Nghề Làm Phi
Chương 27
Hôm đó, hai người cùng dùng bữa tối rồi cùng ngủ. Hiện tại bụng Trang Lạc Yên đã lớn, Phong Cẩn cũng không có tâm tư làm việc khác, nhưng đêm dài lạnh lẽo, bên người có một nữ tử có thể khiến hắn ngủ yên, đối với hắn mà nói, đã là một chuyện giúp người ta thư thái.
Nửa đêm, hắn đã lơ mơ chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe Trang Lạc Yên khẽ kêu một tiếng đau đớn, mở mắt, lại nghe đối phương hít một hơi: “Sao thế?”
“Thiếp đánh thức người?” Trang Lạc Yên hít sâu, “Chân thiếp bị chuột rút, một lát là hết thôi, Hoàng thượng cứ ngủ đi.”
Phong Cẩn nghe vậy bèn ngồi dậy, cầm bắp chân nàng lên, thấy trên đó có một khối nhô lên và lõm xuống bất thường, bèn nhẹ nhàng nắn bóp: “Chịu đựng một chút, bóp tan là hết đau ngay.” Dưới tay là cẳng chân nhỏ nhắn và làn da mượt mà nõn nà, hắn lại không có bất cứ tâm tư mờ ám gì, nhìn đối phương gắng gượng nén đau, Phong Cẩn dịu dàng nói: “Đứa bé này hành người quá rồi.”
“Vậy càng chứng tỏ con chúng ta thông minh lắm đấy.” Trang Lạc Yên lập tức phản bác, “Nó mới bé tẹo, đã biết gì đâu.” Chỉ là hiện tượng thiếu canxi thôi, xét thấy đối phương không hiểu “thiếu canxi” là gì, nàng thức thời không giải thích thêm.
Thấy vừa nhắc đến con trẻ là Trang Lạc Yên lên tinh thần, Phong Cẩn bất đắc dĩ cười cười, đặt cẳng chân đã khôi phục bình thường của nàng xuống, nằm lại giường, kéo nàng vào lòng: “Xem ra sau này trẫm không được mắng con rồi, nếu không nàng nhất định sẽ tìm một đống lý do để phản bác.”
“Làm gì có chuyện đó,” Trang Lạc Yên lắp bắp, “Người là cha đứa bé mà, người ta nói ‘nghiêm phụ từ mẫu’, người chịu trách nhiệm đóng vai nghiêm khắc, thiếp phụ trách phần ôn nhu với nó là được.”
“Vậy chẳng phải con sẽ sợ trẫm sao?” Phong Cẩn đột nhiên nhớ tới Thái hậu, bà luôn nghiêm nghị với mình, như thể chuyện mình làm Thái tử sau đó leo lên ngai vàng mới là chuyện quan trọng nhất với bà.
Giữa bọn họ đã không còn dư lại bao nhiêu tình mẫu tử, mẫu hậu một lòng muốn che chở Diệp gia, mà hắn muốn làm một Đế vương không chịu ảnh hưởng của bất kỳ thế lực nào, đây chính là mâu thuẫn không thể vượt qua giữa họ.
Đứa bé này có một người mẹ một lòng che chở con như Trang Lạc Yên, đã là may mắn hơn hắn nhiều lắm.
“Không đâu, nếu thật lòng đối tốt với một người, người đó nhất định sẽ biết, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra thôi.” Trang Lạc Yên ngáp một cái, “Thiếp tin chúng ta có thể dạy con thật tốt.”
“Ngủ đi.” Phong Cẩn vỗ vỗ lưng nàng, vết sẹo trong tim được được một từ “chúng ta” vuốt lên.
Sáng hôm sau, Phong Cẩn vội lên triều, nhưng suốt buổi không đề cập đến chuyện Tô gia, quan viên trong triều đều rất tinh ý, không đụng tới việc này. Một chuyện đã sớm có kết cục rõ ràng, bọn họ không ngốc đến độ lôi ra làm Hoàng đế khó chịu, dù trong cung đã truyền ra tin Thục quý phi tự tử.
Mấy năm nay uy phong của Hoàng thượng càng lúc càng lớn, bọn họ thậm chí không dám nhận cơn giận của Đế vương, điều duy nhất có thể làm là ngoan ngoãn đi hoàn thành cho tốt việc của mình, đừng chọc giận Hoàng đế.
Hạ triều, Phong Cẩn vừa về đến cung Kiền Chính, Hoàng hậu liền tới. Phong Cẩn nhìn Hoàng hậu mặc áo bào thêu phượng, bèn hỏi: “Hoàng hậu sao lại tới đây?”
Hoàng hậu nhìn vẻ bình thản của Hoàng đế, đột nhiên nhận ra, không biết từ bao giờ, Hoàng đế đã không còn gọi nàng là Thải Phù nữa, chỉ còn là “Hoàng hậu”. Nàng gắng bình đ᭠tâm tình rồi mới bắt đầu: “Bẩm Hoàng thượng, Thục quý phi đã tỉnh, có điều không được tốt lắm.”
