Edit + Beta: Toả Toả Quả nhiên, Tưởng Du bị cảm. Tối hôm về đến nhà anh sốt cao không lùi, cả người mơ mơ màng màng. Vết thương sau bả vai vẫn là được em trai Tưởng Chu phát hiện, cậu để ý thấy anh trai vẫn luôn cẩn thận với bả vai, đụng vào một chút liền nhíu mày. Nơi đó bị bầm tím một mảng, ở giữa là màu đỏ thẫm, toàn bộ đều tím xanh. Uông Quế Nguyệt rưng rưng nước mắt giúp con trai lớn xoa thuốc, bà hoàn toàn không hiểu được đi thi đấu kiểu gì mà cả người toàn vết thương. Ngày hôm sau, Tưởng Du từ từ mở mắt, đầu vẫn còn đau nhức. Anh lấy tay sờ trán, vẫn còn hơi nóng. Anh sờ soạng một lúc rồi bước ra khỏi giường. Đi đến phòng khách, thấy Uông Quế Nguyệt đang nấu cháo, anh bước chân đi vào phòng bếp: “Mẹ.” “Sao con lại xuống giường rồi?” Uông Quế Nguyệt đau lòng nói, lau khô nước trên tay, vuốt ve trán con trai: “Vẫn còn nóng.” “Thảo nào con cảm thấy vẫn còn hơi chóng mặt.” Tưởng Du cười nói. Uông Quế Nguyệt trừng mắt nhìn anh trách móc: “Chỉ là đi thi một trận mà thôi, lại mang cả người đầy thương tích trở về, con là đi tham gia đánh võ à.” “Ha ha, thật ra là có nguyên nhân.” Tưởng Du xua xua tay, không nói tiếp. “Mau đi nằm đi, lát nữa là có thể ăn.” Uông Quế Nguyệt ân cần nói. Tưởng Du nhìn lướt qua phòng khách, không thấy bóng dáng của em trai, dò hỏi: “Tưởng Chu đâu?” “Hôm nay là thứ tư, thằng bé đi học lâu rồi, còn dặn mẹ phải chăm sóc tốt cho con.” Tưởng Du cười cười, đi về phòng tìm đồ. Anh ngủ rất lâu, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa. Anh lấy điện thoại đặt trên bàn học ra, phát hiện điện thoại đã tắt nguồn. Anh nhún vai đi sạc điện thoại, chỉ chốc lát đã khởi động máy. Âm thanh nhắc nhở tin nhắn liên tục, thông báo WeChat trên màn hình không ngừng hiện lên. Anh nhấp vào WeChat, đa số là tin nhắn của Tịch Lâm. 【Tưởng Du, mày trở lại rồi, bệnh nên nghỉ sao.】 【Mày mau trở lại đi, tao sắp chịu không nổi rồi.】 【Quan hệ giữa hai người Nguyên Xuyên với Ti Uyển Lệ rất là lạ luôn.】 …………. Còn có rất nhiều tin nhắn thoại của Tịch Lâm, đều bị Tưởng Du phớt lờ. Những tin nhắn khác đều là của bạn cùng lớp, anh đều trả lời lại. Cuối cùng chỉ còn lại hai tin nhắn đặc biệt, là do Phó Thành gửi tới. 【Nghe nói cậu bị cảm.】 【Cậu ổn chứ?】 Tưởng Du cong khoé môi, mở ảnh đại diện của Phó Thành ra, đột nhiên phát hiện đối phương đã đổi cái mới. Không còn trống rỗng nữa, nó đã biến thành trời xanh mây trắng, mà những đám mây trắng trong bức ảnh giống như những con quái thú nhỏ. Anh ngạc nhiên phát hiện không chỉ là ảnh đại diện đã thay đổi, mà còn có một dòng trạng thái mới toanh. Là cùng ngày với lúc đi thi trở về. —— chậm rãi thôi. Ba chữ đơn giản, Tưởng Du xem không hiểu. Chậm rãi để làm gì? Dù sao cũng là dòng trạng thái mới của đối phương, anh liền thuận tay nhấn thích. Giây tiếp theo, điện thoại phát ra âm thanh. Một thông báo WeChat hiện lên. Phó Thành: 【Khoẻ rồi sao?】 