Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 26 : Lạnh lẽo bi thương

Cô yêu anh, đã định trước vạn kiếp bất phục; Cô đánh về phía anh, đã định trước thiêu thân lao đầu vào lửa. Bọn họ tình cờ gặp gỡ, chung quy là một kiếp trốn không thoát được, giống như một bữa tiệc của cái chết. Song, cho dù rơi vào vực sâu, cô cũng muốn ở trước khi biến mất nở rộ oanh liệt, đây, chính là tình yêu của Tiêu Nhiên. Người đàn ông nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của cô, theo bước tiến của cô lui về phía sau hai bước, thân thể bị người phụ nữ dồn ở giữa cô và kính thủy tinh. "Tiêu Nhiên!" Vẻ mặt lạnh lùng thoáng chốc thêm vài phần sắc bén, Mục Nham kinh ngạc lại càng phẫn nộ hơn. Thôi miên? Cô lại biết phương pháp thôi miên? Rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào? Cô thực sự đáng sợ. Dưới ánh trăng mờ, thân thể người đàn ông căng chặt, cánh tay mềm mại của người phụ nữ vòng trên cổ của anh, đôi mắt như tơ quấn chặt lấy anh. Lúc này Tiêu Nhiên giống như một đứa nhỏ yếu ớt và lại tà mị hít thở nhẹ nhàng ở bên tai anh, nghiền nát thân mật lẩm bẩm lời nói nhỏ vụn, nghe kỹ hơn, chính là tên của anh. Mục Nham. Mục Nham. Không ai biết, tên này, ở trong lòng cô, sớm đã in dấu xuống động lớn, trống rỗng không thấy đáy. Mục Nham chỉ cảm thấy bản thân trầm luân ở trong cõi mộng, chung quanh đều trở nên mơ hồ và hỗn loạn, ẩn dưới đáy lòng chính là loại dục vọng nào đó bị giọt giọt nâng lên, khiến cho cõi lòng của anh không muốn được bình yên. Thân thể cứng đờ có nghĩa là thần trí của anh mơ màng, đôi mắt âm u lạnh lẽo như băng, từ từ hiện ra thân thể thon dài cân xứng của người phụ nữ, tâm niệm dần dần trở nên phiêu diêu, anh dùng sức lắc đầu, cố làm bản thân tỉnh táo, sau đó đau đớn nhắm mắt lại, hai tay giữ chặt bờ vai □ mảnh khảnh của người phụ nữ ở trong không khí, dùng hết một phần tự chủ cuối cùng ngăn cản cô tới gần. Anh đã sắp chịu không nổi rồi, trong sương mù anh đã thấy không rõ mặt cô, chỉ mơ hồ nhìn thấy một hình bóng. Anh không thể lại liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa, ảo giác ở đáy mắt này có thể dễ dàng làm tan rã ý chí của anh, cô duỗi tay về phía anh, bất kể như thế nào anh cũng không thể đi nắm, giữ, từ đó, chính là hủy diệt. Tâm như quỷ mị, tâm như hủy mị. Anh không cho phép mình phạm sai lầm, bất kể ở dưới tình huống nào cũng không được. Nhưng mà, dòng suy nghĩ của anh lại hỗn loạn, quyết tâm mãnh liệt cuối cùng chống không lại thuật thôi miên làm mất đi tâm trí ấy, anh nhíu mày, cảm giác được một vết máu từ khóe môi chảy xuống. Nụ cười của Tiêu Nhiên tuyệt đẹp như vậy, ở trong mắt của cô, đàn ông chống cự cũng chỉ là tạm thời, trừ phi đã được huấn luyện đặc thù, bằng không không ai có thể chống lại được lực thôi môi của thuật thôi miên, nhưng sau nụ cười đó, tâm lại càng ngày càng lạnh hơn. Cô thậm chí chỉ còn một chút tôn nghiêm cũng đã từ bỏ, cô còn lại cái gì đâu? Cho tới nay, ở trong thế giới tình cảm, cô vẫn thiếu thốn đến không có gì cả. Mục Nham xuất hiện chắc chắn là ánh mặt trời ấm áp quét xuống trong sinh mệnh này của cô, bình tĩnh của anh, thản nhiên của anh, thậm chí là im lặng của anh, sớm đã hám động lòng của cô, khiến cô từng bước một hãm sâu, không có sức tự kềm chế. Ngày đầu tiên nhìn thấy anh, đã yêu anh, yêu ít lời ít ngữ của anh, yêu ngay thẳng chính trực của anh, yêu hết thảy của anh. Cô mất phương hướng, vẫn chưa tỉnh lại, mãi đến khi anh đột nhiên biến mất ở thế giới của cô, mãi đến khi ở sân bay thành phố A bất ngờ thấy anh hôn An Dĩ Nhược, mộng của cô như sập đổ tức thì. "Mục Nham." Cô quyến rũ gọi anh một tiếng, nhìn ánh mắt đau đớn và bi thương của anh, trong lòng lại càng không nói gì thê lương cùng tan vỡ. Lẽ nào cô nhất định phải dùng cách thế này mới đạt được người của anh sao? Cô thử qua ngàn vạn lần, nhưng không cách nào thuyết phục bản thân từ bỏ tình yêu này, mắt thấy mình trở thành thiêu thân lao đầu vào lửa, lại vẫn bất chấp tất cả kiên quyết không chút do dự. Cô cho rằng anh cũng không phải lạnh lùng vô tình như mặt ngoài, nhưng, cô sai rồi. Cô ngẩng đầu lên, khó khăn giơ cánh tay lên mơn trớn khóe môi anh, ngón tay cái dịu dàng lau đi máu đỏ không ngừng rỉ ra khóe môi: "Vì sao cô chấp như vậy? Sẽ chết, anh biết không?" Lo lắng, nâng chân, môi, dán lên môi của anh, máu, chảy vào trong miệng cô, trượt vào cơ thể, thấm vào linh hồn. Giọng nói kia mềm mại đáng yêu đến cực điểm thân mật lẩm bẩm như thanh kiếm sắc bén xuyên thẳng vào lồng ngực của người đàn ông. Lưng của Mục Nham dính sát vào ở trên kính thủy tinh lạnh băng, anh nặng nề thở dốc, cảm giác được ý thức đang từ từ rời rạc, trên tay hơi dùng sức, mượn từ thân thể chống cự ra lệnh mình cảnh giác. "Tôi tuyên thệ: Tôi tình nguyện trở thành một người cảnh sát nhân dân nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Tôi cam đoan trung thành với □ Trung Quốc, trung thành với tổ quốc, trung thành với nhân dân, trung thành với pháp luật; Phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy; Giữ nghiêm kỷ luật, giữ đúng bí mật; Công bằng chấp pháp, thanh chính liêm khiết; Hoàn thành nhiệm vụ, không sợ hy sinh; Một lòng vì dân phục vụ, tôi nguyện hiến thân cho sự nghiệp cảnh sát nhân dân cao cả, vì thực hiện lời thề của mình mà nỗ lực phấn đấu!" □ là cuồn cuộn thủy triều, không phải bất cứ ai muốn dùng ý chí kiên cường là có thể chống lại. Trán người đàn ông thấm ra mồ hôi, ướt tóc mai của anh, một tay nắm giữ bả vai của người phụ nữ, tay phải nắm chặt thành nắm tay chống đỡ ở trán, vô cùng trang nghiêm mà tuyên thệ, nỗ lực kéo lý trí còn sót lại của mình về. Cô ngước mắt nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt anh thống khổ, nhìn thấy mồ hôi bên trán anh, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, nghe thấy anh lẩm bẩm lời thề, anh đang giãy giụa, anh rất thống khổ, cô nhìn anh từ từ ngồi xổm xuống. Đêm tiêu điều lạnh lẽo rét buốt, gió điều hòa nhẹ nhàng thổi qua, hai tay người đàn ông xen vào trong tóc, cắn chặt răng, ôm đầu ngồi trượt xuống đất, "Tiêu Nhiên, vì chính mình giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng." Người đàn ông thở hổn hển thì thầm, giọng nói vẫn kiên quyết không chút do dự như trước. Anh là người, không phải thần, Mục Nham lúc này, cứu không được chính mình. Vì bản thân giữ lại một chút tôn ngôn cuối cùng. Một câu nói, dập tắt ngọn lửa bùng cháy rừng rực. Cố nén sự run rẩy của cơ thể, lại nén không được phong ma điên cuồng gào thét trong lòng. Cô muốn tự tay hủy đi anh nhiều hơn, hủy đi anh... Nhưng, cô yêu anh, thương anh... Hóa ra, cô chịu không được nhất, dĩ nhiên là anh khinh bỉ. Rất lâu sau, trong mắt Tiêu Nhiên chát chát, ẩm ướt, chần chừ rồi vươn tay xoa đầu của anh. Cô là người đáng thương, người đáng thương. Tình cảm mãnh liệt đến điên cuồng trong mắt dần dần thu lại, ánh mắt yêu mị khiếp người từ từ mất đi. Tiêu Nhiên suy sụp cúi đầu, hai vai suy sụp đồng thời cô quỳ rạp xuống trước mặt anh, ôm chặt eo người đàn ông, lúc rũ hai mí mắt là có giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống, trên má