Editor: P.N.Phương Thy Beta: Mạc Y Phi Lăng Hàn vừa liếc qua đã nhận ra người trên ảnh là Kiều Hạ. Nhưng cô gái tiểu tam được bao nuôi, còn đòi phí chia tay kếch xù này... không có chút liên quan nào đến Kiều Hạ. Lăng Hàn không cần suy nghĩ cũng khẳng định Kiều Hạ không phải loại người này. Kiều Hạ nhìn bề ngoài dịu dàng phóng khoáng, xử sự khéo léo là thế, nhưng thật ra lại rất kiêu ngạo. Kiều Hạ sẽ không làm loại chuyện này, lòng tự trọng của cô cũng không cho phép bản thân làm chuyện như vậy. Nhưng bây giờ chỉ có Lăng Hàn tin cô thì cũng vô dụng. Sự việc đang bày ra trước mắt mọi người được làm như thật kèm theo ảnh chụp khiến mọi người không thể không tin. Khi Lăng Hàn đang nhíu mày suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên, là Lăng Thần, anh mấp máy môi, nhận cuộc gọi. Như Lăng Hàn đoán, Lăng Thần cũng đã xem weibo, cô nhận ra Kiều Hạ. Lăng Thần lo lắng hỏi Lăng Hàn, "Cô bạn gái nhỏ của em xảy ra chuyện gì vậy?" Dường như nhận ra lời nói của mình còn có ý nghĩa khác, Lăng Thần lập tức nói thêm: "Đắc tội ai rồi đúng không? Bị người ta bôi nhọ như thế còn gì?" Đương nhiên Lăng Thần cũng không tin lời đồn đãi trên mạng. Mặc dù Lăng Thần chỉ gặp Kiều Hạ hai lần, lần đầu còn hiểu lầm cô, nhưng Lăng Thần biết, dựa vào tính cách của Kiều Hạ, cô ấy sẽ không làm tiểu tam, nói đúng hơn là khinh thường làm tiểu tam. Lời nói của chị gái làm Lăng Hàn bừng tỉnh, anh chợt nghĩ đến một người, "Lăng Thần, chị giúp em một việc." "Việc gì? Nói đi." "Chị điều tra địa điểm chụp trong bức ảnh, rồi tìm camera giám sát gần đó, khi tìm được rồi lập tức gửi qua cho em. À, tìm ra chủ của chiếc xe ở tấm hình thứ ba, điều tra mối quan hệ của Kiều Hạ và người đó giúp em, càng sớm càng tốt." Tấm ảnh thứ hai chính là lúc Kiều Hạ ngồi trên xe của Lăng Hàn, nhưng chiếc xe ở tấm hình thứ ba không phải của anh. Lăng Hàn chắc chắn mấu chốt minh oan cho Kiều Hạ là tìm được chủ của chiếc xe đó. Chỉ cần hai người đứng ra giải thích thì lời đồn sẽ tự biến mất. Còn về bức ảnh chụp ở quán cà phê, anh nhận ra tên bạn trai cũ cao phú soái của Kiều Hạ... Hừ! Thủ đoạn đê tiện như vậy, ngoài Chu Viễn Thần ra thì còn ai nữa. Sau khi cúp máy, Lăng Hàn suy nghĩ, rồi gọi tới một số khác, điện thoại lập tức được kết nối. Lăng Hàn thở ra một hơi mới nói: "Alo, Giang Diễm." Đầu dây bên kia không thể tin được Lăng Hàn sẽ gọi cho mình, giọng nói hơi lạnh nhưng không giấu được sự kinh ngạc, "Lăng Hàn?" Lăng Hàn khẽ ừ một tiếng rồi nói tiếp: "Tôi muốn nhờ cậu một việc." Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới vang lên tiếng cười như một loại rượu ngon làm say lòng người, "Đại thần Hàn Lâm cũng có lúc nhờ vả kẻ khác sao?" Lăng Hàn không muốn dài dòng, anh nói thẳng: "Nói đi, cậu giúp hay không giúp?" "Giúp! Tôi giúp." Đối phương sảng khoái đồng ý. Nói thế nào đi chăng cũ cũng là anh em cùng ca hát với nhau, mặc dù chọn con đường không giống nhau nhưng tình anh em sẽ không vì thế mà phai nhạt. Bây giờ người anh em gặp nạn, sao có thể không giúp? "Cậu muốn tôi giúp cái gì?" Lăng Hàn im lặng một lúc mới trả lời, "Tìm cách giảm độ hot về chuyện của nữ nghiên cứu sinh trên weibo giúp tôi." "Nữ nghiên cứu sinh?" Giang Diễm nhíu mày, tối hôm qua anh ta cũng đã xem chủ đề này. Không giống với những chủ đề khác, chủ đề hot này đột nhiên lao lên đứng đầu top search, hơn nữa còn đứng mãi trên đó không chịu xuống, giống như là có người cố ý để nó đứng đầu top search. Có điều... "Cậu có quan hệ gì với cô gái đó?" Giang Diễm hỏi, trong lòng tràn ngập nghi vấn. "Cô ấy là chị dâu tương lai của cậu." Giang Diễm: ... Lăng Hàn không cho Giang Diễm kịp hỏi thêm đã nói tiếp: "Đầu tiên cậu làm giảm độ hot chủ đề đó trên weibo, làm cho nó biến mất càng tốt. Hai ngày nữa tôi về nước, đến lúc đó lại phiền cậu dùng mấy weibo của cậu share cho tôi mấy thứ." Giang Diễm lăn lộn trong vòng luẩn quẩn này đã lâu, trong tay có lập kha khá tài khoản nổi tiếng nên việc chuyển hướng dư luận cũng không khó khăn mấy. Giang Diễm thuận miệng đồng ý với Lăng Hàn, khi chuẩn bị ngắt máy thì nghe được Lăng Hàn chân thành nói, "Cảm ơn." Động tác ngắt mắt của Giang Diễm dừng lại, anh ta thản nhiên trả lời: "Sau này kết hôn, tiền mừng cậu giảm 50% cho tôi là được rồi." Lăng Hàn: ... *** Sau khi khóc lóc một đêm, tinh thần Kiều Hạ không còn sa sút như trước nữa. Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu, cô cũng rất ngạc nhiên, không biết tại sao top tìm kiếm nhiều nhất ở weibo không còn là mình nữa, mặt dù cũng còn một vài từ khóa nhưng cũng không đến nỗi nào. Nhưng mọi việc cũng không khá hơn, số điện thoại của cô đã bị tiết lộ ra ngoài. Khi Kiều Hạ khỏi động máy đã có thông báo tin nhắn liên tục vang lên, kèm theo đó là những câu chửi dơ bẩn, hơn nữa cũng không thiếu tin nhắn từ người quen. Kiều Hạ bình tĩnh mở ra xem hết từng tin nhắn một, cũng có người quen giả vờ hỏi thăm đầy mỉa mai, ra vẻ an ủi nhưng thật ra là cười trên nỗi đau của Kiều Hạ. Cô kéo từng cái một vào danh sách đen. Kiều Hạ chợt thấy chuyện lần này cũng không phải quá xấu, ít nhất thấy được bộ mặt thật của nhiều người. Kiều Hạ buộc lại tóc, lấy đá chườm lên đôi mắt sưng vù. Sau đó cô đi trang điểm để che đi khuôn mặt tiều tụy. Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, mặt dù hai mắt còn hơi sưng, nhưng sắc mặt cũng coi như hồng hào, đỡ thê thảm hơn hôm qua nhiều. Kiều Hạ thoa son môi xong thì cầm ví đi ra ngoài. Yếu đuối một đêm, cũng tới lúc phải đối mặt rồi. Cô không phải loại người ngồi đó chờ chết, chắc chắn cha cô đã biết việc này, ông không gọi điện thoại rõ ràng là chờ cô tìm đến ông để nói cách giải quyết, chứ không phải đến khóc lóc hỏi ông phải làm sao bây giờ. Đây là cách dạy dỗ trong gia đình của Kiều gia. Thấm thoát đã hai ngày, lần trước cô cùng đi ăn cơm với cha Kiều ở nhà hàng, nhờ sự giúp đỡ của cha Kiều đã lấy được cuộn phim từ camera giám sát. Cái này đã đủ để chứng minh cô trong sạch. Vì bữa cơm đó không phải chỉ có một nam một nữ, mà là ba người, cô, cha Kiều và Trần Như. Nhưng camera giám sát ở quán cà phê cô không lấy được. Rất không may, hôm đó camera lại bị trục trặc nên không thể nào chứng minh cô và Chu Viễn Thần đã xảy ra chuyện gì. Khoảng thời gian hai ngày mà dài như hai năm vậy. Top search của weibo liên tục thay đổi, nhưng chủ đề về cô đã biến mất cứ như chưa từng xuất hiện. Cô không chỉ muốn lấy lại sự trong sạch cho bản thân mà còn muốn kẻ hại cô bị trừng phạt nữa. Nhưng mà ngoại trừ camera từ nhà hàng thì cô không thu hoạch được gì nữa. Kiều Hạ đưa cuộn phim cho cha Kiều, sau đó lê thân thể mệt mỏi đi về nhà. Cô xoa xoa sống mũi để giúp bản thân tỉnh táo, nhưng cơn đau nhói ở huyệt thái dương và nhiệt độ nóng hổi trên trán đã báo cho cô biết, cô bị bệnh rồi. Trong nhà không có thuốc hạ sốt, Kiều Hạ cũng lười đi mua. Sau khi tẩy trang, cô lên giường chui vào trong chăn. Hai ngày nay, cô từ chối sự an ủi và giúp đỡ của Tiêu Tiêu và Tống Tử Câm, còn xin nghỉ ở trường học để đi tìm chứng cứ. Cô cho rằng biểu hiện của mình rất tốt, ít nhất là ở trước mặt những kẻ muốn xem kịch vui, cô cũng dũng cảm ngẩng cao đầu. Lời chỉ trỏ rơi vào tai, mặt cô vẫn không đổi sắc. Kiên cường như thế, nhưng chỉ bản thân cô biết, cô cũng lo sợ, cô cũng sốt ruột. Chỉ có những lúc nằm trong chăn ấm này, cô mới có một chút yên tâm. Không biết đã ngủ bao lâu, bỗng cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, rất gấp, cực kỳ gấp. Cô lăn lăn vài vòng trên giường rồi mới đứng dậy, đầu óc hỗn loạn khiến cô không suy nghĩ được, trực tiếp nhấc chân đi mở cửa, còn chưa nhìn rõ người đến, Kiều Hạ đã được người nào đó ôm vào lòng. "Xin lỗi, anh tới trễ rồi." Kiều Hạ nghe thấy giọng nam quen thuộc thì sửng sốt một lúc, trong đầu cô ong ong, hốc mắt dần nóng lên. Cô vươn tay ôm chặt người kia, như là người đang lạc trong bóng tối cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng. Cô vùi đầu vào ngực người đàn ông, rốt cuộc cũng không cần phải giả vờ không sao, khoan dung nữa, cô bật khóc, trong giọng nói còn mang theo sự oán trách, "Lăng Hàn, sao bây giờ anh mới đến?" Kiều Hạ ôm Lăng Hàn khóc rất lâu, nào là kể mình đã bị ức hiếp thế nào, nào là trách anh đến muộn, dường như muốn xả hết sự tủi thân mà bản thân