Nghe nói nam chính là poodle

Chương 22 : độc giả

Editor: Rùa Lười Beta: Mạc Y Phi Vừa khai giảng nên việc linh tinh ở trường học rất nhiều, không giống với lúc học đại học, cái gì tốt cũng muốn chen chân vào, thêm nữa Kiều Hạ muốn bình yên đi qua hai năm này. Mà nhiệm vụ quan trọng của Tiêu Tiêu chính là thiết lập quan hệ với các quán ăn lân cận, một nhiệm vụ lớn nhưng.... "Hạ Hạ! Có phải chúng ta sai rồi không, hình như tớ lại lên 3kg rồi!" Kiều Hạ dời mắt khỏi quyển sách, hơi im lặng, dường như cô biết được chuyện tiếp theo Tiêu Tiêu muốn làm là gì rồi. Quả nhiên, Tiêu Tiêu bước xuống khỏi cái cân chạy đến bên cạnh Kiều Hạ, nhõng nhẽo, "Hạ Hạ, cậu đi tập gym với tớ đi." Kiều Hạ giả vờ không hiểu, "Cô là ai?" Tiêu Tiêu tiếp tục, "Người ta đây mà.” "Ai?" "..." Mềm không được thì cứng vậy! Tiêu Tiêu trừng mắt, uy hiếp nói, "Nếu không theo tớ đi tập gym, tớ sẽ... Bổn tiên nữ sẽ nguyền rủa cậu vĩnh viễn ngủ say vào thời điểm cậu tròn 16 tuổi!" Kiều Hạ: ... Không chịu được Tiêu Tiêu hết làm nũng đến uy hiếp, Kiều Hạ thỏa hiệp với Tiêu Tiêu quyết định một tuần mấy ngày đi tập. Quay lại ký túc xá, Tiêu Tiêu ôm lấy ví tiền khóc ròng, "Tiền ăn tháng sau của tớ cứ như vậy bị cắt bớt rồi, đau lòng đến không thể thở nổi." Kiều Hạ liếc cô ấy một cái, cúi đầu xem điện thoại, phát hiện nick QQ của Tử Câm gọi mình nhiều lần, cô nhíu mày, có chuyện gì để cậu ấy gọi cô gấp như vậy? [Tôi là Hạ Hạ]: Vừa đi ra ngoài với Tiêu Tiêu, giờ mới nhìn thấy tin nhắn, có chuyện gì à? _(:3ゝ∠)_ Dường như đối phương đang ngồi trực trước máy tính, ngay lập tức hồi âm, "Hạ Hạ, chị có lên mạng không?" Kiều Hạ nhíu mày, lại nói tiếp, bởi vì dạo này thật sự quá bận, cũng đã thật lâu rồi. Đừng nói Lục Giang, đến Weibo, cô cũng không lên, căn bản là sợ độc giả ném gạch mình. [Tôi là Hạ Hạ]: Không có, không dám lên. [Thanh Thanh Tử Câm]: Nhanh lên website xem... [Thanh Thanh Tử Câm]: *tâm trạng phức tạp* Nhìn thấy nét mặt đối phương, Kiều Hạ mơ hồ có dự cảm không tốt, cô bật máy tính lên, nhanh chóng vào Lục Giang... Kiều Hạ: "!!!" Có chuyện gì vậy?! Có người ném mấy trăm quả lựu đạn (1) ở chuyên mục của cô! Hơn nữa bây giờ vẫn còn đang tiếp tục! Càng kỳ quái là, không phải là lựu đạn mang tính giải thích, mà là... cùng một màu. (2) (1) Một cách ủng hộ tác giả. Cũng giống như trên trang web Tấn Giang của Trung Quốc (2) Cùng một màu: thuật ngữ mạt chược Thoáng nhìn qua tên độc giả, lòng Kiều Hạ run lên. Cô vẫn nhớ cái tên này, cái tên khiến cô bất an vài ngày... Nhị Cẩu nhà họ Kiều. Lúc này, Thanh Thanh Tử Câm lại nhắn đến. [Thanh Thanh Tử Câm]: Thấy