Lúc Dung ba ba tỉnh lại, trời đã tối. Ngay khoảnh khắc mở mắt ra nhìn thấy Dung Trạm ông còn cho là mình đang nằm mơ, được Dung Trạm nắm lấy bàn tay, cảm nhận được sự ấm áp từ tay y truyền tới, ông cụ mới nhận ra mình vẫn còn sống, Dung Trạm vẫn còn sống. "Ba, ba đỡ hơn chút nào chưa?" Dung Trạm nhìn ba mình hôn mê suốt một ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút. "Ba không sao, con thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?" Ông mở miệng, giọng nói khàn đặc. Dung Trạm khẽ nói một câu "Con không sao hết, tất cả đều tốt." Vừa nói vừa đứng lên, rót cho ông một ly nước, sau đó dùng bông chấm nước, nhẹ nhàng giúp ông nhuận môi. "Tiểu Trạm, lâu như vậy mà một cuộc điện thoại con cũng không gọi cho ba, con rốt cuộc đang bận gì hả?" Dung ba ba suy nghĩ một chút lại hỏi. Dung Trạm hơi sựng lại, ngẩng lên nhìn chai nước muối, cũng đã sắp hết, y không trả lời Dung ba ba, đứng dậy nói "Con đi gọi y tá, thuốc hết rồi." Nhìn bóng lưng con trai có chút vội vàng lao ra khỏi phòng bệnh, Dung ba ba thở dài một tiếng, xem ra lời đồn cũng không phải tự nhiên mà có. Thằng bé này nhất định đang có chuyện gì đó giấu ông. Đợi Dung Trạm trở lại phòng bệnh, Cố Tiếu An cũng đã từ công ti đến, Dung Trạm vô thức thở phào một tiếng. Cố Tiếu An trở lại rồi, ba chắc chắn sẽ không tra hỏi y đến cùng nữa. Dung Trạm thấy trong tay Cố Tiếu An đang bê một bát cháo với canh gà thì cười cười nói "Ba em còn chưa bài khí(*) nữa là." (*) Là đánh rắm đọ:))) Cố Tiếu An đặt bát cháo lên bàn, lấy thìa đưa cho Dung Trạm "Cái này là cho em, chỉ là phải khổ cho chú Dung rồi. Đợi sau khi chú bài khí được con sẽ tự tay nấu cho chú ăn, đảm bảo ngon hơn cái này nhiều." Trên mặt ông hiện lên nụ cười nhợt nhạt "Chú tin tay nghề của con." "Tiểu Trạm kể cho ba nghe mấy tháng nay con gặp chuyện gì vui đi." Dung ba ba hưng trí bừng bừng nhìn Dung Trạm. Dung Trạm da đầu kể lại vài chuyện không tính là hài hước lắm, Dung ba ba lại vẫn trước sau như một cười đến là vui vẻ, có lẽ, chỉ cần Dung Trạm kể cho ông nghe những chuyện liên quan đến cậu là ông đã đủ vui rồi, bất kể nội dung. Dung Trạm có chút đau lòng, thầm nghĩ phải rời khỏi làng giải trí càng sớm càng tốt, như vậy mình sẽ có nhiều thời gian ở bên ông cụ hơn. Còn chuyện của công ti, từ từ rồi tính tiếp vậy. Nhìn ông cụ lại mê man ngủ thiếp đi, Dung Trạm khẽ dịch góc chăn cho ông, sau đó mang túi rác ra ngoài phòng. Ngoài ý muốn nhìn thấy Cố Tiếu An vẫn chưa rời đi, đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang suy nghĩ gì đó, bộ dạng rất nghiêm túc. Dung Trạm bỏ rác vào thùng, sau đó đi đến ngồi xuống cạnh hắn. "Đang nghĩ gì thế? Chăm chú như vậy?" Cố Tiếu An thuận tay lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ngực, nghĩ nghĩ lại cất thuốc đi, cười nhìn Dung Trạm "Anh đang nghĩ, đợi ông cụ tốt lên, chúng ta ra nước ngoài kết hôn đi." Ánh mắt Dung Trạm xa xăm, trầm mặc nói "Cũng được." Sau đó nghe Cố Tiếu An nhàn nhạt nói một câu khiến trong lòng y chua xót, "Anh thật sự không thể chịu được nỗi đau mất em lần nữa." Dung Trạm nắm lấy tay hắn, ánh mắt nghiêm túc mang theo chút làm nũng, "Em nghiêm túc muốn rời khỏi làng giải trí, sau này có lẽ phải nhớ anh nuôi rồi." Cố Tiếu An cười ra tiếng "Cầu còn không được." "Trời cũng tối rồi, anh về