Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 17 : 17
Chẳng sợ xuân cung đồ diễm lệ cũng không thể nào miêu tả nổi cảnh tượng hoang đường này, cả trai lẫn gái, trần truồng *, bọc thành một đoàn. Những tên côn đồ thậm chí so với chuyện mình làm tình còn hưng phấn hơn, hô to gọi nhỏ đứng vây xem bên cạnh.
Thật là điên rồi.
Phương Việt căn bản nhìn không nổi, mắt không thấy tâm không phiền nằm ở góc ngủ, tiết kiệm thể lực thuận tiện nằm dưỡng thương.
Thủ hạ Long ca chơi điên rồi, mỗi ngày tóm được một cô gái, sớm muộn cũng làm tầng ngầm nứt ra thành khe hở. Ngô Giang đau lòng Phương ca bị trọng thương còn không kịp ăn thứ tốt gì, cũng từng lẻn xuống ngầm, nhưng mới vừa vào đã bị Long ca phát hiện. Đối phương không chút do dự khai súng, nếu không phải khoảng cách quá xa không có độ chính xác, cậu đã chết ở kia. Sau khi Phương Việt biết liền mắng Ngô Giang một trận, khiến cho cậu không dám nếm thử lần nữa.
Tiền Giai Hảo thấy các cô gái hiến thân không lo chuyện ăn uống, cũng từng động tâm vài lần. Nhưng lại lập tức phủ định cái ý tưởng này —— những người này căn bản tinh thần thất thường, cô cũng không muốn giống đám thịt heo lăn qua lăn lại trên sàn nhà. Tuy rằng Phương Việt và Ngô Giang có lẽ sẽ nhường thức ăn cho cô, nhưng kia vẫn không đủ, mỗi ngày bụng đều kháng nghị như đang thì thầm. Chẳng lẽ không phương pháp nào ngoài bán mình để được đồ ăn?
Tiền Giai Hảo khổ sở nghĩ.
Khu bán quần áo ở tầng 1 có phòng thử đồ, Phương Việt có khi sẽ vào trong đó ngủ. Nhưng từ cái lần kéo mành ra lại phát hiện có một đôi nam nữ bên trong đang tiến hành vận động pít-tông , Phương Việt không bao giờ dám tới gần nữa. Phương Việt làm không rõ bọn họ vì sao phải tới nơi nhỏ hẹp như vậy để làm tình, là bởi vì nó tình thú sao.
Ở trong siêu thị một thời gian dài, Phương Việt cơ hồ đã chết lặng đối với cảnh tượng bên trong. Anh không phải không nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này, nhưng không có vũ khí không có đồ ăn không có xe, zombie bên ngoài lại như âm hồn không tan, đi ra ngoài cũng chỉ có chết.
Anh bò dậy từ trên sàn lạnh như băng, muốn đi tìm Ngô Giang.
Mỗi lần đến giờ này, Ngô Giang đều sẽ cầm một ít nước và bánh bích quy trở về, tuy không đủ để chắc bụng nhưng có chút ít còn hơn không, hơn nữa trước nay vô cùng đúng giờ, nhưng hôm nay lại chậm chạp không tới. Phương Việt lo lắng tên kia lại đi tìm đường chết - trộm đồ.
Anh mới tới gần cầu thang, liền thấy Tiền Giai Hảo ôm theo một bình nước khoáng lớn đi tới, biểu cảm rầu rĩ không vui. Nhìn thấy người con trai kia thì lại giật mình, theo bản năng di chuyển sang bên cạnh.
"Khoan đã." Phương Việt ngăn cô ta lại, "Ai cho nước uống?"
Tiền Giai Hảo lòng vô vàn ý nghĩ, trên mặt lại không biểu hiện gì, mạnh miệng nói: "Không liên quan đến anh, là tự tôi tranh được."
Truyện khác cùng thể loại
1867 chương
9 chương
64 chương
11 chương
58 chương