Mộc Mộc thậm chí hoài nghi rằng liệu cô có phải quá tự tin rồi hay không, có lẽ Trầm Ngang vốn không hề có tâm tư kia. Sau khi lo lắng, tinh thần dần thả lỏng, cho nên lúc làm việc xong cô đã đồng ý đi thang máy với Trầm Ngang -- thời gian quá muộn, cả công ty tối đen như mực, không chừng còn có ma hay quỷ từ lỗ hổng nào đó chui ra. Dù sao ma quỷ so với Trầm Ngang, vẫn là vế trước có vẻ đáng sợ hơn. Thật ra Mộc Mộc sợ đi thang máy là vì trong một không gian nhỏ bé chật hẹp, khoảng cách an toàn giữa người với người đều bị đánh vỡ, còn có xấu hổ và thiếu tự nhiên. Mà đêm hôm khuya khoắt, cùng với bạn trai cũ ở trong một không gian chật hẹp như vậy, đúng là muốn kiểm tra năng lực nhẫn nại của con người mà. Mộc Mộc một bên đợi thang máy, một bên lo sợ bất an, mà Trầm Ngang bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào con số điện tử trên màn hình, đột nhiên hỏi: “Em và cậu ta gần đây thế nào?” “Rất tốt.” Mộc Mộc thốt ra, hoàn toàn không cần nghĩ ngợi. Sau khi nói xong lại đề phòng lui về phía sau một bước, cảnh cáo nói: “Anh đừng nghĩ tới việc gây chuyện.” “Nếu anh nhất định muốn gây chuyện thì sao?” Trầm Ngang không nhìn cô, đường nét sườn mặt trong bóng đêm tựa như tờ giấy phác thảo sắc nét: “Hơn nữa, nếu đúng như lời em nói, tình cảm hai người vững chắc thì cần gì phải lo lắng chứ?” Mộc Mộc á khẩu không trả lời được, không thể phản bác, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một câu phản bác: “Dù cho tình cảm sâu đậm thì cũng có thể bị âm mưu quỷ kế phá hủy.” “Chỉ khi bên trong bị hỏng rồi thì mới có thể chân chính bị hủy diệt.” Trầm Ngang thoải mái tự tại quét sạch phản bác của Mộc Mộc. Mộc Mộc không thèm nói lại, nắm chặt túi xách, cả người khôi phục lại trạng thái đề phòng. Khóe mắt Trầm Ngang bắt lấy sự thay đổi nhỏ của cơ thể cô, giọng nói dịu lại: “Nhưng mà em yên tâm, anh không có túc trí đa mưu như trong tưởng tượng của em như vậy.” “Rõ ràng là cáo già.” Mộc Mộc thấp giọng chế nhạo. “Được rồi, cho dù là kẻ có tội ác chồng chất thì ngẫu nhiên cũng sẽ phát thiện tâm, mà thiện tâm của anh chỉ có một” Trầm Ngang nghiêng đầu, nhìn sang Mộc Mộc, vẻ mặt dịu dàng như nước mùa xuân: “Hy vọng em có thể hạnh phúc.” Ông chú thâm tình quá nặng, bả vai loli không thể chống đỡ. Mộc Mộc vội vàng quay mặt tìm mạng nhện trong góc tường, đáng tiếc sức mạnh của bác gái làm vệ sinh ở công ty HG quả khủng khiếp, đừng nói là mạng nhện, ngay cả con nhện cũng không có. “Mộc Mộc, em và cậu ta có hạnh phúc không?” Trầm Ngang hỏi. “Đương nhiên là có.” Mộc Mộc không chút do dự: “Ở cạnh anh ấy, tôi rất vui vẻ.” Cô và Lục Ngộ có rất nhiều kỷ niệm để ôn lại, tương lai sẽ càng có nhiều kỷ niệm phong phú hơn. Bọn họ rõ ràng rất vui vẻ. “Anh nói là hạnh phúc, không phải vui vẻ.” Trầm Ngang sửa lại cho đúng. “Định nghĩa hạnh phúc là gì?” Mộc Mộc hỏi lại: “Nếu trong thế giới này có một người yêu mình, mà mình cũng yêu người đó, như vậy tôi và Lục Ngộ chính là hạnh phúc .” Trầm Ngang trầm mặc, im lặng một lúc lâu mới nói: “Chỉ cần em vui vẻ, anh cũng sẽ vui.” “Chúng ta đã tách ra, là hai người khác nhau. Cho nên anh đừng nói tôi vui vẻ thì anh cũng vui vẻ nữa, giữa chúng ta đã không còn thích hợp để nói những câu loại này.” Mộc Mộc nói. Nghe vậy, Trầm Ngang không nói thêm nữa, anh đứng thẳng lưng, nhưng ẩn trong bóng tối, hai tay anh nắm chặt, giống như là bị cây kim vô hình đâm phải, vô cùng đau đớn. Lúc này, cửa thang máy mở ra, hai người theo thứ tự bước vào. Mộc Mộc tựa lưng vào tường kính trong thang máy, phía sau cứng rắn lạnh như băng giúp cô có thêm sức mạnh chống đỡ. Thang máy từ từ đi xuống, từng tầng từng tầng một, ở trên nhìn xuống sẽ thấy xe cộ và người qua lại trên đường nhỏ như kiến, nhìn lâu có thể bị chóng mặt. Đầu Mộc Mộc có chút choáng váng, nhất thời không thể suy nghĩ, cho nên lúc