đã kìm nén trong suốt hai ngày qua. Lăng Hàn im lặng ôm Kiều Hạ, anh để mặc cô trút giận lên người mình. Khi nghe thấy tiếng khóc nhỏ dần, anh mới buông ra, đau lòng an ủi, "Anh về rồi, sẽ không để người khác gây tổn thương đến em nữa." Kiều Hạ hít hít mũi, giọng nói vẫn còn hơi nghẹn ngào, "Thật ra em không muốn khóc đâu, tại anh hết..." Đúng vậy, rõ ràng lúc trước cô ngụy trang rất ổn mà, vì sao vừa thấy anh đã không nhịn được thế này? "Ừ ừ, đều tại anh." Lăng Hàn nhìn khuôn mặt Kiều Hạ đỏ bừng vì khóc cùng lời nói trẻ con khiến anh không nhịn được phải bật cười. Anh đưa tay muốn lau nước mắt cho Kiều Hạ, đầu ngón tay vừa chạm vào mặt cô, sắc mặt anh trầm xuống, "Em bị sốt?" Lăng Hàn không đợi Kiều Hạ đáp lời đã bế cô ôm đến phòng ngủ, mặc kệ Kiều Hạ kêu la phản đối. Anh đặt cô lên giường, lấy chăn đắp, sau đó cẩn thận chỉnh lại góc chăn. "Em bị bệnh còn mặc ít như thế, sợ mình sốt chưa đủ nặng hả?" Bởi vì anh tức giận nên giọng nói trầm xuống khiến Kiều Hạ co rúm người lại. Cô chợt nhớ tóc mình rất lộn xộn, vừa định vươn tay sửa lại thì bị ánh mắt nghiêm túc của Lăng Hàn ngăn lại. "Đừng lộn xộn." Kiều Hạ tủi thân bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên. Lăng Hàn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Kiều Hạ, bất đắc dĩ thở dài, đưa tay chỉnh tóc cho Kiều Hạ, hỏi: "Trong nhà em còn thuốc hạ sốt không?" Kiều Hạ lắc đầu, Lăng Hàn cạn lời, "Anh đi mua thuốc hạ sốt cho em, ngoan ngoãn nằm ở đây, đừng có chạy loạn, biết chưa?" Kiều Hạ gật gật đầu, ngoan ngoãn như đứa bé trong trường mẫu giáo. Lăng Hàn đi rất nhanh đã trở về, ngoài thuốc còn có cả cháo nóng. Kiều Hạ tỏ thái độ chán ghét với cháo trắng nhạt nhẽo. Cô thật sự không muốn ăn, vì vậy bày ra bộ mặt đáng thương hòng làm cho Lăng Hàn cảm động, "Có thể..." "Không thể." Cô còn chưa nói dứt câu đã bị Lăng Hàn quả quyết từ chối, "Bụng rỗng mà uống thuốc hạ sốt sẽ bị đau dạ dày." "Vậy sao…" Kiều Hạ ngoan ngoãn ăn cháo uống thuốc, sau đó bị Lăng Hàn bắt đi ngủ. Hôm nay tính trẻ con của Kiều Hạ hoàn toàn bộc phát, cô ôm chặt lấy tay Lăng Hàn, không cho anh đi. Lăng Hàn bất đắc dĩ phải lấy ghế ngồi bên cạnh trông Kiều Hạ. Thấy cô bướng bỉnh giữ tay mình, Lăng Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, "Anh không đi, em ngủ ngoan nào." Lúc này Kiều Hạ mới buông tay, an tâm nằm xuống nhưng vẫn không chịu nhắm mắt ngủ. Cô núp trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt nhìn chằm chằm Lăng Hàn. Lăng Hàn nghĩ rằng cô vẫn sợ mình đi, vừa muốn lên tiếng bảo đảm đã nghe thấy Kiều Hạ nói: "Lăng Hàn, anh đẹp trai thật đấy." Giọng nói mềm nhũn mang theo chút giọng mũi, khác hẳn với sự phóng khoáng ngày thường, vừa mềm mại vừa yếu ớt như đang làm nũng, còn mang