chưa? _(:3ゝ∠)_ [Tôi là Hạ Hạ]: Ừm... *tâm trạng phức tạp* [Thanh Thanh Tử Câm]: Có phải có người muốn hắc chị không? [Tôi là Hạ Hạ]: Không... Có thể là người ta quá yêu chị rồi. (-_-) [Thanh Thanh Tử Câm]: ... Nói thì nói thế, sau khi nói chuyện với Thanh Thanh Tử Câm, Kiều Hạ suy nghĩ quyết định liên hệ với Nhị Cẩu nhà họ Kiều. Cô tự nhận văn chương của cô chỉ để giải trí, độc giả xem vui vẻ, ném vài quả lựu đạn cũng không hẳn không thể. Nhưng mà mấy trăm cái, đối với một người vô hình như cô thì đúng là những con số thiên văn (3), chỉ sợ là trẻ con nhà ai nhất thời xúc động, đều ném tiền lên người cô, sau này tỉnh ngộ lại hối hận muốn nhảy lầu thì chết. (3) Con số thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km Kiều Hạ lên Weibo, tìm được fan hâm mộ cùng tên, gửi một tin nhắn cho người đó. [Mỗi ngày đều quỳ liếm nam thần]: Xin chào, cho mình hỏi bạn là Nhị Cẩu nhà họ Kiều ném lựu đạn ở web Lục Giang sao? Thấy mình nói ra những lời này, khóe miệng Kiều Hạ nhịn không được giật giật, Nhị Cẩu nhà họ Kiều... Người này thú vị thật đấy nên mới đặt cái tên như vậy. Nhưng mà, nhà họ Kiều... chẳng lẽ đối phương cũng họ Kiều? Đối phương hình như cũng đang trên Weibo, lập tức trả lời. [Nhị Cẩu nhà họ Kiều]: Là tôi, có chuyện gì sao? :) Kiểu trả lời lạnh lùng này không khỏi khiến Kiều Hạ nhớ đến nét mặt mỉm cười kia, thật là muốn bao nhiêu quỷ dị là có bấy nhiêu. [Mỗi ngày đều quỳ liếm nam thần]: Không có gì, chỉ là thấy một lần bạn ném nhiều lựu đạn như vậy tôi có hơi sợ. o(n_n)o~~ [Nhị Cẩu nhà họ Kiều]: À, đó là đền bù tổn thất cho việc tôi xem trộm thôi. Kiều Hạ: ... Cô nên nói gì đây! Nói là năm nay các thể loại xem trộm đều ngang ngược như vậy sao? Không không không, hay là nói đều tùy hứng như vậy! [Mỗi ngày đều quỳ liếm nam thần]: Rất cảm ơn bạn đã ủng hộ... Thật ra bạn có thể xem bản chính mà. o(n_n)o~~ [Nhị Cẩu nhà họ Kiều]: Bản chính bị khóa. :) Kiều Hạ bỗng nhiên tỉnh ngộ, cho nên người đó xem trộm bản chính bị khóa của cô sao? Đợi đã...! Kiều Hạ đột nhiên nhận ra được cái gì, người đó nhìn trộm bản chính bị khóa?! Những ... bản bị khóa kia sao?! Trong đầu Kiều Hạ có một vạn câu Fuck Your Mother chạy qua, nhưng mà chưa đủ, tin nhắn tiếp theo khiến cho những dòng chữ đó trực tiếp nhảy múa trong đầu cô. [Nhị Cẩu nhà họ Kiều]: Không tệ, hình tượng sinh động. :) [Mỗi ngày đều quỳ liếm nam thần]: ... ... Bệnh viện... Nhìn Kiều Hạ nhắn lại với trạng thái im lặng, Lăng Hàn không khỏi bật cười, dù cách màn hình, dường như anh cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Kiều Hạ ở bên kia điện thoại. Lăng Hàn chụp