Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 9 : 9
Trần Cảnh Tông hoảng sợ, không khỏi đặt ống nghe cách xa vài phần: "Khiêm ca? Làm sao vậy?"
"A, là Cảnh Tông?" Đầu điện thoại bên kia đầu sửng sốt một lúc, "Em không sao chứ?"
"Em ở nhà, có thể có chuyện gì."
"Vậy em vì sao không tiếp điện thoại!" Lý Khiêm nóng nảy không thôi, âm lượng không tự giác lớn vài phần.
"Nhỏ giọng chút! Em nghe thấy." Trần Cảnh Tông oán trách, lại hỏi, "Em không biết anh gọi điện thoại, anh tìm em có việc sao."
"Được rồi, được rồi." Bên kia tựa hồ rốt cuộc bình tĩnh lại, dừng trong chốc lát, thanh âm mang theo chút thẹn thùng, "Chính là, đêm nay em có rảnh hay không? Anh biết một nhà ăn rất ngon......"
"Khiêm ca." Trần Cảnh Tông mang ngữ khí hiện một tia bất đắc dĩ, "Em nói rồi, gần đây em chưa có thời gian......"
"Ách......" Đối phương nghe xong liền thất vọng, "Vậy em khi nào rảnh?"
"Cái này......" Trần Cảnh Tông không biết nói gì.
Có lẽ vĩnh viễn cũng không được, tậm thế gần ngay trước mắt, lại cách ngày đi đến vết xe đổ càng gần, hắn hiện tại thật không có tâm tình đi suy xét những chuyện tình tình ái ái đó. Nhưng Lý Khiêm quan tâm hắn có thừa, hắn cũng không dám cự tuyệt quá rõ ràng lại làm người ta đau tâm, thôi thì cứ nửa vời như bây giờ đi.
Có lẽ là nghe ra lời nói Trần Cảnh Tông có khó xử, Lý Khiêm tuy rằng trong lòng thất vọng, nhưng thật ra không từ bỏ theo đuổi, chỉ nói không sao, lần sau lại hẹn. Trần Cảnh Tông cúp điện thoại, lại chỉ cảm thấy tâm buồn nan giải, thật không thoải mái. Hắn nhặt di động lên, lật xem lịch sử, phát hiện chỉ có lần đầu tiên là Phương Việt gọi tới, đằng sau tất cả đều là Lý Khiêm gọi.
Trần Cảnh Tông trào phúng gợi khóe miệng lên: cái tên Phương Việt kia, rõ ràng muốn níu kéo mình, nhưng số lần đánh tới còn chưa bằng Lý Khiêm. Quả nhiên, người này đối mình chỉ là chơi thôi. Đời trước hắn như thế nào lại ngốc như vậy, thế nhưng khăng khăng một mực đối với loại sở khanh bạc tình này? Thật sự là châm chọc.
...... Như vậy, hết thảy đều đã kết thúc.
Hắn ném điện thoại di động đã tắt máy vào thùng rác.
Buổi tối lúc ngủ, Tiền Giai Hảo ghét bỏ giường nam sinh, muốn đổi vỏ chăn mới. Phương Việt căn bản mặc kệ cô ả, một mình một người nhảy lên giường ngả đầu liền ngủ. Có lẽ là tiêu hao quá nhiều thể lực, đèn còn sáng, anh cũng đã bắt đầu khò khè. Vẫn là Ngô Giang tìm ra một giường có chăn nệm sạch sẽ, giúp cô nữ sinh trải giường, giải thích: "Mọi người cũng không lấy đồ ăn vặt lên giường ăn, thật ra rất sạch sẽ."
Nhưng Tiền Giai Hảo kiên trì ngủ trên giường (có mùi), lăn lộn hơn nửa ngày mới vừa lòng.
Bởi vì ngủ tương đối sớm, ngày hôm sau khi bên ngoài mới tờ mờ sáng, Phương Việt đã tỉnh lại. Anh ngáp 1 cái rồi xoay người ngồi dậy, lại thấy trên giường Ngô Giang không có một bóng người, Tiền Giai Hảo còn đang o o ngủ. Xuống giường dùng di động nhìn thời gian, chưa đến 5h30.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
51 chương
101 chương
63 chương
9 chương