Do cô quan sát quá chú tâm nên không nhận ra Hạ Nguyên đến. - Đang nhìn gì vậy? Cậu hỏi bên tai cô. - A! Ngươi cũng tới rồi. Bạch Vân bị cậu làm cho hơi giật mình. Không phải giật mình vì hai người đứng quá gần mà giật mình vì cậu đến gần cô như vậy nhưng cô không hề phát hiện. Điều này đối với cô mà nói, quả thực rất khó tưởng tượng. Cho nên, cô nhìn cậu nhiều hơn mấy cái. Hạ Nguyên đương nhiên cảm nhận được ánh mắt khác thường của cô, khẽ nhướng mày, hỏi không ra tiếng: Sao thế? Cô lắc đầu. - Không có gì. Tạm thời nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, trước tiên nên chú tâm vào chuyện trước mắt thì hơn. - Bà ta chính là Quế Hoa. Hạ Nguyên nhìn theo cô, cũng nhận ra bà ta. - Bà ta hình như rất có địa vị ở Chiêu Dũng hầu phủ. Điều này thật sự không có đạo lý. Hạ nhân mua từ bên ngoài vào phủ bình thường không thể nào có địa vị cao, dù sao thì chủ nhân từ trước đến giờ luôn ưu tiên trọng dụng người có xuất thân từ gia nô trong nhà để làm những công việc hầu hạ thân cận, dù có thay phiên tám trăm bận cũng không tới lượt người mua từ bên ngoài. Cũng như Tiểu Phương vậy, sau này muốn có thể xưng bá ở phòng bếp đã xem như thành tựu lớn lắm rồi, có thể áo gấm về làng. Hạ Nguyên nhẹ giọng nói rõ một cách đơn giản bên tai cô: - Bà ta trước năm mười bảy tuổi chỉ là một nha đầu nhóm lửa, quan hệ rất tốt với Lý Thuận Nhi được mua vào cùng lúc, xưng nhau tỷ muội, nhưng vì bà ta không dung mạo không tài cán không lanh lợi, cho nên cuộc sống kém xa Lý Thuận Nhi. Sau đó Lý Thuận Nhi bệnh chết sau khi sinh, bà ta được cất nhắc làm nha hoàn làm việc nặng trong phòng phu nhân, sau đó thì làm ma ma của Chiêu Dũng hầu bây giờ. Theo địa vị ngày càng cao của Chiêu Dũng hầu trong phủ, địa vị bà ta cũng cao theo. Hiện nay, bà ta được xem như nửa nhạc mẫu của Chiêu Dũng hầu. - Nửa nhạc mẫu? Bạch Vân suy nghĩ, nói: - Bà ta đưa nữ nhi làm thiếp Chiêu Dũng hầu? - Nữ nhi của hạ nhân thì đâu được làm thiếp? Chỉ là thông phòng thôi. Triều Đại Ung xác định vị trí của thê thiếp rất nghiêm khắc. Gia nô thông thường hầu hạ chủ nhân, dù mọi người ngoài miệng gọi di nương, nhưng vẫn chỉ là thông phòng không có thể diện, vĩnh viễn không có hi vọng tiến thân; dù sinh con cũng có thể tùy tiện đem bán. Còn thiếp, chỉ có nữ nhi gia đình thanh bạch mới được làm, có dạm hỏi, có quan phủ lập hồ sơ, không thể tùy tiện đánh giết hay đem bán, bằng không quan phủ sẽ truy cứu. Bạch Vân không bày tỏ ý kiến về đề tài này, cô lặp lại những điều Hạ Nguyên vừa nói trong đầu một lần, cười khẽ nói: - Ngươi kể về vị Quế Hoa này rất có suy nghĩ chủ quan. - Ngươi biết ta nghĩ thế nào mà. Qua tin tức mà Xuân Minh thăm dò được, Hạ Nguyên không cần quá động não là có thể tưởng tượng được vị Quế Hoa này đóng vai gì trong cuộc đời ngắn ngủi của Lý Thuận Nhi. - Đúng, ta biết. Bạch Vân gật đầu, dùng bả vai huých cậu: - Bởi vì ngươi đã bày tỏ quan điểm của ngươi rất rõ ràng, ta chỉ thuận theo những gì ngươi nói là bị ngộ nhận ngay. - Ta cho rằng…… Hạ Nguyên chậm rãi nói: - Điều mà ta phân tích ra chính là sự thực, không hề ngộ nhận. Nói xong, cậu cũng không cam lòng yếu thế dùng bả vai huých trở lại. Bạch Vân liếc mắt xem thường, không để ý đến cậu, tiếp tục xem tình hình bên Tiểu Phương. Tiểu Phương chưa bao giờ là người dễ bắt nạt, bởi cô ấy gây ồn ào nên mấy nha hoàn có quan hệ tốt với cô ấy ở Minh Tuyên hầu phủ cũng sang làm gia tăng khí thế, mấy