lại màn hình trò chuyện, lại xem lại vài lần. Ừ, biểu hiện cũng không tệ lắm, lại không quá nịnh nọt, cũng không quá lạnh lùng. 99%, khấu trừ 1% sợ bản thân kiêu ngạo. Lăng Hàn buông văn kiện trong tay xuống, đi dép lê bước ra khỏi phòng bệnh. Từ lúc anh tỉnh lại cũng mấy ngày, vốn muốn ra viện theo Lăng Thần đến công ty học hỏi lại không biết mẹ mình thật sự quá lo lắng, ép anh ở lại viện mấy ngày để kiểm tra định kỳ sợ xảy ra sai sót gì. Hôm nay, ánh nắng mặt trời rất đẹp, Lăng Hàn đi dạo một vòng dưới vườn hoa. Đại khái vì hôm nay thời tiết tốt, nhiệt độ cũng phù hợp, rất nhiều bệnh nhân cũng được người nhà đưa xuống tản bộ, phơi nắng. Lăng Hàn tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, đeo tai nghe. Anh nghe lại một trong những ca khúc của mình mới ra năm nay < Kiếp tương tư >, nội dung của bài hát này là câu chuyện kể về cô gái Yêu tộc và chàng trai ở Thần tộc, nam chính hạ phàm lịch kiếp bị kẻ xấu hãm hại được nữ chính cứu, hai người lâu ngày sinh tình nhưng Thần và Yêu không thể bên nhau nên lại phải rời xa. Nữ chính vì để nam chính lịch kiếp thành công mà lừa gạt anh ta. Nam chính vì bảo vệ nữ chính không để Thần tộc đuổi giết, dù biết nữ chính nói dối cũng không vạch trần để nữ chính tin tưởng rằng vì nàng thay lòng mà chia tay với nàng. Hai người yêu nhau lại không thể bên nhau, trời nam đất bắc, yêu hận đan xen, vì yêu mà phải chịu cảnh tương tư. < Kiếp tương tư > là tác phẩm Lăng Hàn ưng ý nhất, trước kia là vì tình yêu thê lương đẹp đẽ mà anh thay đổi phong cách hát của mình. Bây giờ lại thêm một nguyên nhân chính là vì bài hát này là bài mà người đó yêu thích nhất, yêu ai yêu cả đường đi, lúc anh nghe bài hát này sẽ không tự chủ được mà nhớ đến cô. Lăng Hàn không tự giác đi theo lời ca trong bài hát, từ từ nhắm mắt lại, nhỏ giọng hát lên. Mấy ngày nay vẫn đều uống nước mật ong, cổ họng anh đã khôi phục tốt dần, âm thanh dịu dàng như tiếng suối rừng róc rách chảy, thấm vào ruột gan. Kết thúc bài hát, Lăng Hàn lại có chút buồn phiền, đột nhiên anh rất muốn đến gặp người kia, liều lĩnh chạy đến trước mặt cô, ôm cô và nói, "Tôi rất nhớ em." "Cạch..." Âm thanh cái bút rơi xuống mặt đất, Lăng Hàn nghe thấy quay lại nhìn thì thấy bạn tốt của mình đứng chung với chị gái, cả hai há hốc mồm nhìn, cùng một vẻ mặt. Tay phải Kỳ Thượng Dương cầm điện thoại, tay trái còn duy trì tư thế cầm bút, anh ta kịp phản ứng tự giác lùi lại, ánh mắt nhìn Lăng Hàn đầy đồng tình. Lăng Hàn: ... Quả nhiên, sau khi Lăng Thần kịp phản ứng lại thì xúc động, vịn vai anh lắc mạnh, "Em em em .... em đã yêu rồi!!!" Dù là lúc làm