Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 4 : 4
Bục giảng ở gần cửa trước, lúc này những học sinh không thể đi ra sôi nổi kêu la sợ hãi, đều hướng cửa sau chạy trốn chết. Quái vật không để ý đến bọn họ, thân thể hạ xuống rồi cong lên, thế nhưng kéo từ phía dưới bục giảng ra một cô gái đi giày cao gót mặc váy ngắn.
Cô ta cũng có chút thông minh, cho rằng quái vật sẽ đi trước truy những mục tiêu nó thấy được, còn mình đi tìm một chỗ trốn tránh, để nhóm bạn kia dời sự chú ý của quái vật còn mình thoát ra, không ngờ quái vật lại không tầm thường như vậy, giải quyết giáo sư xong, lại lên đây tìm cô ta.
"Đừng, đừng mà!" Cô ta trang điểm khá là đậm, lúc này nhìn thật là buồn cười. Cô không ngừng giãy giụa, "Buông tao ra!"
Phương Việt chạy tới cửa trước, thật may quái vật không để tâm, lúc này cửa đã không có học sinh, chỉ cần chạy đi là thoát. Mà cô gái kia thấy anh, gân cổ lên gào cứu: "Phương Việt, xin anh, cứu cứu tôi!"
Phương Việt nhìn qua, khuôn mặt ả có chút quen mặt, nhưng mình lại nhớ không được tên. Trong ban có một trăm người, anh không thể dò số chỗ ngồi một đám. Nếu lúc này đã bắt được cô ta, và nếu con này chỉ là zombie, anh cũng dám liều một lần. Nhưng khác là đối mặt với loại quái vật hoàn toàn xa lạ này, Phương Việt không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Anh thừa nhận, anh sợ. Quái vật có được tốc độ cùng sức cắn kinh người, nếu mình tùy tiện hành sự, sợ kết quả xấu là, đầu hai người đều bị một phát cắn rớt.
"Phương Việt! Phương Việt! A a a."
A a, tên khốn kiếp nhà ngươi!
Phương Việt bực bội vọt qua, tức giận một chân đá văng con quái vật. Thể trọng quái vật ngoài ý muốn thật là nhẹ, lập tức đã bị đụng vào mặt tường. Anh thừa thắng xông lên truy kích, dồn khí đan điền, đôi tay cầm cái ghế gỗ trên bục giảng, đánh tới tấp lên người quái vật.
Phương Việt thở hổn hển, kinh hồn nhìn chằm chằm bục giảng. Ít lâu sau, chất lỏng tanh tưởi màu đen từ con quái vật chảy xuống phía dưới bục giảng.
Kết, kết thúc? Ngoài dự đoán, thật dễ dàng. Nhưng......
Cô gái kia khụt khịt nằm liệt dưới đất, giữ chặt góc áo Phương Việt: "Cảm, Cảm ơn......"
Phương Việt quay đầu lại nhìn cô ta, lại đột nhiên sửng sốt: Đỉnh đầu cô ta đã bị cắn nửa đầu, lúc này đây còn đang chảy óc ra. Nhưng cô ta lại không hề phát hiện, thấy Phương Việt nhìn mình không chớp mắt, còn tưởng rằng anh đang trầm mê với khuôn mặt tuyệt mỹ của mình, cô ta ngượng ngùng hơi đỏ mặt sau đó lớn tiếng nói: "Đừng nhìn nữa, có thể đỡ tôi dậy được không hả?"
Phương Việt lùi ra sau vài bước: "cô không cảm thấy đau hay sao?"
"Cái gì?" Cô ta lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
"Cái đầu của cô......"
Cô ta chần chờ nâng tay: "Đầu tôi làm sao? Tóc rối loạn quá đúng không, không còn có cách nào a, vừa rồi liều mạng giãy giụa......" Cô ta sửa lại tóc, hỏi, "Bây giờ đã đẹp chưa?"
Truyện khác cùng thể loại
1867 chương
9 chương
64 chương
11 chương
58 chương