Trầm Ngang hỏi câu “Em thích cậu ta ở điểm nào?” cô đã không hề suy nghĩ, trực tiếp trả lời -- “Đơn giản, lương thiện, trong sáng, cho dù thỉnh thoảng có gạt tôi, thì cũng là vì suy nghĩ cho tôi.” Trả lời xong, Mộc Mộc mới ý thức thấy không đúng, vội nói: “Sau này chúng ta không nên thảo luận mấy vấn đề này nữa, tôi thấy việc này đối ba người chúng ta cũng không công bằng gì. Nếu sau này anh còn muốn tiếp tục chủ đề này nữa, như vậy vì mọi người suy nghĩ, tôi nên rời công ty là tốt nhất.” Trầm Ngang không đáp lại, Mộc Mộc cũng không nhiều lời, lẳng lẽ quan sát con số thang máy giảm xuống, cho đến khi xuất hiện số “1”, cửa “tinh” một tiếng mở ra. Mà đúng lúc đó, Mộc Mộc nghe thấy Trầm Ngang thấp giọng nói: “Về chuyện lừa gạt lúc trước, anh xin lỗi. Nhưng Mộc Mộc, mấy ngày này anh thật sự cần em, cho nên mới giữ em lại, bởi vì trong công ty ngoài em ra, anh không thể tin tưởng những người khác.” “Ý anh là gì?” Mộc Mộc không hiểu. “Chuyện này chỉ có một vài giám đốc điều hành công ty mới biết -- tổng công ty điều đến một vị phó tổng giám đốc, cũng chính là cháu trai của Chủ Tịch HG- Phó Dài Bác, con trai Phó Lỗi -- mục đích rất đơn giản, chính là muốn quyền lực của anh.” Mộc Mộc tuy rằng không buôn chuyện, nhưng không thể ngăn cản các tin đồn rơi vào tai của mình. Công ty HG là do chủ tịch Phó Dài Bác thành lập, con trai trưởng Phó Lỗi và con trai thứ Phó Miểu vì muốn có được vị trí trong lòng chủ tịch mà tranh chấp nhiều năm, bên trong phức tạp rối rắm có thể viết ra được một bộ phim truyền hình nhiều tập, tuyệt đối đặc sắc đầy hứa hẹn. Cũng có tin đồn rằng, Trầm Ngang là người của con trai thứ Phó Miểu, bởi vậy người của Phó Lỗi khá kiêng dè anh, đặc biệt mấy năm gần đây thế lực của Trầm Ngang tăng mạnh, chẳng khác nào cái gai trong mắt đám người Phó Lỗi. “Tin đồn là thật, anh đúng là người Phó Miểu.” Trầm Ngang thẳng thắn thành thật nói với Mộc Mộc: “Sức khỏe chủ tịch đang dần suy yếu, hai bên tranh đấu cũng dần quyết liệt. Anh là đại tướng duy nhất của Phó Miểu, Phó Lỗi hận anh đến tận xương tủy, cho nên phái con trai tới đây nhằm tìm cơ hội lật đổ anh. Cố tình chọn thời điểm quan trọng, Hải Luân mang thai, thư ký riêng luôn biết rất nhiều chuyện, cho nên trong khoảng thời gian ngắn anh không thể bồi dưỡng ra được một người cấp dưới trung thành và có năng lực làm việc như Hải Luân, lại không thể ngồi chờ chết, vì vậy chỉ có thể phiền em giúp đỡ.” “Anh không sợ tôi sẽ bán đứng anh sao?” Mộc Mộc hỏi. “Nếu là như vậy, em sẽ không phải là Lâm Mộc Mộc.” Trầm Ngang đáp. Mộc Mộc vẫn không thể tin: “Nhưng anh là Trầm Ngang đó, một Trầm Ngang thông minh đầy mưu kế, sao có thể để bọn họ tùy ý làm gì thì làm chứ?” Hai người họ bây giờ đang đứng ở tầng một của cao ốc, vị trí trung tâm được chiếu rọi bởi rất nhiều ánh đèn sáng lấp lánh, lộng lẫy mờ ảo, hàng lông mi Trầm Ngang dài cong in bóng trên hai má, khuôn mặt lộ rõ tia mệt mỏi hiếm thấy: “Mộc Mộc, anh chỉ là người, không phải là thần.” Đây là lần đầu tiên Trầm Ngang ở trước mặt Mộc Mộc hiện ra thần sắc này. Khi một người đàn ông mạnh mẽ kiên cường lộ ra mặt yếu đuối, cảnh tượng đó có thể lập tức chạm vào bản năng làm mẹ của phụ nữ. Dưới ánh đèn chùm, Mộc Mộc nhìn Trầm Ngang bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Nếu có thể cô rất muốn chui vào trong người anh để xem trái tim của người đàn ông này rốt cuộc chứa những gì. Bọn họ đối diện với nhau, cho đến khi tiếng chuông điện thoại Mộc Mộc vang lên. Màn hình điện thoại hiện thị hai chữ Lục Ngộ khiến Mộc Mộc nhanh chóng khôi phục thần trí, cô nhận điện, không kịp alô chợt nghe thấy kia bên kia Lục Ngộ bình tĩnh nói: “Anh đang ở ngoài cửa công ty em.” Mộc Mộc lập tức quay đầu, xuyên cửa kính thủy tinh thấy bóng dáng Lục Ngộ không biết đã đứng bao lâu, cũng không biết đã nhìn thấy bao nhiêu.