Tôi tên là Lưu Vi Vi, là nữ sinh viên yêu đảng, yêu nước, yêu nhân dân, yêu zai đẹp. Mục tiêu lý tưởng của đời tôi là gả cho zai đẹp. Mục tiêu cuối cùng của cuộc đời tôi là được phục vụ người đàn ông giống Ngô Ngạn Tổ, cho dù người đó đang trong tình trạng hôn mê hay và một ông già ngây ngốc. Đáng tiếc, tôi có lý tưởng cao cả như vậy nhưng ông trời lại ban cho tôi một số mệnh thật xui xẻo. Đã lớn như vậy rồi nhưng tôi vẫn chưa tìm được một zai đẹp nào hết. Nhưng Lưu Vi Vi tôi không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, cho nên khi nghe thấy đứa bạn thân Lâm Mộc Mộc tổ chức lễ cưới, tôi liền bắt con bé ấy cho mình làm phù dâu. Bản tính của tôi lập tức trỗi dậy -- vì dù sao Trầm Ngang cũng được coi như là một con rùa vàng, vật họp theo loài, bạn bè thân hữu chắc chắn cũng không kém anh ta là bao, nếu thả lưới thể nào cũng câu được một con. Lễ cưới được làm ngoài trời, đơn giản mà thiêng liêng. Mộc Mộc mặc váy cưới bước đi trên thảm, đi trước Mộc Mộc là cô con gái xinh đẹp, nhìn thấy hình ảnh này khiến tôi không kìm được nước mắt. Sau khi cảm động xong tôi càng cố gắng tìm kiếm con rùa vàng của mình. Kết quả bỗng phát hiện được một con rùa vàng ở phía trước. Đó là một người con trai trẻ đẹp, đẹp đến mức giống như yêu nghiệt, tôi và anh ta chính xác là trời sinh một đôi. Nghe nói tên là Trầm Thịnh Niên, là cháu trai của Trầm Ngang. Người cùng một nhà, có cùng một gen, hay nói cách khác, chắc chắn anh ta cũng giống như Trầm Ngang, một lòng một dạ yêu vợ mình. Tôi vô cùng hài lòng. Vội vàng chạy tới: “Em trai này, hình như tôi đã gặp cậu ở đâu đó rồi phải không?” Em zai cũng cười vui vẻ đáp lại, tôi một câu, cậu một câu, hai người bắt đầu nói chuyện. Xem ra cũng có ý với tôi nha, ha ha, quả nhiên tôi là một người con gái đáng yêu, xinh đẹp, thông minh mà. Ai ngờ sắp tới giờ G, ánh mắt của cậu ta độ nhiên nhìn về phía trước, không nói chuyện nữa. Nhìn theo ánh mắt cậu ta, tôi thấy một cô gái xinh đẹp và một người đàn ông trung niên đang trò chuyện rất vui vẻ. Em zai nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, ánh mắt cứ như muốn nuốt người ta vào bụng vậy. Trái tim tôi lập tức hóa đá -- lẽ nào em zai này là gay, để ý người đàn ông kia? Dường như cảm nhận được ánh mắt của em zai, cô gái xinh đẹp kia chấm dứt nói chuyện với người đàn ông đó, đi về phía WC. Em zai đẹp lập tức bỏ rơi tôi, đi theo cô ấy. Đừng nói cậu ta muốn đi diệt tình địch chứ? Là một công dân, tôi phải có nghĩa vụ ngăn cản tội phạm, vì thế tôi quyết định bám theo. Ai ngờ ở một góc tối không người, em zai lại ôm lấy cô gái xinh đẹp, đè lên tường. Trái tim thuần khiết của tôi lại bị chấn động một lần nữa, hóa zai đẹp này là lưỡng tính! “Trầm Thịnh Niên, cậu không mệt à?” Cô gái xinh đẹp vừa giãy dụa vừa mắng. “Hồng Nhan, tên đàn ông kia có chỗ nào tốt? Mắt của em kém thế.” Em zai đẹp hôn lên cổ của cô gái, lưu luyến không rời. Có điều dáng vẻ hôn của cậu ta lại khiến người ta liên tưởng đến cảnh cắn cổ vịt =.