Nghệ thuật gia luyện ngục dịch
Chương 2 : Tiết tử 2
Nhóm dịch: Thiên TuyếtGiống như là một tín hiệu nào đó...
Hư không tách ra.
Mười sáu tu sĩ mặc áo đen che mặt từ sau lưng của hắn nhảy ra, chém giết những yêu ma vừa cướp được cờ của nhân tộc thành mấy khúc.
Mười sáu người bảo vệ nam tu sĩ vào chính giữa.
Nam tu sĩ tiến lên mấy bước, dìu một ông lão đã bị thương nặng ở gần đó dứng dậy.
Giờ phút này, người tu hành của toàn bộ doanh địa đều đã chết gần hết, người còn sống cũng không còn sức đánh trả nữa, mà vô số yêu ma bên ngoài vẫn lao tới như thủy triều vậy."Lão già, cảm giác suýt nữa bị chết là như thế nào?"Nam tu sĩ vừa nói, vừa làm ra một thủ thế.
Hư không phía sau lưng hắn lại tách ra.
Mấy trăm tên tu sĩ áo đen liên tục xuất hiện, rồi đứng tại khu vực phía sau lưng hắn.
Có vẻ như những tu sĩ này đã chuẩn bị từ trước, vừa xuất hiện đã lao ngay về phía đại quân yêu ma.
Lúc này, nam tu sĩ mới đỡ ông lão kia dậy, xoay người, phá vây tại một phương hướng khác.
Mười sáu tên tu sĩ che mặt tận tâm bảo vệ xung quanh người hắn.
Thế nhưng nơi này chính là chiến trường!
Càng ngày càng nhiều yêu ma xông tới từ bốn phương tám hướng...
Đây là tổng tiến công quyết định thắng bại, đại quân yêu ma đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, tuyệt đối không thể buông tha một cách dễ dàng được!
Nam tu sĩ nhíu mày, kêu gọi:"Đều tới!"Ngay sau đó, rất nhiều người bịt mặt từ trong hư không xuất hiện, nhanh chóng xếp thành trận hình xung quanh người nam tu sĩ, nhanh chóng bấm quyết thi pháp.
Rất nhanh...
Tất cả pháp thuật sẵn sàng, chỉ chờ có lệnh."Giết."Nam tu sĩ nhấn mạnh.
Tất cả pháp thuật cùng phóng ra một lúc...
Trong đất trời hiện lên rất nhiều ánh sáng sặc sỡ, vô số pháp thuật bắn về bốn phương tám hướng, mở ra một khe hở từ trong đại quân ngàn vạn yêu ma."Đi."Nam tu sĩ cõng ông lão bị thương nặng lên, bay đi như một vì sao chổi.
Mười sáu tên tu sĩ che mặt tận tâm bảo vệ xung quanh nam tu sĩ.
Trên đường đi có vô số yêu ma chặn đường, lại bị lượng lớn người áo đen bịt mặt ngăn cản, cố gắng mở ra một con đường sống.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ đội ngũ chạy trốn giống như một con cá đen đang vượt qua từng con sóng lớn trên biển rộng, liên tục xông về phía trước, có mấy lần suýt nữa thì bị nghiền nát tại chỗ...
Cuối cùng, đám người cũng đã liều chết giết ra một con đường sống.
Nam tu sĩ cõng ông lão rơi vào trong quân doanh của nhân tộc ở một bên khác, ngay lập tức họ được bảo vệ bởi quân đội nhân tộc.
Trận pháp truyền tống đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Nam tu sĩ vịn ông lão rồi đứng dậy, bỗng nhiên biến mất trước mắt mọi người.
Trên toàn bộ chiến trường, tất cả các tu sĩ đều không nhịn được mà la lên với vẻ vui mừng.
Có người đã cứu chủ tướng, giải quyết lần yêu ma đánh lén này!
Trong khoảnh khắc đó, sĩ khí quân đội nhân tộc tăng mạnh, bắt đầu phản công với quy mô lớn.
Tại mấy ngàn dặm bên ngoài.
Trong một tòa thành trì bị vứt bỏ.
Thây nằm khắp đồng.
Yên tĩnh.Ông lão và nam tu sĩ cùng hạ xuống nơi đây.Ông lão áo xám cố gắng chống người lên, quan sát nam tu sĩ trước mặt.
Nam tu sĩ đang tháo mặt nạ ra.
Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, một tay ẩn giấu trong tay áo, há mồm ngáp, trên mặt hiện lên vẻ buồn chán.
Mặc dù hắn mặc trên người một bộ chiến giáp đã vỡ vụn, khắp nơi đều có vết cắt nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng khi thấy bộ dáng của hắn thì giống như hắn vừa mới tỉnh ngủ vậy."Nghiệt đồ, tại sao ngươi lại làm chuyện tốn công vô ích này chứ." Ông lão cau mày nói.
Nam tu sĩ thở dài, nói: "Quái Thánh đại nhân, ta tốn công tốn sức cứu người ra, người không thể nói gì tốt với ta hay sao?""Ta nhớ rằng ngươi có rất nhiều bạn bè là yêu ma, còn chuyên môn thề rằng nhất quyết không lên chiến trường chém giết mà." Ông lão được gọi là Quái Thánh cười lạnh nói.
Truyện khác cùng thể loại
496 chương
71 chương
854 chương
86 chương
78 chương
134 chương
11 chương