theo hàm ý nịnh nọt. Cơ thể Lăng Hàn nảy sinh chút phản ứng nhỏ, lập tức nghĩ tới điều gì đó, anh lườm người đang nằm trên giường, lạnh nhạt lên tiếng: "Khen anh nhiều hơn nữa thì em cũng phải ngủ." "Hừ!" Ý đồ của Kiều Hạ bị phát hiện, cô cũng không nghịch nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt. Thuốc hạ sốt nhanh chóng làm cho Kiều Hạ đi vào giấc ngủ, mắt dần dần thả lỏng, hô hấp cũng trở nên đều đều. Lăng Hàn ngồi bên cạnh nhìn Kiều Hạ, vừa rồi còn bày ra vẻ mặt hung dữ với cô nhưng bây giờ chỉ còn lại đau lòng. Anh khéo léo chỉnh lại chăn cô, vô tình nhìn thấy một bức ảnh đặt trên tủ đầu giường, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp. Người đàn ông trong bức ảnh đeo khẩu trang, nhưng anh chắc chắn đó là mình, chính xác hơn là Hàn Lâm. Đó là mấy năm trước, lúc anh đến bệnh viện truyền nước, Kỳ Thượng Dương nhân lúc anh ngủ đã chụp một bức đăng lên weibo. Bức ảnh lâu thế này, không ngờ Kiều Hạ vẫn còn giữ. Những lúc thế này làm cho Lăng Hàn càng thêm rối rắm, trước mặt Kiều Hạ làm sao có thể cân nhắc đến thân phận Hàn Lâm và Lăng Hàn. Nhìn người phụ nữ đã ngủ say, anh đưa tay hất những sợi tóc rủ xuống môi của Kiều Hạ, khẽ thở dài, "Khi anh thấy em phải tự mình gánh vác mọi việc, anh thật sự muốn nói cho em biết anh chính là Hàn Lâm, để em có thể ỷ lại vào anh một chút. Cho dù vì như thế em mới thích anh, nhưng thật sự người em thích chỉ có Hàn Lâm." Chứ không phải Lăng Hàn. Lăng Hàn đứng dậy muốn đi ra phòng khách uống nước, lúc đi tới cửa lại nghe thấy người trên giường đột ngột mở miệng. Giọng nói mềm mại, lại như một tảng đá lớn ném xuống lòng Lăng Hàn đang là một mặt hồ yên tĩnh, khiến mặt hồ dậy sóng. Cô nói, "Người em thích, là Hàn Lâm, cũng chính là Lăng Hàn." ~~~ Tác giả có lời muốn nói: Về hai chương này, tôi thấy có bạn bình luận là tôi đang làm quá mọi việc nên tôi muốn giải thích một chút. Thứ nhất, chúng ta đứng trên góc nhìn là người ngoài cuộc nên cảm thấy chuyện này rất dễ giải quyết. Nhưng nữ chính là người trong cuộc. Bất kì một ai nếu đột nhiên bị cư dân mạng tấn công, đầu tiên đương nhiên sẽ bối rối không biết nên làm gì, kèm theo cảm xúc bứt rứt. Nữ chính không phải là không giải quyết mà phải từ từ tìm cách bình tĩnh lại đã. Thứ hai, vì sao nữ chính không nói rõ người trong ảnh là cha mình? Bởi vì trong lòng cô ấy vẫn còn khúc mắc với cha mình, đến cả Chu Viễn Thần và Lăng Hàn cũng không biết quan hệ của nữ chính và cha cô ấy, thêm nữa nữ chính cũng sẽ không nói cha mình là ai. Thứ ba, lúc tình huống đột ngột xảy ra, đầu tiên người trong cuộc sẽ nghĩ đến người mình quan tâm nhất sẽ như thế nào, lúc đó nữ chính nghĩ đến nam chính, có thể chính cô ấy cũng không biết vì sao mình lại nghĩ đến nam chính.