Nghe Nói Tôi Rất Nghèo
Chương 115
“—— tại sao tui lại ngửi thấy mùi khoe của trong bài này của Tạ tổng vậy? Mặc dù đi kèm bức hình chỉ có một chữ thôi!”
“—— ok ok ok, thấy đồng hồ rồi! Tui thật sự không có PR tay Tạ tổng đâu nhưng mọi người nhìn kĩ đi, đẹp quá trời đẹp! Lại còn thêm đồng hồ Vacheron Constantin nồng nặc mùi tiền nữa! Nhưng mà nhiều vị trí trên bảng hot search như vậy mà không mua, lại đi rút hot search của Dư Niên rồi chiếm vị trí đó để khoe đồng hồ, đó là hành động vi diệu gì vậy?”
“—— a a a fan Du Ngư gáy lên! Tạ tổng khoe đồng hồ siêu dễ thương! Hơn nữa còn là cùng một vị trí hot search! Niên Niên và Tạ tổng, bỏ qua mấy thứ lặt vặt, hai người chính là cùng một hot search! Gáy lên chị em ơi!”
“—— lướt weibo Tạ tổng, tính ra đã lâu anh không hắc Dư Niên rồi, tự dưng có một loại cảm giác buồn bã mất mát khó hiểu? Chẳng lẽ là Tạ tổng đang yêu đương nên không rảnh? Hình như Dư Niên cũng có người yêu rồi thì phải, cẩu độc thân lặng lẽ rơi nước mắt...”
Dư Niên vô cùng kiên nhẫn lướt xem mấy trăm top comment rồi lại lướt lên bài đăng của Tạ Du, gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Tạ Du giơ cổ tay lên, mặt vô biểu tình nhưng trong giọng nói nhất định sẽ lộ ra một chút xíu khoe khoang cật lực áp chế, “Nhìn.”
Thấy Dư Niên cười vui vẻ, Mạnh Viễn và Thi Nhu bốn mắt nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
Ăn cơm trưa xong, Dư Niên thuận tay cầm mũ lưỡi trai, “Mạnh ca, tôi về trước nhé.”
“Ok, nhân lúc này không quá bận thì cậu nghỉ ngơi đi, à đúng rồi, ” Mạnh Viễn dùng cây bút đang cầm trong tay gõ ót của mình, gọi lại Dư Niên đang đi ra ngoài, “Đừng đi vội Niên Niên, album của cậu sáng tác tới đâu rồi?”
Dư Niên đã đội mũ lưỡi trai, hôm nay cậu mặc sweatshirt trắng quần jean, phong cách thời trang thoải mái đơn giản như học sinh. Cậu trả lời, “Đã chọn được mười bài, chỉ còn hai bài nữa thôi.”
“Viết xong mười bài rồi, nhanh vậy?” Mạnh Viễn kinh ngạc nhưng nhanh chóng để ý, “Chọn được? Cậu viết tổng cộng nhiêu bài?”
” Chờ tí để tôi đếm đã, ” Dư Niên nghĩ ngợi, “Mười bảy... Hai mươi mốt... Hình như hai mươi lăm bài thì phải, còn một bài hát đang viết điệp khúc.” Cậu cong môi, “Nhắc mới nhớ, còn phải kính nhờ Mạnh ca bán bài hát giúp tôi nữa.”
Mạnh Viễn đánh rơi bút xuống bàn, “Tốc độ ánh sáng hả? Cũng chỉ mới hơn hai tháng mà cậu đã viết hai mươi mấy bài?”
Dư Niên gật đầu, “Đúng vậy, chắc là là linh cảm tới, ngăn cũng không ngăn nổi!”
Nhặt bút lên cầm trong tay, Mạnh Viễn sâu sắc cảm thấy bản thân không thể nói chuyện với loại quái vật này, vội vã đuổi người, “Đi đi đi đi, đừng có lắc lư trước mặt tôi nữa, nhìn cậu tôi lại thấy đau tim!” Hắn vừa nói vừa cười, “Biết rồi, tôi sẽ bán giá cao cho cậu, ngoài kia không biết có bao nhiêu người đang đứng xếp hàng chờ mua bài hát do Tư Ninh viết kìa, cũng chỉ có mỗi cậu chơi sang, hai mươi lăm bài hát, lựa mười bài!”
“Có vài ca khúc tôi viết nhưng không hợp với tôi.” Dư Niên quay mũ lưỡi trai, “Vậy tôi đi thật nhé?”
“Làm phiền tiểu ca đội mũ lưỡi trai nói cho tôi biết cậu định đi đâu?”
