiện hơn.