cô, nhỏ giọt ở trên cổ anh. Là nước mắt, lại càng là tâm huyết. Mục Nham cố tỉnh táo lại, nhắm lại hai mắt hiện lên vẻ mặt bi thương đầy nước mắt của người phụ nữ, sương chiều mờ tối đột nhiên phát sáng lên, đầu óc rối loạn trở nên tỉnh táo chút, anh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy nước mắt đọng ở trên mặt Tiêu Nhiên, cô nhìn anh, ánh mắt nóng bỏng ấy là dạng không coi ai ra gì triền miên cùng đau lòng. Trong phút chốc, Mục nham mềm lòng, anh dựa vào tự chủ không ngăn cản được thuật thôi miên mê hoặc tâm thần con người, cô có thể giết anh, hoặc là chạy trốn, nhưng cô không có. Hít sâu, một lần lại một lần, mãi đến trong lòng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, anh kéo xuống áo khoác của mình quấn lầy thân thể □ của cô, thở dài ôm người phụ nữ vào trong lòng, thật lâu sau, anh trầm giọng nói: "Xin lỗi!" Xin lỗi cái gì? Anh không biết, nhưng ngoại trừ câu này, anh không biết còn có thể nói cái gì nữa. Tiêu Nhiên khóc, nghiêng đầu tựa vào trước ngực anh, kèm với lồng ngực chấn động của anh lẳng lặng rơi lệ, lòng của cô lạnh đến quá lâu, lâu đến nỗi cô đã sắp chết đi trong lạnh lẽo này, giờ này khắc này, cô chỉ muốn tham lam hấp thu ấm áp trên người anh. Cô muốn anh, nhưng cô, cuối cùng muốn không được. Cô nhún nhường cầu xin tình yêu của anh, nhưng bất kể thế nào cũng không muốn ở trước mặt anh vứt bỏ đi một chút tôn nghiêm còn sót lại này. Cô là người, là một người phụ nữ. Bóng dáng chồng chéo ôm nhau cùng một chỗ ở phía trước cửa sổ, Mục Nham thu hẹp hai tay ôm cô vào trong lòng, không lên tiếng, mặc cho cô khóc thút thít, mãi đến cô mệt lử ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng ôm cô lên để ở trên giường, kéo chăn mỏng đắp ở trên người cô, tắt đèn, nằm ở trên sofa phòng khách, hai tay đan nhau gối ở sau đầu, suy nghĩ xuất thần. Đêm tối cứ như vậy qua đi trong giãy giụa, ánh mặt trời lúc sáng sớm vẩy vào trong phòng, lúc Mục Nham mở mắt ra, An Dĩ Nhược bị Cố Dạ vây ở nơi đó cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn sốt cao. An Dĩ Nhược kiệt sức và khó khăn hé mở mắt nhìn bốn phía chung quanh. Căn phòng trống trãi, giường đôi to lớn, mà cô, vẫn bị bao bọc ở trong một màu đen đơn thuần. "Đã tỉnh rồi hả?" Giọng nói mềm mại bay vào trong tai, trong nháy mắt thần trí của An Dĩ Nhược khôi phục lại tỉnh táo, nghiêng đầu nhìn Cố Dạ trước mắt, áo sơ mi màu đen ánh lên khuôn mặt điển trai của anh, thân thể cứng đờ ngẩn người ở nơi đó, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt, An Dĩ Nhược động cũng không dám động. Thấy bộ dáng e dè của cô, tâm tình Cố Dạ cực tốt mà cười cười, nụ cười này vẫn tà mị như trước: "Bây giờ mới biết sợ?" Yêu thương vuốt ve mặt cô, thuận tay lướt nhẹ qua tóc rơi trên trán cô, "Cô ngủ tuyệt không an phận, luôn đá chăn mền." Bưng ly lên cầm trong tay, thấm ướt bông băng bôi môi cho cô, lời nói nhỏ nhẹ vô cùng thân thiết giống như thì thầm thân mật giữa tình nhân, "Cảm lạnh lại bị kinh sợ, sốt một ngày một đêm, cũng may không sao." Dĩ nhiên không có bỏ qua căng thẳng và sợ hãi của An Dĩ Nhược, ý cười của Cố Dạ càng thêm mềm mại, cúi người duỗi hai tay đến dưới nách cô, An Dĩ Nhược sợ tới mức giống như phản xạ có điều kiện đột nhiên rụt về phía sau, hai tay yếu ớt nắm giữ cổ tay của anh muốn tránh đi. "Không đói bụng sao? Ngồi dậy ăn một chút gì đi." Anh chỉ là muốn ôm cô dậy dùng cơm, một tay đỡ cô dậy, cầm lấy cái gối từ bên cạnh đặt ở sau lưng cô. Khi anh nghiêng người qua thì An Dĩ Nhược ngửi được một mùi hương cỏ nhàn nhạt trên