“Đi tới phòng thí nghiệm của thầy tôi.”
Dư Niên lái xe vào bãi đậu xe của phòng thí nghiệm, đi thang máy lên lầu. Vừa mới bước ra cửa thang máy đã bị đàn anh Lệnh Thanh Hòa gọi lại, “Niên Niên, rốt cuộc em đã tới!”
Thấy Lệnh Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, Dư Niên chào lại anh, thắc mắc, “Rốt cuộc?”
Lệnh Thanh Hòa đưa khẩu trang màu xanh nhạt in hình con heo nhỏ cho Dư Niên, “Thầy chọn cho em đấy, đeo lên rồi đi vào với anh.”
Lúc Dư Niên thay quần áo xong đi vào phòng thí nghiệm, Hứa Liên Ngôn cũng là vừa gặp đã nói, “Niên Niên, rốt cuộc em đã tới!”
Thấy thái độ của hai người bọn họ có chút không đúng, Dư Niên mỉm cười uy hiếp, “Hôm nay hai người gặp phải chuyện gì vậy? Mau nói rõ, nếu không em sẽ về!”
Hứa Liên Ngôn vội vàng nói, “Đừng đừng đừng, đừng có bỏ tụi anh! Tí nữa có phóng viên tới từ đài quốc gia muốn phỏng vấn nhân viên phòng thí nghiệm, hỏi về quỹ đồng thau!”
Lệnh Thanh Hòa tiếp lời: “Để hai người anh già nua hói đầu của em đi trả lời câu hỏi của phóng viên thì phòng thí nghiệm sẽ mất hết mặt mũi đó!”
Nhìn mái tóc đen dày của Hứa Liên Ngôn và Lệnh Thanh Hòa, Dư Niên cạn lời với hai chữ “đầu hói”.
Lệnh Thanh Hòa: “Bắt anh trả lời câu hỏi của phóng viên, anh lập tức tình nguyện vác xẻng trở về dòng sông Bích Lam thân thương của anh đào cát!”
Hứa Liên Ngôn: “Bắt anh trả lời câu hỏi của phóng viên, anh lập tức tình nguyện chạy về phục chữa cổ họa ba ngày ba đêm!”
Nói xong, hai người nhìn Dư Niên với ánh mắt thiết tha mong chờ.
Dư Niên bó tay, “Vậy nên gánh nặng này rơi xuống vai em à?”
Lúc này, Tằng Hồng Ảnh cầm bình trà nhỏ đi ra, “Ba đứa đứng ở cửa làm gì vậy? Làm cột đá trấn trạch hả?”
Lệnh Thanh Hòa tiên hạ thủ vi cường, “Thầy, em ấy tự nguyện gánh vác nhiệm vụ vinh quang, trả lời câu hỏi của phóng viên!”
Tằng Hồng Ảnh trợn mắt: “Có quỷ mới tin mấy đứa! Đừng giỡn nữa, vào đi!”
Giai đoạn đầu của công việc đã xong, đó là giám định thật giả và niên đại cụ thể của quỹ đồng thau nhưng mà ý nghĩa của minh văn vẫn chưa được giải thích, giới sử học vẫn chưa có một lý giải thống nhất cho minh văn này, còn đang tranh luận với nhau. Nhưng cái quỹ đồng thau này là bằng chứng chứng minh sự tồn tại của triều Huyền đã được giới sử học đồng ý.
Tằng Hồng Ảnh nói sơ qua về tiến triển nghiên cứu, “Tí nữa phóng viên sẽ tới, con nghĩ câu trả lời đi.”
Dư Niên đeo khẩu trang hình con heo nhỏ, “Thầy, con đi thật à?”
Hứa Liên Ngôn vỗ vai Dư Niên, “Đúng rồi, là em đó đấy, em là người đảm đương bộ mặt thầy trò chúng ta mà! Lấy ra dũng khí lần đầu tiên báo cáo trong hội thảo nghiên cứu của em nào!”
Bốn giờ chiều, phóng viên đài quốc gia tới, Hứa Liên Ngôn đưa người vào quay những nơi có thể công khai trong phòng thí nghiệm, sau đó bước vào giai đoạn phỏng vấn. Dư Niên bị đẩy lên đằng trước, đứng trước ống kính, cậu mỉm cười khiêm tốn, “Chào mọi người, tôi là Dư Niên.”
Khuôn mặt của Dư Niên, phóng viên và quay phim đều biết, lúc bọn họ vừa thấy bèn kinh ngạc, không hiểu tại sao lại gặp được Dư Niên ở đây, mà đối phương còn lấy thân phận là nhân viên của phòng thí nghiệm. Nhưng mà phóng viên có tính chuyên nghiệp rất cao, dựa theo thủ tục nghiêm túc phỏng vấn.
