Với sự trợ giúp của nhân viên cửa hàng, Mộc Mộc cuối cùng cũng chọn được một bộ trang phục màu đen gấp nếp. Da cô vốn trắng, dáng người lại mảnh khảnh, mặc bộ này lên người bỗng toát lên vẻ trong sáng tươi trẻ khiến hai mắt Trầm Ngang lập tức sáng ngời. “Rất đẹp.” Trầm Ngang cũng không keo kiệt mở lời khen. “Nhưng mua bộ này làm gì, tôi cũng đâu có cơ hội mặc.” Mộc Mộc nghĩ, chẳng lẽ mang váy ngắn thế này chỉ để đi mua một chai xì dầu? “Không cần lo lắng, anh sẽ làm cho nó có cơ hội được dùng.” Trầm Ngang rút thẻ, không chút do dự mua bộ trang phục xa xỉ này. Không quá một giờ sau, Mộc Mộc liền hiểu được dụng ý của Trầm Ngang -- anh ta đưa cô đến một khách sạn năm sao, tham gia hội nghị ăn mừng sản phẩm mới thành công của công ty anh ta. Thì ra mấy ngày gần đây Trầm Ngang không có thời gian tới làm phiền cô là bởi vì tập trung vào công tác, chứ không phải là bị Tần Hồng Nhan sử dụng mỹ nhân kế thu phục. “Tôi có thể không vào không?” Mộc Mộc đau đầu, bản thân cô chẳng qua chỉ muốn ra ngoài để đi mua chai xì dầu thôi mà. “Bên trong có rất nhiều đồ ăn, em có thể ăn thỏa thích.” Trầm Ngang dụ dỗ. Mộc Mộc nhíu mày, chẳng lẽ trông cô giống bộ dáng thiếu ăn lắm sao? Nếu không tại sao mỗi lần Trầm Ngang mang cô ra ngoài đều là ăn ăn? “Đi vào rồi anh định giới thiệu tôi thế nào?” Chưa ăn thịt heo nhưng ít nhất cũng phải thấy heo chạy, Mộc Mộc đương nhiên biết trong trường hợp này tất cả mọi người đều phải mang bạn khác giới đi cùng. “Trước kia giới thiệu thế nào, bây giờ giới thiệu thế ấy.” Trầm Ngang sắc mặt không đổi trả lời. “Muốn tôi hôm nay đồng ý đóng giả bạn gái anh cũng được, nhưng mà tôi có một điều kiện.” Mộc Mộc ngắm đúng thời cơ bắt đầu cò kè mặc cả: “Về sau chúng ta đường ai nấy đi, anh đừng tới tìm tôi nữa, thế nào?” “Được.” Trầm Ngang gật đầu. “Thật không?!” Mộc Mộc ngạc nhiên mừng rỡ. “Tất nhiên là...... Giả .” Chú Trầm cười đến vô cùng hiền lành: “Mộc Mộc, anh giờ mới phát hiện, thì ra em nghĩ con người anh tốt thật đấy.” Dưới ánh đèn khách sạn mờ ảo, quần áo thủ công đắt tiền, khuôn mặt Trầm Ngang tuấn lãng, phong độ xuất chúng, khiến Mộc Mộc không khỏi liên tưởng đến bốn chữ -- Mặt người dạ thú. Thật sự là rất cầm thú! Trầm Ngang dẫn theo Mộc Mộc mặt mũi đen xì vào bữa tiệc, quả nhiên khiến cho không ít người chú ý. Có người tò mò tiến tới hỏi: “Giám đốc Trầm, người bên cạnh anh là...?” “Là bạn gái tôi.” Mặt Trầm Ngang không đổi sắc, lưu loát đáp. Lập tức có người nịnh nọt nói: “Quả nhiên là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.” Xứng với ông chú, không phải là bà dì sao? Mộc Mộc vuốt mặt mình, bi ai nghĩ, cô bị Trầm Ngang tra tấn đến mức chưa già đã yếu rồi. Bị Trầm Ngang dẫn đến gặp mấy vị Giám đốc điều hành công ty, Mộc Mộc cảm thấy mặt mình cười đến cứng ngắc, chỉ có thể tuỳ thời nhờ vào nước tiểu, chạy đến toilet lánh nạn. Ai ngờ trong toilet cũng không thái bình, Mộc Mộc đang ngồi chơi điện thoại bỗng nghe thấy ngoài cửa mấy người phụ nữ tám chuyện về mình và Trầm Ngang. “Các cô nhìn thấy bạn gái Giám đốc Trầm chưa? Quá nhỏ, trước kia bọn tôi còn đoán ai mới có thể xứng với người đàn ông xuất sắc như vậy, không nghĩ tới lại là một cô bé.” “Làm sao vậy? Tôi thấy cô bé kia rất được mà.” “Nhưng để xứng với người đàn ông tuyệt vời như Giám đốc Trầm thì còn kém xa, được mỗi ưu điểm duy nhất là trẻ tuổi, không biết đã tới hai mươi chưa nhỉ? Thật không đoán được ngay cả người đàn ông như Giám đốc Trầm cũng thích loại thịt mềm này.” “Có gì mà không đoán được? Chẳng lẽ cô chưa từng nghe nói, đàn