nữ tử đanh đá chống nạnh cất cao giọng, bày ra dáng vẻ chúng ta tới gây lộn khiến sắc mặt Quế Hoa ma ma xanh mét, ánh mắt nhìn Tiểu Phương như muốn cắn xé cô ấy. Có điều người của thôn Tiểu Quy mà sợ loại ánh mắt này à? Xét nhà hay tụ tập đánh hội đồng còn không sợ mà sợ loại “đấu văn vẻ” kém cỏi này à? Tiểu Phương đặc biệt phiền chán những người rõ ràng cũng là nô tỳ mà cứ cố làm ra vẻ, tưởng như mình là quý phu nhân. Đương nhiên cô không thèm cho bà ta chút sắc mặt hòa nhã nào. Đúng lúc nha hoàn của hai hầu phủ sắp ầm ĩ to chuyện thì một giọng nam trầm thấp mà uy nghiêm vang lên. Hắn không hề lớn tiếng cũng không hề quở trách, nhưng hắn vừa mở miệng đã áp chế khí thế của cả hai phe_____ - Ta bảo các ngươi đi mời người, không ngờ lại mời thành thế này. - Hầu gia___ Quế ma ma thấy chủ tử đích thân đến thì cả kinh thất sắc, vội vàng tiến lên hành lễ, đồng thời nói: - Sao ngài lại tới đây? Ngài đường đường là một hầu gia đại tướng quân, tự hạ thân phận như vậy quả thực là lỗi của lão nô. Lão nô làm việc không hiệu quả, khiến ngài mất thể diện. - Hiếm khi lần này được ở gần, ngươi ráng nhìn cho rõ. Hạ Nguyên nói nhỏ với Bạch Vân. Bạch Vân quả thực rất nắm chắc cơ hội cẩn thận nhìn kỹ vị Chiêu Dũng hầu tiếng tăm lừng lẫy này. Từ đôi mắt, chân mày, mũi, miệng, rồi lại đến vóc dáng cao lớn cường tráng, sau đó thì thấy___ - Ơ! Không phải mới hai mươi tám tuổi ư, sao lại có tóc bạc rồi? Cô kinh ngạc khẽ lẩm bẩm. - Một đứa con do nô tỳ sinh ra, bất ngờ trở thành thứ tử đầu tiên thừa kế tước vị từ thời khai quốc đến nay, ngươi cho rằng những điều này dễ lắm à? Ngoại trừ liều mạng trên chiến trường, còn phải chịu được đủ loại chèn ép của bá quan, quý tộc; bây giờ đang ở biên cương lạnh khủng khiếp làm hầu gia đại tướng quân nghèo khó nhất, cuộc sống trôi qua không tốt mấy. Nhưng Đại Ung không có thứ tử nào có thể có được thành tựu như hắn, điều này cũng đủ cho hắn tự hào rồi. Việc thừa kế tước vị như hắn sau này khó mà lặp lại, nên hắn là thiên hạ độc nhất. - Đúng là nghề nào cũng có trạng nguyên, hơn nữa chỉ có một trạng nguyên……. Bạch Vân lẩm bẩm nói. - …….Đầu óc ngươi nghĩ đi đâu vậy? Sao lại cảm khái ra câu này? Hạ Nguyên dở khóc dở cười. - Cầu phú quý trong nguy hiểm……. Bạch Vân nhìn đám người trước mặt đang tuân theo sự sắp xếp của Chiêu Dũng hầu Triệu Tư Ẩn, vài nha hoàn lặng lẽ rời đi; Tiểu Phương không cách nào chạy thoát, dưới lời mời vừa lịch sự vừa ép buộc của Chiêu Dũng hầu, cô ấy đành phải ngoan ngoãn đi theo, hai tay cô ấy vẫn không quên ra dấu sau lưng cho Bạch Vân, ý là: các ngươi cứ từ từ nói chuyện. - Bất kể ngươi và nha đầu kia có kế hoạch gì, mọi thứ phải chờ ngươi thi xong rồi hẵng nói. Chuyện của Chiêu Dũng hầu, chắc chắn cô ta biết còn ít hơn ta. Hạ Nguyên thực không thích cô chú ý đến ai khác ngoài cậu. - Ta phải biết huynh ấy hỏi Tiểu Phương cái gì. - Còn có thể hỏi cái gì? Chẳng qua là hỏi về người nhà của Lý Thuận Nhi cùng với tung tích của một nha hoàn lần trước tự xưng là “Bạch Muội” thôi. Nói đến đây, cậu hừ nhẹ một tiếng. Người này lần đầu tiên mặc nữ trang lại đi mặc thành nha hoàn___còn là nha hoàn của Minh Tuyên hầu phủ nữa chứ. Thật là kỳ cục. Một nữ nhân như cô ta sao có thể bán mình làm nô bộc cho người khác? Sao có thể cúi đầu vâng dạ, khom lưng uốn gối? Cho nên cô ta giả trang thành tỳ nữ là thất bại ngay____thân là người từng tận mắt chứng kiến, cậu cảm thấy lời nhận xét của mình rất có uy tín, hơn nữa đó chính là sự thật. Hạ Nguyên không có hứng thú nói nhiều về nhóm người Tiểu Phương và Chiêu Dũng hầu, bèn kéo tay Bạch Vân nói: - Đi, chúng ta đến cửa đông. Hôm nay là ngày tốt Trần phu nhân rời khỏi Trấn Ninh Am, bọn Kha Minh đều đang đợi bên kia, trận thế rất lớn, đủ náo nhiệt để xem, thú vị hơn bên đây nhiều. - Không cần ngươi nhắc ta cũng muốn qua. Hôm nay ta tới chính là để đón Trần phu nhân, đương nhiên, cũng tiện thể trò chuyện một chút với nhóm Lý phu nhân. Bốn sư đồ Định Hằng sư thái vừa tiếp quản Trấn Ninh Am, mọi thứ còn rối ren, dễ dàng cho cô thừa cơ hội thăm hai vị phu nhân khác vẫn đang bị “giam cầm” mà không sợ bị phát hiện và xua đuổi…. Hai người hăng hái bừng bừng tay nắm tay vui vẻ chạy đến cửa đông của Trấn Ninh Am hoàn toàn không phát hiện, vào lúc họ đang vây xem Chiêu Dũng hầu thì có một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng cách đó không xa đang nhìn họ. Sau khi họ chạy đi, người trong xe ngựa mới mở miệng nói: - Nuôi nó hai mươi năm, ta luôn tiếc nuối vì cái bộ dạng ông cụ non không chút sức sống của nó, không ngờ sau khi nó trưởng thành ta mới may mắn được thấy nó trong dáng vẻ thiếu niên hoạt bát, đúng là khó mà tưởng tượng. Giọng nói từ tốn mang theo uy nghiêm bẩm sinh của giới quý tộc vào lúc này tràn đầy hứng thú và mới mẻ. - Còn không phải sao? Lão nô nhìn cũng thấy rất mới mẻ. Nhị gia luôn cao ngạo lãnh đạm, chưa bao giờ to tiếng với ai; dù lúc chơi chung với Kha thế tử và Minh thiếu gia, ngài ấy cũng không thể hiện thần sắc vui vẻ như thế, xem ra vị thư sinh kia nhất định có chỗ hơn người, có thể khiến nhị gia đối xử đặc biệt. Một ma ma trung niên lên tiếng phụ họa. - Công chúa, vị thư sinh kia trông rất lạ mặt, đại khái không phải sĩ tử kinh thành. Y phục mộc mạc như vậy, hẳn là gia cảnh cũng bình thường, không biết nhị gia làm thế nào mà quen biết. Vĩnh Gia công chúa_____đồng thời cũng là mẫu thân của Hạ Nguyên, nghe hai ma ma tâm phúc nói thì khẽ cười: - A Nguyên trước nay luôn có ngạo khí của một công tử tôn quý, đừng nói là không dễ kết giao với người không cùng giai cấp, dù là trong giới tôn thất quý tộc cũng khó có mấy ai vừa mắt nó, khiến nó sẵn lòng qua lại như bằng hữu. Cho nên, người thư sinh này nhất định rất đặc biệt…….Nói về người này, ta đoán……có lẽ là đứa trẻ nông thôn mà mười năm nay A Nguyên chưa từng thư từ đứt đoạn kia nhỉ. Nghe Vĩnh Gia công chúa nói vậy, hai ma ma lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra. Một người trong đó nói: - Trước kia hình như có nghe Thu Linh bên cạnh nhị gia nhắc tới, người bằng hữu nông thôn kia của nhị gia mười sáu tuổi thi đậu cử nhân, chính là kỳ thi Hương năm ngoái đấy! Năm nay vào kinh đi thi kỳ thi mùa xuân, thời gian vừa khớp. Vĩnh Gia công chúa lúc này mới ngẩn ra, nhớ hình như có chuyện như vậy, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, không khỏi thở dài nói: - Ta nghĩ không ra, tại sao chỉ quen biết dưới quê có mấy ngày hồi mười năm trước, chỉ là duyên bèo nước gặp nhau mà có thể khiến A Nguyên để tâm đến bây giờ, tình cảm dài lâu đến thế, đúng là kỳ lạ. Ta cũng không thấy đứa trẻ đó có gì đặc biệt, tướng mạo chỉ hơi tuấn tú chút thôi, còn không đẹp bằng A Nguyên nhà ta, không tiêu sái cứng cáp như A Nguyên nhà ta, ngược lại còn trông hơi nữ tính, tùy tiện xét thứ gì cũng kém hơn A Nguyên nhà ta, rốt cuộc có chỗ nào đáng cho A Nguyên để ý?