Sau khi đoạn phỏng vấn này được phát sóng trên đài quốc gia, dân mạng chết lặng, vẻ mặt ‘Ơ cái éo gì vậy?’.
“—— vờ lờ, tui bị hoa mắt đúng không? Tui vừa mới nhìn thấy Dư Niên trên bản tin thời sự của đài quốc gia! Thân phận ghi dưới phụ đề là, nghiên cứu viên phòng thí nghiệm? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Là tui xuyên việt hay cậu ta xuyên việt vậy?”
“—— tui chỉ biết sương sương là Niên Niên của tui tốt nghiệp thủ khoa chuyên ngành lịch sử của đại học Ninh thành, là học trò cuối cùng của giáo sư Tằng Hồng Ảnh, từng lăn lộn mấy năm trong phòng thí nghiệm của giáo sư Tằng, còn đem quỹ đồng thau về... Mặc dù tui là Bánh Gạo Nếp, vẫn luôn biết Niên Niên không phải người phàm nhưng nhìn thấy idol nhà mình lên bảng tin thời sự cũng sợ hết hồn!”
“—— ha ha ha thiệt là thần kỳ! Nhưng Niên Niên đứng trước ống kính giống như học bá ‘ngoài mặt éo care sách vở nhưng đi thi lúc nào cũng đứng nhất’ vậy á!! Với cả, Niên Niên trong bản tin của đài quốc gia đẹp trai quá đi mất, quả nhiên anh tui dậy thì thành công!!! Cuối cùng, cái khẩu trang in hình con heo nhỏ trong tay Niên Niên ấy, tui quỳ xuống cầu cái link mua!”
Bản tin vừa được phát sóng, không tới hai ngày, khẩu trang in hình con heo nhỏ là hàng hot đã sold out. Tằng Hồng Ảnh nhìn thấy cái tin này, “Đàn anh con đã từng nói với thầy, con được người ta gọi là gì ấy nhỉ?”
Hứa Liên Ngôn ló đầu ra, “Thầy, hoàng tử nhỏ siêu cấp PR!”
” Đúng, chính là cái tên này!” Tằng Hồng Ảnh cười vui vẻ, “Mấy người bạn cũ của thầy người nào cũng hâm mộ thầy, còn có người muốn tìm thầy mượn con vài ngày, nói đưa con theo nhặt đại đồ ven đường sẽ dễ dàng hốt được món hời! Thầy từ chối! Muốn mượn? Không có cửa! Còn có người tới hỏi học trò thầy đẹp trai vậy, nó có đối tượng chưa, thầy đuổi hết.”
Hứa Liên Ngôn và Lệnh Thanh Hòa không khách khí cười ha ha.
Dư Niên đi theo Tằng Hồng Ảnh đến bên cạnh cái giá để tài liệu, nắm tay lại, “Thầy, con có người yêu rồi.”
Tằng Hồng Ảnh nâng bình trà, uống một ngụm trà, “Mắt thầy còn tốt chán, con đeo chiếc nhẫn to lù lù thế kia, thầy có thể không thấy sao?” Ông tò mò, nhích lại gần hỏi, “Nào nào, tới đây nói nhỏ cho thầy nghe đi, đừng để hai người anh kia của con nghe được!”
Dư Niên cong môi cười, “Vâng, anh ấy rất tốt, đối xử với con vô cùng tốt, tính cách cũng tốt, khuôn mặt anh tuấn, cao hơn con một chút. Hồi trước là nghệ sĩ dương cầm, bây giờ là tổng tài trong tập đoàn của gia tộc.”
Tằng Hồng Ảnh hỏi, “Nam?”
Dư Niên gật đầu, “Vâng.”
“Ngoài mặt bình thản, nhưng trong lòng giống như có con thỏ nhảy loạn lên rồi đúng không?” Tằng Hồng Ảnh thở dài, “Đừng lo, con đã nói thẳng với thầy như vậy, chẳng phải biết thầy sẽ không phản đối không tức giận sao? Suy nghĩ này của con sao thầy lại không biết được!”
Dư Niên mỉm cười lanh lợi.