“Bảo người hầu hạ cẩn thận,” Phong Cẩn không đổi sắc mặt, cầm lấy một bản tấu chương, cúi đầu đọc, không nhìn Hoàng hậu nữa, “Nàng ấy là quý phi, vẫn nên có bộ dạng của một quý phi.”
Có lẽ do biểu cảm của Phong Cẩn lúc này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Hoàng hậu hoảng hốt, cho nên nàng lại buột miệng: “Hoàng thượng, Tô gia…”
“Tô gia và Thục quý phi có quan hệ gì đâu,” Phong Cẩn ngẩng lên nhìn Hoàng hậu, “Những chuyện khác nàng không cần xen vào, chỉ cần quản lý hậu cung cho tốt. Phải rồi, bên cung Hi Hòa, nàng cho người trông nom cẩn thận.”
“Vâng.” Hoàng hậu cảm thấy ngực như có gì đó đè lên, ngột ngạt quá, vội cúi người chào từ giã: “Thiếp xin cáo lui.”
“Ừ.”
Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hoàng đế đã lại cúi xuống xem tấu chương, bèn lặng lẽ lui ra ngoài.
“Hòa Ngọc, gọi người tới nói với bên điện Trung Tỉnh, không được sơ suất với cung An Thanh, nếu bổn cung phát hiện có kẻ nào hầu hạ không tận tâm, toàn bộ trượng tễ.” Hoàng hậu nhìn ngự hoa viên trước mắt, đều đều nói một câu.
Hòa Ngọc thưa vâng xong, mới băn khoăn hỏi lại: “Nương nương, nay Thục quý phi đã rơi đài, người cần gì phải tốn công tốn sức vì nàng ta?”
“Đều là nữ tử với nhau, bổn cung việc gì phải khó xử nàng lúc này.” Hoàng hậu nhìn đám cây cỏ đã nảy mầm xuân, sắc mặt u ám, gia tộc Thục quý phi đã gục ngã, chẳng biết sau đó, Triệu gia của nàng sẽ ra sao đây?
“Tần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu nhìn nữ tử trước mặt, hơi sững sờ một chốc mới nói: “Thiến uyển nghi sao lại ở đây?”
“Bẩm nương nương, mấy hôm trước tần thiếp bị bệnh, ở mãi trong phòng quá lâu rồi, hai hôm nay thời tiết vừa đẹp nên muốn ra ngoài hít thở không khí một lát ạ.” Thiến uyển nghi quỳ gối thưa, “Không ngờ được gặp Hoàng hậu nương nương ở đây.”
“Ừ, muội nằm trong phòng lâu ngày, đi ra ngoài một chút cũng tốt, để khỏi ngột ngạt u mê tâm trí, không biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.” Hoàng hậu khẽ gật đầu, “Đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Thiến uyển nghi vịn tay cung nữ yểu điệu đứng thẳng lưng, Hoàng hậu nhìn nàng ta, dường như đang nhớ lại dáng dấp Thục quý phi khi vừa được sủng ái. Thiến uyển nghi so với Thục quý phi năm ấy, còn kém nhiều lắm.”
“Lời Hoàng hậu nương nương căn dặn, tần thiếp xin ghi tạc trong lòng.” Thiến uyển nghi lần thứ hai quỳ gối, ngẩng đầu mỉm cười với Hoàng hậu, “Nghe nói Thục quý phi không được khỏe, không biết bây giờ đã khá hơn chưa?”
“Chẳng bằng muội đi cung An Thanh thăm,” Hoàng hậu bình đạm nói, “Bổn cung còn có việc, muội lui ra đi.”
“Vâng,” Thiến uyển nghi hơi biến sắc, nhưng chỉ đành ngoan ngoãn lui ra. Dù nàng muốn đi qua chỗ này nhưng Hoàng hậu đã bảo nàng phải đi nơi khác, nàng chỉ có thể đi mà thôi.
“Thiến uyển nghi kia thật…” Hòa Ngọc khinh thường cười cười, nhưng nàng chỉ là một nô tì, không thể tiếp tục nói nốt câu.
“Chẳng qua chỉ là một kẻ tự cho là mình có cơ hội mà thôi,” Hoàng hậu lạnh lùng nói, “Một tên hề, không hơn.” Dù Thục quý phi không được sủng ái nữa, trong cung còn có Chiêu phi, Nhu phi, lúc nào thì đến lượt nàng ta? Trước đây nhìn còn tưởng có đầu óc, nay trông lại, cũng chỉ thế mà thôi.
Sau khi Thục quý phi tỉnh lại chỉ vài hôm, huynh trưởng nàng bị đẩy ra Ngọ môn chém đầu. Từ đó về sau, cung An Thanh tựa hồ đã biến thành một vùng tĩnh mịch, ngay cả cung nữ thái giám bên trong cũng rất ít ra ngoài.