việc bị tổn thất mấy ngàn vạn nhưng đại tiểu thư Lăng Thần cũng có thể duy trì vẻ bình tĩnh ung dung, thế mà bây giờ lại đang cực kỳ kích động. Vẻ mặt của cô bất ngờ đến nỗi không thể nổi, "Sao em có thể yêu chứ? Không phải nói là đợi chị kết hôn trước sao!?" Đã nói cùng nhau làm chó độc thân, bây giờ em lại lừa chị bỏ đi trước!!! Lăng Hàn: ... Ừm... Về vấn đề này, thật ra là một hiệp định do Lăng Thần tự nghĩ ra. Bởi vì, tính cách cô mạnh mẽ, đã 29 cái xuân xanh nhưng vẫn chưa kết hôn nên nhiều lần bị mẹ Lăng bắt đi xem mặt. Cuối cùng, cô không thể chịu nổi việc ngày qua ngày phải đi xem mắt nên đã nói với cha mẹ Lăng, "Yên tâm, con nhất định sẽ kết hôn trước khi Lăng Hàn tìm được đối tượng! Nếu không, con sẽ buông việc công ty, ngày ngày đi xem mắt cho cha mẹ xem!" Từ đó về sau, cô triển khai chiến dịch tẩy não Lăng Hàn, truyền tải những điểm tốt của việc kết hôn muộn. Trước đây Lăng Hàn cũng không nghĩ gì về vấn đề này, cũng mặc kệ cô, không ngờ bây giờ lại trở thành tai họa ngầm. Lăng Hàn mất tự nhiên phẩy phẩy tay, "Không có." Kỳ Thượng Dương còn sợ chuyện chưa đủ lớn mà nói tiếp, "Lăng Hàn không hẹn hò, cậu ấy muốn kết hôn." Lăng Hàn: ... Lăng Thần chống eo, trợn mắt nhìn anh, "Xảy ra chuyện gì, nói rõ!" Biết rõ tính cách chị gái mình không rõ ràng thì sẽ không bỏ qua, Lăng Hàn bất đắc dĩ mở miệng, "Em muốn kết hôn, chỉ đơn giản là vậy thôi." "Vì sao?!" Lăng Hàn mím môi, nhìn Lăng Thần, "Bởi vì em muốn cho cô ấy một ngôi nhà, muốn cho cô ấy một chỗ dựa... Em yêu cô ấy." Nhìn ánh mắt nghiêm túc của em trai mình, Lăng Thần đột nhiên không biết phải nói gì. Ánh mắt này, trước kia cô đã thấy qua, đó là thời điểm Lăng Hàn nói với cô, anh không muốn bị trói buộc bởi gia tộc, ánh mắt lúc đó vô cùng liều lĩnh. Chỉ là lúc trước là vì tự do, mà bây giờ là vì một cô gái. Lăng Thần gượng gạo hỏi, "Tên cô gái?" "Kiều Hạ... Chị hỏi làm gì?" Lăng Hàn theo phản xạ thốt ra tên Kiều Hạ, sau đó lập tức cảnh giác nhìn Lăng Thần nhưng đã quá muộn. Vẻ mặt Lăng Thần đầy dữ tợn, "Hừ, thì ra là Kiều Hạ à, người xui khiến em trai chị kết hôn!" Nói xong, cô ném tài liệu lên người Lăng Hàn, chạy nhanh đi, ngay cả đôi giày cao gót 10 phân cũng không ngăn được bước đi nhanh nhẹn của cô. Lăng Hàn mím môi liếc xéo Kỳ Thượng Dương đang muốn bỏ trốn, anh ta nhe răng cười một cái rồi chạy đi, bộ dạng giống hệt Lăng Thần. "Kỳ lô cốt, cậu rất quen với việc bán đứng anh em đó." Kỳ Thượng Dương: ... Đại học N. Kiều Hạ đang vùi đầu dốc sức thay đổi thì đột nhiên hắt hơi, cô hít hít mũi, nghi hoặc lầm bầm, "Hừm, thời tiết thế này mà cũng cảm lạnh sao?"