Tưởng Du: 【Vẫn còn hơi nóng.】 Anh tiện tay gửi một tiểu mập mạp giả vờ dễ thương đi. Phó Thành: 【…Cậu đang giả vờ dễ thương với tôi sao?】 Tưởng Du: 【Không có…….】 Anh yên lặng thu hồi gói biểu cảm về, hắn có thể thật thà như thế sao, giống như một ông già vậy. Lúc này, Uông Quế Nguyệt từ bên ngoài bước vào phòng, trên tay bưng một bát cháo: “Tưởng Du, mau ăn lúc còn nóng đi con.” “Dạ.” Tưởng Du thuận thế ném điện thoại vào trong ổ chăn. Sau khi ăn xong, anh lấy điện thoại ra, thấy bên kia đã thu hồi một tin nhắn, không trả lời ngay lập tức. Anh bĩu môi, gõ chữ: 【Cậu thu hồi cái gì vậy?】 Phó Thành: 【Không có gì.】 Đây là lần thứ hai Tưởng Du nhìn thời gian, phát hiện đã 11 giờ trưa, theo lý mà nói hẳn là hắn vẫn còn đang trong giờ học. Mắt anh hiện lên kinh ngạc, Phó Thành chơi điện thoại trong lớp?! Tưởng Du: 【Cậu chơi điện thoại trong lớp, không phù hợp với hình tượng của cậu nha.】 Phó Thành: 【Trước kia sẽ không như vậy.】 Tưởng Du nhìn tin nhắn này liên tục lăn lộn ở trên giường, che trái tim đang đập không thôi trong ngực. Ý của Phó Thành là bởi vì anh sao? Trước kia sẽ không…… Nói cho cùng là chính anh làm cho đối phương học xấu rồi. Tưởng Du che miệng cười trộm, vừa định trả lời thì một tin nhắn lại hiện lên. Phó Thành: 【Hôm nay là buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy, không cần phải lên lớp.】 Lúm đồng tiền như hoa của Tưởng Du nháy mắt biến mất, anh trực tiếp tắt máy, ném điện thoại xuống giường. Vừa rồi còn vô cùng kích động, hoá ra là do anh hiểu lầm…… - -- Sau ba ngày nghỉ phép, Tưởng Du cuối cùng cũng bình phục và đi học, bước vào phòng học quả nhiên liền nghe thấy giọng nói ồn ào của Tịch Lâm. Cậu nắm lấy tay của Nguyên Xuyên, buộc đối phương phải giải thích gì đó. “Yo.” Tưởng Du đi tới, tuỳ ý chào hỏi. Tịch Lâm thấy Tưởng Du, vội vàng đáng thương mách lẻo: “Tưởng Du, mày rốt cuộc cũng trở lại rồi. Mày biết không, Nguyên Xuyên với hoa khôi trường Ti Uyển Lệ đang hẹn hò.” Tưởng Du cũng rất ngạc nhiên, thấy vẻ mặt thản nhiên của Nguyên Xuyên, nhịn không được giơ ngón tay cái lên: “Được nha người anh em.” “Cảm ơn.” Nguyên Xuyên cười nói. “Mày nói cho tao biết làm thế nào mà Ti Uyển Lệ lại thích mày?” Tịch Lâm không thể chịu được, túm Nguyên Xuyên ép cậu ta nói rõ. Nguyên Xuyên thở dài: “Cô ấy theo đuổi tao.” Tịch Lâm:……. Tưởng Du lại yên lặng giơ ngón tay cái lên. “Mày thích cô ấy không?” Tưởng Du ngồi trên ghế, bắt chéo chân, tò mò nói. Nguyên Xuyên suy nghĩ một chút, nở một nụ cười, gật gật đầu: “Thích.” “Oa, Nguyên Xuyên vậy mà lại cười.” Tưởng Du trêu ghẹo nói. Nguyên Xuyên nháy mắt: “Yêu đương thật là tuyệt vời mà, bây giờ tao mới biết yêu thích lẫn nhau là như thế nào.” “Yêu thích lẫn nhau?” Tưởng Du thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Ừm, cô ấy thích mình, mình cũng thích cô ấy. Mười ngón cùng đan là vui sướng, nhìn nhau là thẹn thùng, nghe cô ấy nói chuyện, ở bên cạnh cô ấy cũng cảm thấy thoả mãn.” Nguyên Xuyên sờ sờ tóc húi cua, cười đến rạng rỡ. Tưởng Du nghiêm túc gật đầu, chậm rãi suy nghĩ những gì Nguyên Xuyên nói. Yêu thích lẫn nhau à…… Trong não anh hiện lên gương mặt của Phó Thành, đối phương có thích mình không? Anh thở dài, nâng má nhìn về phía hành lang, đúng lúc cùng Phó Thành bốn mắt nhìn nhau. Mặt Phó Thành vẫn không chút thay đổi, vẫy vẫy tay với Tưởng Du. Tưởng Du cởi cặp sách chạy ra khỏi lớp. “Phó Thành, có việc gì sao?” Phó Thành chăm chú nhìn anh, thấy sắc mặt anh hồng hào, thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Lát nữa tan học có rảnh không?” Phó Thành nói. “Có, sao thế?” Tưởng Du nghi hoặc nói, đây là lần đầu tiên Phó Thành tới cửa lớp tìm anh. Phó Thành mấp máy môi: “Tôi có một thứ muốn cho cậu, có thể đến nhà của tôi không?” “A?!” Tưởng Du giật mình nhìn hắn chằm chằm, có hơi bối rối mà nói cà lăm: “Đến đến đến nhà cậu sao?” “Ừm, mật mã thang máy cậu còn nhớ rõ chứ?” “Ừm….” Tưởng Du gật gật đầu. Phó Thành nở nụ cười, vươn tay ra giữa không trung rồi lại rụt trở về: “Tan học gặp lại.” Tưởng Du nhanh chóng bắt lấy tay đối phương, cười nhe răng: “Tan học gặp lại.” Tịch Lâm trong lớp học đụng đụng Nguyên Xuyên, hất cằm về phía Tưởng Du: “Mày có cảm thấy Tưởng Du với Phó Thành có gì đó là lạ không, bọn họ có quan hệ tốt như vậy sao?” “Có đấy, lúc trước tao thấy hai người chơi bóng rổ với nhau.” Nguyên Xuyên nói. Tịch Lâm nhíu mày: “Chắc không phải là làm giống như lời nói lúc trước chứ…...” Sau khi tan học, Tưởng Du vươn vai, cả ngày ngồi ở trong lớp xương cốt đều cứng đờ. “Tưởng Du, muốn đi chơi bóng không?” Tịch Lâm xoay bóng rổ trên đầu ngón tay, vui vẻ hỏi. “Không được, tao có việc rồi, gặp lại sau.” Bóng rổ của Tịch Lâm rơi xuống đất, cậu thở dài. Tưởng Du chạy ra khỏi lớp, thấy Phó Thành đang dựa vào lan can yên lặng đọc sách. Ánh tà dương chiếu vào trên mặt hắn, giống như phủ lên một tầng sáng chói lọi. Dưới hàng mi dài cong vút cất giấu một đôi mắt sáng như sao, trong veo yên ả. Anh đi chậm lại, sợ mình quấy rầy khoảnh khắc này. Phó Thành chú ý thấy tầm mắt, ngẩng đầu lên phát hiện là Tưởng Du, đôi mắt yên ả tạo nên một gợn sóng, khoé miệng nhịn không được mà nhếch lên: “Đi chứ?” “Ừ…ừm.” Anh chỉ mới đến nhà Phó Thành một lần, cảm giác lần này với lần trước hoàn toàn khác nhau. Một đường suông sẻ, nhân viên bảo vệ ở cửa cung kính chào hỏi, vừa nhìn thấy Tưởng Du thì khiếp sợ một chút. Bảo vệ cửa không hề qua loa mà nhiệt tình bấm thang máy cho họ. “Quá sung sướng.” Sau khi chỉ còn lại hai người, Tưởng Du kích động nói. Anh từ lâu đã không ưa nhân viên bảo vệ ở cửa, lần trước