người anh. Thực ra thì có lẽ anh là người sống ở dưới ánh mặt trời, vì sao bị hắc ám che phủ chứ? Cô không hiểu, vì thế, khe khẽ hỏi ra miệng: "Rốt cuộc anh là ai? Vì sao bắt tôi?" Cho dù là muốn cô chết, cũng nên để cô chết được minh bạch, không phải sao? Vì cô nhét xong chăn mỏng, cẩn thận kiểm tra mu bàn tay vừa mới truyền dịch của cô, vẻ mặt chuyên chú giống như là chăm sóc đứa nhỏ yếu ớt, "Tôi nói rồi tôi là Cố Dạ, cô chỉ cần nhớ tên của tôi là được rồi, về phần cái khác, biết nhiều cũng không có điểm nào hay." Nghiêng người ngồi ở bên giường, dịu dàng nói: "Ăn chút cháo đi, hiện tại tình trạng cơ thể của cô chỉ có thể ăn nhẹ." Trong lòng An Dĩ Nhược có quá nhiều nghi hoặc, còn có quá nhiều kinh sợ, nhưng nhìn ánh mắt của anh, rõ ràng anh cũng không muốn giải thích nhiều, cô vô thức cắn môi của mình, càng cắn càng chặt. "Không cần sợ tôi, nếu như nghe lời, tôi sẽ không làm tổn thương cô." Ngón tay thon dài sạch sẽ vuốt trên tóc cô, động tác dịu dàng lại giống như là vuốt ve tình nhân, nhưng đầu ngón tay lạnh lẽo này, lại khiến An Dĩ Nhược muốn khóc. Thu tay về bưng bát lên, Cố Dạ cúi đầu dùng thìa khuấy đảo cháo loãng, tự ý nói: "Đây là nhà của tôi, về sau cô cũng ở lại đây." Nói rồi đưa thìa tới bên môi cô, "Đến, ít nhiều ăn một chút." Nhìn anh bưng bát lên, cẩn thận múc thìa cháo loãng, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến bên miệng cô, nghe thấy tiếng dịu dàng "Đến, ít nhiều ăn một chút" này. An Dĩ Nhược rất sợ, cực kỳ sợ. Sao anh ta hỉ nộ vô thường như vậy, một giây trước còn điên cuồng mà muốn để cho con sói cắn chết cô, quay đầu lại điềm nhiên như không bày ra vẻ dịu dàng với cô, người đàn ông này thật đáng sợ, anh ta không phải người, anh ta là ma quỷ. Người đàn ông cố chấp chờ cô há miệng, ánh mắt An Dĩ Nhược đau thương nhìn anh, từ từ hé mở đôi môi, nuốt xuống cháo loãng ấm áp trong tay anh. Anh cong môi cười khẽ, hiển nhiên đối với thuận theo của cô cực kỳ hài lòng, lại lặp lại động tác giống vậy tự tay cho cô ăn hết chén cháo nhỏ, ngước mắt hỏi cô: "Còn cần không?" Thấy cô lắc đầu, anh bỏ bát xuống, kéo tay cô qua nắm trong lòng bàn tay, cảm giác được da thịt cô lạnh buốt, nhíu mày rậm: "Lạnh?" An Dĩ Nhược muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn, nhìn nụ cười vừa ấm vừa lạnh này của anh, buồn bã cúi đầu, tóc quăn thật dài rơi ở bên cổ cô, che giấu sự sợ hãi cùng hoảng loạn của cô vốn không có lời nào để nói. Cố Dạ lại không có làm khó cô, trước khi rời đi chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tóc của cô, mềm giọng nói: "Mệt thì ngủ thêm một lát, tôi không thích miễn cưỡng người khác." Đúng vậy, anh là sống ở trong bóng tối, nhưng tâm của anh, lại vẫn tự cho là thanh cao và kiêu ngạo, mặc dù người phụ nữ này là anh trói tới, rốt cuộc giới hạn giữa cái ác và chính nghĩa khác nhau thế nào?! Quả thực khiến cho người ta khó hiểu. Trong phòng, chỉ có một mình An Dĩ Nhược, ánh nắng mặt trời ấm áp đang lặng lẽ chiếu xuống trước mắt cô, ngước mắt nhìn lại, cửa phòng đang rộng mở. Nhưng, cô biết, thân ở chốn này, là một mạng lưới vô hình, có vô số song sắt nhà tù, cô không ra được, cũng không thể rời khỏi được. Quấn chăn mền đi chân trần sững sờ đi tới ban công, vươn tay mảnh khảnh định bắt lấy luồng ánh mặt trời, nhưng trống không. "Bất kể, gặp phải cái gì, bất kể có thất vọng sợ hãi thế nào, cũng không thể tuyệt vọng." Cô cứ như vậy, lẳng lặng đắm chìm ở trong ánh mặt trời, âm thanh vỡ vụn mà bật ra lời lầm bầm thân mật vụn vặt, và chờ đợi hy vọng, chờ đợi được cứu.