Để bình trà xuống, Tằng Hồng Ảnh chắp tay sau lưng, “Chỉ cần đối xử tốt với con là được, thầy tin tưởng ánh mắt của con. Thầy con đọc sách sử nhiều năm rồi, ít nhiều cũng ngộ ra được vài thứ. Con người ấy mà, cả đời không sống tới được trăm năm, trải qua không được mấy mùa xuân đã thành một nắm đất, một cỗ xương trắng, nào để ý tới nhiều chuyện trước và sau khi chết? Biết con đã tìm được người con thích rồi, thầy vui lắm.”
Hốc mắt Dư Niên cay cay, cố gắng nở nụ cười, “Cảm ơn thầy.”
“Cảm ơn cái gì?” Nhìn rõ đôi mắt đỏ hồng của Dư Niên, trong nháy mắt Tằng Hồng Ảnh luống cuống, “Sao vậy sao vậy?” Ông giơ tay không dám cử động, động tác cứng ngắc, vô thức gọi với sang bên cạnh, “Lệnh Thanh Hòa, Hứa Liên Ngôn, em của mấy đứa sắp khóc rồi! Mau tới dỗ nó đi!”
Lệnh Thanh Hòa chạy tới đây nhanh nhất, “Thầy mắng em ấy à? Em ấy ngoan như vậy thầy đừng có mắng nó! Muốn mắng thì mắng Hứa Liên Ngôn kìa!”
“Cút!” Hứa Liên Ngôn đập vai Lệnh Thanh Hòa, đập người lảo đảo đứng không vững luôn, “Đào cát đào luôn não khỏi đầu rồi hả? Thầy mà nỡ lòng mắng em ấy à?”
Khuôn mặt Tằng Hồng Ảnh đầy vẻ ghét bỏ, lẩm bẩm, “Vì sao đứa học trò của mình đứa nào cũng ngu vậy?”
Lúc gần đi, Tằng Hồng Ảnh nói cho Dư Niên có người trong Cục Di sản văn hóa sắp tới thôn Tân Phong trong núi Phượng Thủ, Dư Niên vội vàng nói, “Con có mua chút đồ cho đám trẻ trong thôn, có thể nhờ người đem tới đó giùm con được không?”
“Được chứ, cái đoạn phim ghi chép cuộc sống của con ở đó có ảnh hưởng không nhỏ, nhất định sẽ có ích với nơi đó.” Tằng Hồng Ảnh nhìn Dư Niên, bỗng mỉm cười.
“Mặc dù thầy biết con là một người luôn có chủ kiến của riêng mình nhưng thầy cũng từng lo lắng lỡ như có ngày con bị những thứ phù phiếm hào hoa kia mê hoặc, quấy rầy tâm tình. Nhưng sau khi thầy nghe bài hát mới nhất có phượng tiêu bên trong của con, thầy đã hiểu lo lắng gì đó đều là dư thừa, con vẫn là con của trước kia, biết mình phải làm gì, biết mình muốn cái gì, hơn nữa sẽ vì thứ đó mà nỗ lực.”
Trong đôi mắt hơi đục của Tằng Hồng Ảnh đều là sự dịu dàng, “Sao hôm nay động một tí là lại đỏ mắt rồi!” Bàn tay đầy nếp nhăn của ông vỗ lên vai Dư Niên, “Không cần biết là con nghiên cứu lịch sử, ca hát trên sân khấu hay là sáng tác bài hát, Niên Niên, con là niềm kiêu ngạo của thầy.”
Rời khỏi phòng thí nghiệm, Dư Niên trở về Tinh Diệu, tập nhảy vài giờ trong phòng tập. Tắt nhạc, cậu thở hổn hển nhìn ra cửa, “Mạnh ca, anh đến đây từ lúc nào?”
“Chắc khoảng mười mấy phút, ” Mạnh Viễn đưa khăn lông trắng cho Dư Niên lau mồ hôi, đứng dựa vào tường, “Thầy Hoắc của cậu cố ý tới nói cho tôi hình như cảm xúc của cậu không ổn, vừa nãy chạy đến đây tập nhảy không thèm dừng lại nghỉ ngơi, kêu tôi tới xem cậu.”
Hắn hất cằm, “Nói đi, xảy ra chuyện gì vậy, gặp sự cố gì à?”
“Không có.” Dư Niên bỏ khăn lông xuống, cười lên, suy nghĩ một chút rồi nói, “Lúc tôi quyết định từ bỏ chuyên ngành lịch sử, tiến vào giới giải trí ca hát, thật ra tôi vô cùng sợ.”
Cậu ngồi xuống sàn phòng tập, “Sợ thầy thất vọng về tôi, sợ đàn anh không để ý tới tôi nữa, đối với tôi mà nói, bọn họ cũng là người vô cùng quan trọng.”
