Có lẽ vì đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cô yêu một người khác phái, có lẽ tình cảm đó đã để lại sự tiếc nuối vô tận, cho nên mới khó quên. Nhưng cho dù thế nào, Mộc Mộc nghĩ, cô phải quên đi. Quên đi nhưng cũng không có nghĩa là sẽ lập tức chấp nhận Trầm Ngang. Mộc Mộc nhẹ giọng hỏi: “Trầm Ngang, anh thật sự nghiêm túc à?” “Nếu không thì là gì? Chẳng lẽ em cho rằng anh mỗi tuần tăng ca ba lần sẽ có thời gian rảnh tìm em vui đùa sao?” Trầm Ngang nhịn không được lại giơ tay xoa đầu cô, mái tóc dài đen óng, mềm như lụa, không, so với lụa còn mềm mại hơn. Mộc Mộc nắm chặt tay, hạ quyết tâm nói: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ lời đề nghị của anh, nhưng trước tiên anh phải có biểu hiện tốt cái đã.” Trầm Ngang híp mắt: “Ý của em là, từ giờ trở đi anh bắt đầu bước vào kì khảo sát, chờ kì khảo sát chấm dứt thì anh mới có thể chuyển lên thành bạn trai chính thức của em?” Mộc Mộc gật đầu, xem ra khả năng nắm bắt của chú Trầm quả nhiên rất nhanh. Trầm Ngang thở dài: “Đây là trình tự 9 bậc tình yêu của bọn em à?” Mộc Mộc lắc đầu, nói từng chữ: “Không, là trình tự yêu đương của Lâm Mộc Mộc tôi.” Nhưng Mộc Mộc không ngờ rằng Trầm Ngang lại thật sự gật đầu đồng ý. Kết quả là, ngày đầu tiên đi làm Mộc Mộc đã đem đại BOSS của mình biến thành bạn trai dự bị. Hiệu suất này, quả thật cao. Tuy rằng làm việc vào thời gian nghỉ hè nhưng Mộc Mộc vẫn nỗ lực công tác, 24h đi theo Tần Hồng Nhan, nhắm mắt theo đuôi, hoàn thành nhiệm vụ đặt ra mỗi ngày. Ở chung lâu dài Mộc Mộc phát hiện ra Tần Hồng Nhan rất tốt, tuy rằng thường xuyên nói thẳng khiến người khác bẽ mặt xấu hổ. Nhưng làm việc rất quang minh, sòng phẳng dứt khoát, không hại người sau lưng, cũng không keo kiệt chỉ dạy, Mộc Mộc đi theo cô ấy học được không ít này nọ. Đương nhiên đi theo cạnh Trợ lý Tần, điều cô thích nhất là mỗi ngày đều có thể thấy người cháu liều chết không tha bám theo. Mộc Mộc thấy, chắc chắn đời trước người cháu này là keo con chó, chất lượng tuyệt đỉnh, đã bám vào là khỏi gỡ ra. Mỗi ngày Trầm Thịnh Niên không có việc gì làm đều đưa cơm đưa canh đến cho Tần Hồng Nhan, thậm chí có vài thứ như băng vệ sinh -- còn là loại hương bạc hà thanh mát, trong công ty truyền không ít tin đồn. May mà Tần Hồng Nhan là người sống không để ý đến nét mặt người khác, chứ nếu đổi thành người khác thì đã sớm không chịu được mà từ chức. Đứa cháu này lúc quan tâm chăm sóc thì dịu dàng thật đấy, nhưng mỗi khi vùng dậy thì lập tức biến thành chó ngao Tây Tạng. Nhiều lần Mộc Mộc không cẩn thận vô tình thấy cậu ta mạnh liệt cưỡng chế ôm Tần Hồng Nhan, mà bàn tay kia không thành thật chút nào, chuyên môn di chuyển đến nơi không được đến. Mộc Mộc cầm khoai tay chiên nhìn đến đỏ mặt đỏ tai, cảm thấy so với xem AV Nhật Bản còn kích khích hơn nhiều. Tuy nhiên, có nhiều phúc lợi như vậy, dĩ nhiên là phải trả giá. Gần đây công việc ở công ty thực sự nhiều, tuy chỉ làm trợ lý cho người ta nhưng Mộc Mộc cũng bận rộn tới mức mông không chạm ghế, chạy ngược