Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 2 : 2
Nói xong anh nhìn về phía Trần Cảnh Tông. Khuôn mặt tái nhợt của hắn bởi vì tức giận mà đỏ bừng, nhưng so ra lại thấy tinh thần thật là hồng nhuận, phấn chấn.
"Được." Phương Việt nói, "Nói chuyện này rõ ràng sau đó anh sẽ buông tay em ra. Nếu là anh sai, anh sẽ nhận lỗi với em, cũng cam đoan từ nay về sau không dây dưa với em nữa. Hoặc là......" Ánh mắt của anh đặt lên trên người Lý Khiêm, "Nếu em đã phải lòng ten kia, anh cũng sẽ chủ động rời xa." Nhưng trước tiên phải đạp tên kia mấy phát. Phương Việt trong lòng yên lặng bổ sung một câu.
Trần Cảnh Tông giờ phút này chỉ cười lạnh: Sai? Hắn sai ư?
Phản bội mình để cùng người đàn bà khác ở bên nhau, cuối cùng còn hại mình bỏ mạng. Chỉ tiếc người trước mắt này căn bản không biết mình sắp phạm phải tội nghiệt gì. Chia tay chỉ là bước đầu tiên, chờ tận thế đến, mới là những tháng ngày đau đớn của Phương Việt.
Thấy Trần Cảnh Tông chỉ trầm mặc không nói, Phương Việt thúc giục: "Uy, nói chuyện đi chứ."
Lý Khiêm chưa từ bỏ ý định lại chạy đến đây, nhéo một cái lên bàn tay đang nắm lấy tay Trần Cảnh Tông của Phương Việt. Phương Việt tránh thoát, Trần Cảnh Tông nhân cơ hội tránh sang một bên. Y tá trưởng đi qua, vừa vừa lúc thấy Phương Việt đang chuẩn bị vung một quyền đến Lý Khiêm. Thấy hai người dám công khai ẩu đả ở bệnh viện, cơn giận không thể át, đang định gọi tới mấy bác sĩ y tá trẻ tuổi khác đem bọn họ đuổi ra ngoài thì một người thanh niên trẻ tuổi ở phía sau một bước đi ra ngoài.
Người thanh niên kia dáng người đĩnh đạc, khuôn mặt tuấn lãng, vừa đi liền làm hai kẻ xấp xỉ tuổi mình đang chuẩn bị tẩn nhau phải tán sang hai bên. Cơn giận của Phương Việt còn sót lại chưa tiêu ở tay, Lý Khiêm tuy mặt mũi bầm dập, thế mà vẫn nổi giận đùng đùng trừng mắt với Phương Việt. Trần Cảnh Tông đứng ở một bên nôn nóng không thôi, để mấy người khác kéo ra hai người họ mới hạ một phần khẩu khí, nhưng khi chú ý tới dung mạo người đàn ông kia, không khỏi ngây ngẩn cả người: "...... Lộ Tiếu?"
Lộ Tiếu nhìn về phía Trần Cảnh Tông: "Cậu quen tôi?"
"A, không......" Thần sắc Trần Cảnh Tông trở nên hoảng loạn. Hắn đúng là biết đối phương, nhưng đây là chuyện của kiếp trước, kiếp này bọn họ vẫn là người xa lạ. Chỉ là không ngờ tới, hai người trước đó đã tương ngộ, thế nên mới lơ đãng thốt ra thành tiếng.
"Cảnh Tông?" Lý Khiêm cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết thì gã không thể biết được những người quen của thanh mai trúc mã, nhưng người đàn ông này gã cam đoan thật sự là lần đầu gặp mặt.
Thấy Trần Cảnh Tông ấp úng không muốn trả lời, Lộ Tiếu cũng không muốn truy cứu. Y hôm nay tới có công vụ trong người, không thể trì hoãn lâu. Y nhìn hai người ẩu đả nói: "Hôm nay tha các cậu, nếu còn đánh nhau ở nơi công cộng một lần nữa, tôi sẽ đưa đến cục cảnh sát."
Truyện khác cùng thể loại
1867 chương
9 chương
64 chương
11 chương
58 chương