trước đi, tối nay em trông ba." "Thật sự không cần anh ở lại cùng sao?" Cố Tiếu An nói. "Không cần, anh nghỉ ngơi cho tốt. Dù gì phòng bệnh cũng vẫn còn một giường trống, buổi tối em sẽ không mệt quá đâu." "Ừ." Cố Tiếu An nói nhỏ. Đột nhiên lại nhớ ra một chuyện. "Phải rồi, hồi trưa mẹ gọi tới nói muốn tới thăm chú, bị anh từ chối rồi. Chỉ là, với tính cách của bà, ngày mai chắc vẫn sẽ tới." "Em biết rồi." Dung Trạm nói. Cố Tiếu An còn dù dừ một lúc, rốt cục vẫn rời đi." Kì thực hắn cũng không muốn về nhà, dù gì về rồi cũng không ngủ được. Nhưng thấy Dung Trạm kiên trì như vậy hắn cũng chỉ đành đáp ứng." Suốt quãng đường về Cố Tiếu An luôn nghĩ, khi nào tổ chức hôn lễ thì thích hợp, có lẽ nên đón Dung ba ba về sống cùng, cũng tiện chăm sóc. Như bây giờ nếu Dung Trạm có muốn tới chăm sóc ông, hai người cũng không dễ dàng gặp mặt. Càng nghĩ càng thấy khó. Qủa nhiên sáng ngày thứ hai, Lạc Mai mang theo đủ loại thực phẩm dinh dưỡng cùng Tôn Uy tay xách nách mang đi tới bệnh viện. Thấy Dung Trạm nguyên vẹn không sứt mẻ đứng trước mặt mình, bà kích động tới mức ôm chầm lấy y. Lại thấy ánh mắt cha y nhìn mình có chút chết lặng. Dung Trạm chợt nhớ ra, y vẫn chưa chính thức giới thiệu mẹ của Cố Tiếu An cho ba mình, bởi vì mẹ hắn cùng mẹ kế của y thật sự quá giống nhau, cũng khó trách ba y làm ra biểu cảm như vậy. "Dung Trạm, không giới thiệu cho dì một chút sao?" Lạc Mai nói. Dung Trạm lúc này mới vội nói với ba mình "Ba, đây là mẹ Cố Tiếu An, cũng là chị gái của dì Lạc." Lạc Mai nói "Chào ông, tôi là Lạc Mai." Dung ba ba kêu Dung Trạm đỡ ông dậy, cười nói "Tôi biết mà, bà và Tiểu Doanh giống nhau như hai giọt nước." "Hôm nay tôi tới thăm ông, ông cũng biết Tiểu Trạm với Tiếu An hai đứa nhỏ này..." Lạc Mai chỉ nói một nửa, nhìn xem phản ứng của ông. "Chuyện hai đứa nó tôi cũng biết, cũng không có ý kiến gì, các con hạnh phúc là tốt rồi." Dung ba ba hiểu ý, giải thích. Hai người hàn huyên thêm một lúc, sau đó Lạc Mai đứng dậy nói tạm biệt. Dung Trạm tiễn Lạc Mai ra khỏi bệnh viện, lúc này bà mới quay người lại, đau lòng vỗ vỗ vai Dung Trạm "Ta biết có lẽ cha con còn chưa biết chuyện đó, đợi có thời gian rồi con hãy kể lại cẩn thận cho dì nghe nhé. Vất vả cho con rồi." "Khiến dì lo lắng rồi. Đợi ba con khỏe lại, con sẽ tới thăm dì và chú." "Được rồi, đừng tiễn nữa, ngày khác dì lại tới." "Tạm biệt dì." Dung Trạm vẫy tay chào bà. Chính y cũng biết mình không phù hợp đi ra ngoài tiễn người, bởi vì có vài người đang thì thầm về y, thậm chí còn có người chụp ảnh. Dung Trạm vội vã quay người trở lại phòng bệnh, vừa quay thân lại bất chợt như nhìn thấy khuôn mặt của một người, y thầm nhủ bản thân nhìn nhầm, sau đó bước chân vội vã trở lại phòng bệnh. Trần Lộ trên người mặc một thân quần áo đẹp đẽ, bên hông đeo một chiếc túi xách mới, khuôn mặt tái nhợt đeo thêm một chiếc kính râm, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, tay ôm bó hoa, chân mang đôi giày cao gót bước vào bệnh viện. Bà mới biết được tin Dung Mục Thanh đang ở bệnh viện này, lại nghĩ đến Phong Thuần, khóe môi Trần Lộ không khỏi nhếch lên một nụ cười quái dị. Hôm nay, bà phải dùng sự chân thành của mình khiến hai cha con Dung Mục Thanh và Dung Trạm cảm động, có như vậy, Phong Thuần sẽ được cứu rồi. Trần Lộ đi tới bàn tư vấn nói với nữ y tá ngồi trước máy tính "Dung Mục Thanh đang ở phòng bệnh nào?" Giọng điệu không một chút khách khí, thậm chí còn mang chút cao ngạo. Nữ y tá liếc nhìn Trần Lộ một cái, giọng cũng lạnh đi ba phần "Xin hỏi bà là gì của ông ấy?" "Cô chỉ cần nói cho tôi ông ấy ở phòng nào, tôi là gì của ông ấy liên quan gì tới cô?" Nữ hộ sĩ đánh giá Trần Lộ một thân trang phục đắt tiền, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc, chế nhạo nói "Thật xin lỗi, bệnh viện chúng tôi có quy định này, đối với người nhà bệnh nhân cũng vậy." Trần Lộ mất kiên nhẫn giật kính xuống "Tôi là vợ trước của ông ta." "Mời để lại số chứng minh thư của bà." Nữ y tá nói. Tâm tình Trần Lộ càng kém hơn "Làm gì, các người tra hộ khẩu sao?" "Xin lỗi, đây là yêu cầu đối với người nhà bệnh nhân." Nữ y tá bày ra một bộ nghiêm túc tận chức tận trách. Trần Lộ không tình nguyện kí lên giấy thăm bệnh, rồng bay phượng múa viết xuống một dãy số, giọng điệu càng thêm nặng nề "Bây giờ được rồi chứ gì." "Được rồi. Phòng 708 tầng 7." Trần Lộ hừ một tiếng, ôm hoa đi vào thang máy. Nghe ngoài cửa vang lên vài tiếng cốc cốc, Dung Trạm hơi bất ngờ đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, trong nháy mắt sắc mắt y liền trắng bệch. Trần Lộ tháo kính râm, lộ ra nụ cười mà bản thân cảm thấy hòa ái dịu dàng nhất, cười nói với Dung Trạm "Tiểu Trạm, ta là..." Trần Lộ còn chưa nói xong, Dung Mục Thanh đã hỏi "Ai thế, Tiểu Trạm?" Dung Trạm nét mặt cực kì khó coi tránh người ra, nụ cười trên mặt Dung Mục Thanh liền cứng ngắc, không nói được gì. Suốt bao nhiêu năm rồi, Dung Trạm còn cho là nhìn thấy người này y sẽ chán ghét đến không thể kiềm chế, nhưng đến khi Trần Lộ thực sự xuất hiện trước mặt mình, bản thân lại không có phản ứng gì hết. Điều này có lẽ cho thấy tổn thương tâm lí của y đã khỏi rồi. "Mục Thanh, tôi tới thăm ông." Nụ cười của Trần Lộ có chút lúng túng, ngoài cười mà trong không cười đi tới bên giường bệnh Dung Mục Thanh, nói rồi đem hoa đặt lên bàn. Dung Mục Thanh mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói "Bà đến có mục đích gì thì trực tiếp nói ra đi." Trần Lộ càng thêm xấu hổ, thầm cổ vũ mình, đã tới rồi thì không thể bỏ cuộc giữa chừng. "Chẳng phải vì nghe ông bị tai nạn xe sao? Tôi tới thăm ông mà." Trần Lộ cười nói. "Tới xem tôi đã chết hay chưa?" Dung Mục Thanh hừ lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục nhìn thấy Trần Lộ. Thấy nói với Dung Mục Thanh không có tác dụng, Trần Lộ bèn quay sang Dung Trạm, nói "Tiểu Trạm đã lớn thế này rồi, lại đẹp trai như vậy, suýt nữa thì mẹ không nhận ra." "Thực xin lỗi, mẹ tôi đã mất rồi." Dung Trạm cười chế giễu. Trần Lộ lần nữa bị tạt cho bát nước lạnh, lén véo mình một cái sau đó bật khóc nói với Dung ba ba "Mục Thanh, chúng ta dù sao cũng từng là vợ chồng, sao ông có thể nói với Dung Trạm như vậy, tôi dù gì cũng là mẹ nó." "Là chính mắt tôi nhìn thấy, buổi chiều hôm đó, mẹ tôi đã qua đời rồi, tôi không còn được gặp lại bà nữa." Dung Trạm nhàn nhạt nói. Trần Lộ thấy hai người không mảy may lay động, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ nói "Được, hôm nay ta tới quả thực vì có chuyện muốn nhờ, em gái con bị suy thận mãn tính, phải ghép thận gấp. Nếu hai người không đồng ý hiến thận, ngay ngày mai tôi sẽ thông báo chuyện này ra ngoài."