Mạnh Viễn cũng không màng hình tượng ngồi xuống bên cạnh Dư Niên, nói tiếp, “Nhưng khi đó cậu nghĩa vô phản cố* tiến vào.”
“Đúng vậy, chắc đó chính là sự bướng bỉnh, cho rằng chỉ cần biết làm là được. Vậy nên lúc đó tôi vô cùng nỗ lực, tôi nghĩ, phải cố hết sức có được kết quả tốt nhất, nếu không tôi sẽ thật có lỗi với bản thân.” Dư Niên hắng giọng, trong mắt lấp lánh ánh sáng, “Sau đó, ngày hôm nay thầy nói với tôi, không cần biết là tôi nghiên cứu lịch sử hay là làm âm nhạc, tôi đều là niềm kiêu ngạo của thầy.”
Nghe câu này, Mạnh Viễn liếc sang, lanh lẹ đứng lên, phủi phủi quần, “Thiệt thòi tôi còn lo lắng thật lâu có phải cậu gặp chuyện gì đau lòng không, kết quả lại là quá hưng phấn! Lãng phí tình cảm, Mạnh ca của cậu tan tầm đây!”
Dư Niên vui vẻ vẫy tay, “Ok, tạm biệt Mạnh ca!”
Gọi điện thoại cho Tạ Du, biết đối phương đang trên đường về nhà, Dư Niên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi.
Mở cửa bước vào nhà, Tạ Du mặc trên người sweatshirt tình yêu Dư Niên mua, đang bước xuống lầu thì thấy cậu, “Niên Niên rất vui?”
Dư Niên kể lại chuyện hôm nay chỉ trong vài câu, không nhịn được nhích lại gần hôn lên má phải của Tạ Du, trong giọng nói không nén nổi vui mừng, “Ừ, hôm nay em rất vui.”
Tạ Du có chút xấu hổ nhưng vẫn quay mặt sang, chỉ chỉ bên trái, “Nơi này cũng muốn.”
Dư Niên giả vờ thắc mắc, “Muốn cái gì?”
Tạ Du hạ thấp giọng, “Muốn Niên Niên hôn một cái.”
Lúc này Dư Niên mới lại gần nghiêm túc hôn một cái. Nhưng mà cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị Tạ Du ôm eo ấn bả vai xuống, đè xuống tay vịn cầu thang hôn sâu.
Bàn tay luồn vào vạt áo, Tạ Du nhẹ nhàng ái muội vuốt dọc theo sống lưng Dư Niên, vuốt ve làn da chỗ khớp xương của cậu, chưa tới vài lần, eo Dư Niên mềm nhũn.
“Tạ Du...”
Tạ Du hôn sâu hơn, nuốt trọn âm thanh của Dư Niên. Động tác trên tay cũng không dừng, đuôi mắt phong tình của Dư Niên nhuộm sắc hồng, nốt ruồi gợi cảm.
Lúc này, điện thoại Dư Niên ném ở cửa reo lên, Tạ Du bế thẳng người lên, đi tới cửa.
Dư Niên đứng ngay ngắn trên đất, cầm điện thoại, vừa mới ấn nút nghe liền phát hiện Tạ Du đứng sau cậu, hôn xuống gáy cậu, cảm giác nóng bỏng nhồn nhột dọc theo dây thần kinh, lan xuống toàn thân.
Cậu kiềm chế hô hấp run rẩy, cố ra vẻ tự nhiên mở miệng hỏi, “Mạnh ca?”
Mạnh Viễn không có nhận ra sự khác thường, “Về đến nhà chưa?”
“Ừ, về rồi.” Đang nói, Dư Niên cảm giác được Tạ Du đưa tay kéo cổ áo của cậu xuống, tỉ mỉ hôn xuống đường vai của cậu, hô hấp nóng bừng.
“Là như vầy, vừa nãy có người tìm cậu, gọi điện thoại cho tôi.”
“Tìm tôi?”
“Đúng vậy, nói là muốn nói chuyện về quỹ đồng thau với cậu, nói nhất định cậu sẽ cảm thấy hứng thú.”
Cảm giác ngứa ngáy liên tục kéo dài, Dư Niên nghi ngờ nếu không phải một tay Tạ Du ôm eo cậu thì chắc bây giờ bản thân cậu cũng đã đứng không vững. Cậu điều chỉnh hô hấp, cố gắng đáp lại ngắn gọn, “Làm phiền Mạnh ca chuyển lời giúp tôi, có thể gặp mặt.”
————————————————————
*义无反顾(Nghĩa vô phản cố): đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
62 chương
14 chương
36 chương
5 chương