thì bới móc, giọng điệu đầy khinh thường. Phó Thành nhìn anh khẽ cười một tiếng: “Tôi có thể nói cho bọn họ biết lần sau cậu tới không cần phải kiểm tra gì nữa.” “Lần sau?” Tưởng Du cố ý tới gần: “Ý cậu là tôi có thể lại đến?” Phó Thành nhìn vào đôi mắt đen láy của đối phương, vừa định đáp lại thì cửa thang máy đã mở ra. Hắn nói: “Đi ra thôi.” “Đệt!” Phó Thành mở cửa, do dự một chút rồi đến bên tai Tưởng Du nói nhỏ: “Mật mã là 104.” 104? Con số này rất quen thuộc. Nhưng cả thân lẫn tâm Tưởng Du đều đang ở trên người đang kề sát mình, hơi thở khi nói chuyện phun vào tai anh, ngứa ngáy. “Vào đi.” Phó Thành đẩy đẩy vai anh. Tưởng Du ngượng nghịu bước vào nhà, gian phòng rất sạch sẽ, cảm giác như thể không có ai ở. Nội thất đơn giản mà sang trọng, trên tường treo những bức tranh nổi tiếng…… Đặc điểm lớn nhất của căn phòng là có một tấm kính trong suốt, có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Anh thay dép lê, đi tới trước tấm kính. “Tấm kính này tuyệt thật đó.” Ban ngày có thể nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài, lại có thể thưởng thức thành phố vào ban đêm. “Đúng vậy, tối nay cậu cũng có thể xem.” Phó Thành nói xong thì bước vào phòng. Để lại Tưởng Du với vẻ mặt kinh sợ, anh nghiêng đầu nhìn về phía phòng của Phó Thành, tim đập thình thịch. Sau đó anh lại nhớ tới cách nói chuyện của Phó Thành, giống như bị một thau nước lạnh dội lên, ngay lập tức trở nên tỉnh táo. “À, được.” Anh trả lời. Chắc là bảo trong lúc hắn lấy đồ, anh hãy nhìn cảnh sắc bên ngoài mà thôi. Một lúc sau, Phó Thành lấy ra một túi đồ trong phòng, đưa cho Tưởng Du. “Cái này là cho tôi sao?” Tưởng Du không thể tưởng tượng nổi nhận lấy, giọng điệu tràn đầy hưng phấn. “Ừm, đền cho cậu.” “Đền?” Tưởng Du mở túi đồ ra, có một cái hộp nằm ở trong đó, anh nhận ra hoa văn trên hộp. Thương hiệu của giày thể thao. “Cậu thật sự mua giày mới cho tôi sao?” Tưởng Du kinh ngạc mở ra, bên trong thật sự có một đôi giày thể thao màu trắng, giống hệt của Phó Thành. Phó Thành gật gật đầu: “Không phải cậu nói muốn màu trắng sao?” “Để tôi thử xem.” Tưởng Du ôm giày thể thao đến sofa, lấy giày ra rồi cẩn thận mang vào. Vừa như in! Anh hình như không có nói cho Phó Thành biết cỡ giày của mình mà. “Thích không?” Phó Thành cúi người, đặt hai tay lên sofa chống đỡ cơ thể. “Ừm!” Tưởng Du cười híp mắt: “Nhưng làm sao cậu biết tôi mang size bao nhiêu vậy? Chẳng lẽ thật sự là xem chiều cao như mẹ tôi nói sao?” Anh nghiêng đầu để ý thấy Phó Thành đang tới gần, nhanh chóng đứng dậy khỏi sofa. Có phải gần đây Phó Thành cao lên không? Tại sao bây giờ muốn nhìn đối phương anh còn phải hơi ngẩng đầu? Lúc trước khi hắn hôn lên xương quai xanh của anh, hắn cũng không có cao như bây giờ. Trong mắt Phó Thành hiện lên một chút hoảng hốt: “Tôi tình cờ nghe được.”.