= Ục ục, tôi đói bụng rồi. “Anh ta tốt hơn cậu về mọi thứ.” Cô gái tên Hồng Nhan lạnh lùng trả lời. “Nhưng ở phương diện nào đó, ông ta chắc chắn không bằng tôi.” Em zai mờ ám nói, giọng nói nhỏ đến mức tôi gần như không nghe được: “Tối qua em thích đến chết còn gì.” “Cậu đánh giá mình quá cao rồi đấy.” Cô gái khinh bỉ nhìn em zai. “Không thừa nhận à? Vậy chúng ta ôn lại nhé.” Vừa dứt lời, em zai liền bắt đầu tấn công cô gái xinh đẹp. Tôi vẫn còn là một đứa con gái thuần khiết, thấy cảnh này lập tức che mắt, chạy trối chết. Có được bài học, tôi quyết định không tìm người xa lạ nữa, mà tìm người mình quen. Nghĩ như thế, tôi bèn đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng thấy Đỗ Khang. Đỗ Khang là anh trai của An Lương, coi như quen biết, một người anh trai rất quan tâm chăm sóc em gái An Lương, chắc chắn cũng là một người chồng tốt. Tôi quyết định tấn công Đỗ Khang. Giả bộ đi ngang qua chào hỏi: “Hi Đỗ Khang, anh tới cùng An Lương à?” Đỗ Khang nhìn tôi, ánh mắt rất lịch sự, cũng rất...... Xa lạ. “Cô là......” Anh chàng hỏi. Trái tim tôi lập tức đóng băng -- anh chàng này thực sự không nhớ ra tôi là ai sao? Giương mặt của bà chị đây rất giống người qua đường thế hả? Hả? Hả?! Có điều vì anh ta đẹp zai, tôi nhẫn, tự giới thiệu: “Tôi là Lưu Vi Vi, là bạn học, cũng là bạn cùng phòng với An Lương.” Lúc này anh ta mới nhận ra. Nhận ra cái đầu anh í, nếu không vì anh đẹp trai tuấn tú, tôi đã đánh anh một cái từ lâu rồi. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện xung quanh đề tài về An Lương, có điều xem ra hiệu quả không tồi, Đỗ Khang hỏi về chuyện học hành của An Lương ở trường khá nhiều, chắc chắn là vì để ý tôi nên muốn tìm đề tài nói chuyện. Sắp thành công câu được rùa vàng, tôi vui không tả xiết. Nhưng thật không may, đột nhiên tôi lại nói một câu: “A, đúng rồi, tuần trước tôi giới thiệu cho An Lương một anh chàng kỹ sư, không biết cô ấy có thích hay không nữa?” “Cô, ấy, đi, xem, mặt?” Đỗ Khang gằn từng tiếng hỏi, ánh mắt vô cùng sắc bén. Trời sinh tôi khá hiểu lòng đàn ông, do đó khoác một tay lên vai anh ta an ủi: “Tôi biết nỗi lòng của anh, nhưng em gái của anh rồi cũng phải lớn lên, cũng phải lập gia đình, không thể bắt cô ấy ở nhà cả đời đúng không?. Anh yên tâm, người tôi giới thiệu cho cô ấy đều là người xuất sắc cả, tuyệt đối là những người đàn ông tốt.” Đôi mắt Đỗ Khang bùng lên ngọn lửa: “Ý của cô là, cô ấy đã từng đi xem mắt rất nhiều lần?” Đúng là như thế, thái độ của An Lương gần đây có chút khác thường, liên tục nhờ tôi giới thiệu đối tượng xem mặt cho cô ấy. Tôi thành thật trả lời: “Cũng không nhiều lắm, khoảng hơn mười hai lần thôi.” Mặt Đỗ Khang lập tức đen thành đáy nồi. Tôi lại vội vàng nói: “Làm anh như anh nếu thương em gái mình quá sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy.” Mục đích tôi nói ra lời này là để làm dịu bầu không khí, ai ngờ Đỗ Khang lại nói: “Cô ấy không phải là em gái của tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Tôi bỗng có cảm giác thần sấm đang đứng trên vai của mình. Đỗ Khang nói tiếp: “Cám ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này, nhưng sau này làm ơn đừng giới thiệu đối tượng cho cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ không vui đâu.” Nói xong, anh ta đi đến chỗ của An Lương, toàn thân tràn ngập lửa giận. Tôi chỉ có thể chán nản ngồi xổm xuống một góc gặm bánh ngọt, tại sao tất cả đàn ông tốt đều đã có chủ hết rồi vậy? Xem ra, con đường tìm kiếm con rùa vàng còn xa lắm lắm. Tôi rơi lệ đầy mặt T__T. The End