chạy xuôi, sụt xuống mười cân, mặt hóp lại. Hôm nay Mộc Mộc mang đơn dự toán đến văn phòng để Trầm Ngang ký, Trầm Ngang quan sát Mộc Mộc từ trên xuống dưới, bỗng cau mày: “Sao lại gầy như vậy?” “Chẳng lẽ gầy đi không tốt?” Mộc Mộc cảm thấy kỳ lạ, mấy chị đồng nghiệp đều khen cô gầy đẹp hơn mà. Trầm Ngang một bên ký tên một bên lẩm bẩm: “Còn chưa có bụng, lại gầy như thế.” Đầu Mộc Mộc rớt đầy vạch đen, ông chú Trầm này cũng để ý khiếp, xem cô là thịt bò hay thịt heo hả? Ký tên xong, Mộc Mộc đang chuẩn bị tới lấy bỗng Trầm Ngang chặn lại: “Đêm nay tham gia một bữa tiệc gặp mặt với anh, bạn cũ của anh ở Mĩ mới về nước, mọi người cùng nhau tụ họp.” Mộc Mộc biến sắc: “Buổi tối tôi có hẹn.” Trầm Ngang nhìn Mộc Mộc bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: “Hẹn với ai?” “Vài bộ lạc trong game, chúng tôi hẹn nhau đi đánh liên minh.” “......” Trầm Ngang dĩ nhiên không cho phép Mộc Mộc lấy cớ chơi game vớ vẩn mà buông tha, tan tầm liền chặn Mộc Mộc lại, nhét vào trong xe đi đến chỗ hẹn. Trong xe Mộc Mộc mím môi, kháng nghị bằng cách im lặng. “Đợi lát nữa em tự mình nướng thịt mà ăn, ăn nhiều một chút cho mập.” Trầm Ngang lấy mỹ thực dụ dỗ. “Đồng chí Trầm Ngang, hành vi hôm nay của anh rất không tốt.” Mộc Mộc không hề trúng kế, nhắc nhở: “Cách kỳ chuyển lên chính thức càng lúc càng xa rồi đấy.” Trầm Ngang chỉ cười, không trả lời. Mộc Mộc im lặng, cẩn thận nhớ lại hành động gần đây của Trầm Ngang, phát hiện tuy là tối đó anh ta không chút do dự đồng ý, còn nói rất muốn nghênh đón kỳ khảo sát của cô. Nhưng từ ngày đó đến nay anh ta dường như chỉ án binh bất động, cả ngày bận rộn làm việc, cũng không làm chuyện gì khiến cô cảm động, tựa như anh ta đã hoàn toàn quên hết lời ngày đó rồi. Theo lý thuyết mà nói thì anh ta không phải nên rèn sắt khi còn nóng, nói những lời lãng mạn, quan tâm đưa đón, chậm rãi bắt cô ư? Sao lại ngược đến 360 độ, tỏ ra không mặn không nhạt như thế nhỉ? Mộc Mộc không tài nào hiểu nổi, chỉ có thể lắc đầu thở dài. Ông chú này, thực sự là rất khó hiểu. Xe đi đến một quán thịt nướng thì dừng lại, Trầm Ngang dẫn theo Mộc Mộc đi vào trong. Mộc Mộc phát hiện, ngồi bên trong đều là đàn ông, và tất cả đều là ông chú. “Chà, Ngang Tử, cô bé này là ai thế?” Ông chú Giáp hỏi. “Bạn gái mình.” Mộc Mộc tập mãi thành thói quen, bây giờ đã mất đi năng lực thanh minh, nhìn qua bốn ông chú kia lễ phép mỉm cười. “Ngang Tử, cậu đây là hoa lê áp hải đường, trâu già gặm cỏ non a.” Ông chú Ất nói chuyện quá thẳng thắn, chỉ một câu đã khiến cho Mộc Mộc đỏ mặt, vội vàng cầm lấy bát đũa chạy đi lấy thức ăn. Đến khi trở về đã thấy năm ông chú kia ngồi uống rượu, bắt đầu nhớ lại những ngày tháng học tập trước kia, cay đắng ngọt bùi đều có cả. Cảm xúc tuôn trào, có ông chú dường như sắp khóc. Mộc Mộc chen vào nói không tiện cho nên lặng lẽ ngồi nướng thịt, sau khi nướng xong bỏ vào bát cho mấy ông chú kia, cô sợ bọn họ chỉ mải uống rượu mà trong bụng lại không có gì, lát nữa say rượu ngã lăn ra đó thì chỉ làm khổ cô mà thôi.