ông hai mươi tuổi thích phụ nữ hai mươi tuổi, đàn ông ba mươi tuổi vẫn thích phụ nữ hai mươi tuổi à, đối với vấn đề tuổi tác của phụ nữ, bọn họ đều như vậy.” “Aiz, nếu chúng ta sớm hiểu được điều này, còn vất vả học nhiều như vậy để làm gì chứ? Cô bạn gái đó của Giám đốc Trầm thật thông minh, đã biết dựa vào ưu điểm trẻ tuổi để nắm giữ đàn ông.” “Đừng hâm mộ nữa, bây giờ cô nhìn Giám đốc Trầm còn đang ở tuổi tráng niên thôi, thêm mười năm sau, ở trên giường anh ta mất đi khả năng, còn cô bạn gái nhỏ kia lại mới bước vào độ tuổi hổ báo, không phải sẽ tìm ngưu lang để an ủi à?” Mấy người phụ nữ đó bỗng cười lên ái muội, vào tai Mộc Mộc đặc biệt chói tai. Tại sao bên cạnh Trầm Ngang toàn là những người thích nói bậy ở toilet thế nhỉ? Quả nhiên gần mực thì đen, chắc chắn Trầm Ngang cũng giống vậy. “Có thời gian quản chuyện riêng tư của người khác còn không bằng dùng vào việc của bản thân, theo như tôi được biết, các cô vẫn chưa có bạn trai, nhỉ?” Một giọng nói quen thuộc lạnh lùng phá vỡ cuộc trò chuyện khí thế ngất trời của mấy cô đồng nghiệp đang tám chuyện về Trầm Ngang và Mộc Mộc. “Tần...... Trợ lý Tần? Xin lỗi...... Chúng tôi chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, không có ác ý gì đâu.” Mấy cô đồng nghiệp vội vàng thu dọn đồ đạc, cuống quít chạy ra khỏi toilet. Bà chị quả nhiên là bà chị, uy lực thật khủng khiếp. Trong lòng Mộc Mộc âm thầm giơ ngón tay cái tán dương Tần Hồng Nhan. “Còn trốn ở bên trong làm gì?” Tần Hồng Nhan bỗng nhiên gõ cửa phòng Mộc Mộc đang ngồi. Mộc Mộc kinh hãi, cô bị phát hiện rồi ư? Nhưng mà khí thế bà chị này mạnh mẽ thật đấy, Mộc Mộc vội vàng mở cửa, nhìn Tần Hồng Nhan xấu hổ cười. Cười cười, bỗng nhớ lại cảnh tượng ngày ấy trong nhà vệ sinh đứa cháu lấy tay Tần Hồng Nhan đặt lên tiểu đệ đệ, khàn khàn nói “Nó chỉ cần em”, khuôn mặt Mộc Mộc lập tức đỏ lên. Tần Hồng Nhan đương nhiên không đoán được giờ phút này trong đầu Mộc Mộc tràn đầy những hình ảnh thiếu nhi không nên thấy về mình, chỉ hỏi: “Các cô ấy nói khó nghe như vậy, cô không thấy tức giận sao?” “Dù sao các cô ấy cũng là vài người, tôi có đánh cũng đánh không thắng, mà mắng cũng mắng không lại.” Mộc Mộc phục hồi tinh thần, thành thật trả lời. “Yếu đuối như vậy, khó trách Trầm Ngang lại chọn cô.” Tần Hồng Nhan lẩm bẩm. “Cái gì?” Mộc Mộc không nghe rõ. Tần Hồng Nhan không muốn lặp lại, ngược lại đưa ra yêu cầu: “Vừa rồi tôi cũng coi như là đã giúp cô, để báo đáp, cô cũng nên giúp lại tôi, đúng không?” Mộc Mộc chưa kịp nghĩ đã gật đầu -- tác phong bà chị nhanh đến mức người phàm không thể cản lại được. Đang nói chuyện với một vài vị Giám đốc điều hành công ty, Trầm Ngang bỗng cảm thấy góc áo mình giật giật, quay đầu liền thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Mộc Mộc. “Làm sao vậy?” Trầm Ngang nhỏ giọng hỏi. “Anh có thời gian không? Tôi có việc muốn nói với anh.” Mộc Mộc nói. Mấy vị Giám đốc điều hành nhìn thấy vậy đều mờ ám cười, ý bảo Trầm Ngang cứ tự nhiên. Mộc Mộc kéo Trầm Ngang đến một góc yên tĩnh, hi vọng Tần Hồng Nhan có thể mau chút dẫn đứa cháu đến. Tần Hồng Nhan yêu cầu cô phải làm cho Trầm Ngang ở trước mặt người cháu thừa nhận mình và Mộc Mộc không phải người yêu. Nhưng trông qua nhìn lại, Tần Hồng Nhan và người cháu vẫn chẳng thấy tăm hơi, Mộc Mộc đành vắt hết óc suy nghĩ tìm cách giữ chân Trầm Ngang. Trầm Ngang trông bộ dáng mất hồn mất vía của Mộc Mộc, bỗng ngộ ra: “Chẳng lẽ em......cái kia đến?” Mộc Mộc rơi lệ đầy mặt, ông chú quả nhiên là ông chú, so với phụ nữ còn hiểu phụ nữ hơn a.