Tháng Giêng qua đi như thế, người trong cung dần dần thích ứng với chuyện Thục quý phi đã không còn được sủng, Tô tu nghi cũng không dám tùy tiện nói năng, thậm chí còn không dám xuất hiện ở những nơi đông người. Không có Thục quý phi che chở, nàng ta chỉ là một tu nghi thất sủng mà thôi.
Lúc này, cung Hi Hòa lại xuất hiện một sự việc không lớn cũng không nhỏ, thái giám làm vườn phát hiện đất trong mấy chậu hoa mới tới không được bình thường. Sau cùng, Trang Lạc Yên cho gọi một thái ý tới kiểm tra, liền tra ra một sự việc tày đình, đất này đã được ngâm qua một số nước thuốc, nhìn thì bình thường, nhưng nếu để lâu có thể khiến người ta yếu dần đi, thậm chí dễ nằm mộng và chấn kinh.
Thái giám làm vườn là một hoa tượng có kinh nghiệm, phát hiện lá cây có những vết lốm đốm nên cảm thấy không ổn lắm bèn bẩm lên, thế là gặp vận, không những được Trang Lạc Yên thưởng mà còn được thăng phẩm cấp.
Trang Lạc Yên dĩ nhiên sẽ không bấm bụng chịu thiệt, nếu người kia đã dám làm như thế, vậy thì nàng cũng không ngại gì làm to chuyện lên, vừa sai người đi báo cho Hoàng đế vừa cho gọi quản sự của điện Trung Tỉnh tới.
Đất trồng hoa không thể tùy tiện nói đổi là đổi, nếu không hoa sẽ lạ đất mà chết, nhưng nếu trồng hoa mới, tất nhiên sẽ lấy đất và chậu hoa mới, chậu hoa không có gì bất thường mà trong đất mới có, vậy mới thấy người này làm việc rất cẩn thận, bởi vì chậu hoa sẽ bị kiểm tra, đất lại không biết vô tình hay cố ý mà không bị tra đến, có một chỗ trống lớn như vậy làm cho người khác có cơ hội ra tay.
Trang Lạc Yên cười nhìn chậu hoa đặt trong sân, đúng là không lãng phí công nàng cố tìm một thái giám có kinh nghiệm làm vườn, cơ hội hiếm hoi như vậy, không biết là ai giành được nhỉ?
“Ngươi nói cái gì? Chậu hoa trong cung Chiêu phi có thứ hại người?” Hoàng hậu biến sắc, vội quay về phía Hoàng đế ngồi bên cạnh, kinh sợ nói, “Hoàng thượng, sao lại có người dùng loại biện pháp này hại người?”
Phong Cẩn trầm mặc nhìn Hoàng hậu: “Khanh không biết, trẫm làm sao biết được, bãi giá tới cung Hi Hòa.” Vốn định gọi Hoàng hậu tới đây để nói chuyện về Trang Lạc Yên, không ngờ còn chưa bắt đầu câu chuyện đã nghe được tin không hay.
Hoàng hậu giật mình, tim đập thật mạnh, vội bước theo chân Hoàng đế, âm thầm cảm thấy may mắn, may mà Trang Lạc Yên không việc gì, nếu không nhờ thái giám kia sớm phát hiện có chuyện không ổn, nàng sẽ hứng không ít phiền toái đâu.
Nhìn theo bóng Hoàng đế vội vã bước đi, Hoàng hậu thở dài một tiếng, đó là may mắn của nàng, mà cũng là điều đáng buồn của nàng.
***
Trong cung Hi Hòa, các nô tài lớn nhỏ quỳ đầy trước sân, có người của điện Trung Tỉnh, có nô tài quét tước, thậm chí có cả mấy nô tài thường hay đi ngang qua cung Hi Hòa.
Trang Lạc Yên lạnh nhạt ngồi một bên, ghế trên là Đế Hậu hai người, sắc mặt cả hai đều không khá hơn Trang Lạc Yên chút nào. Trên mặt đất là mấy tách trà vỡ, tất cả đều do Phong Cẩn ném ra trong cơn thịnh nộ. Nếu không phải vì kiêng cho đứa bé trong bụng Trang Lạc Yên, chỉ e tất cả những nô tài này đã bị lôi ra đánh.
“Các ngươi luôn miệng nói vô tội, vậy kẻ nào đã động tới đất trong chậu hoa này?” Hoàng hậu trầm mặt nhìn về phía hai thái giám đưa đất tới cung Hi Hòa, “Đất là do hai các ngươi đưa tới đây, vậy thì các ngươi là kẻ đáng nghi nhất. Đất trồng đều do các nơi khác nhau đưa tới, tùy theo từng loại hoa mà nhập vào cung. Đất tồn trong điện Trung Tỉnh không có vấn đề gì, như vậy chỉ có thể động tay động chân trên đường chuyển đất đến cung Hi Hòa, tốt nhất là các ngươi thành thật khai ra, rốt cuộc kẻ nào sai bảo các ngươi?”
Hai tên thái giám đã sợ nhũn chân rồi, bọn họ nào biết đất này có vấn đề, nói chi là ai sai bảo, nghe Hoàng hậu nói đến đây, không biết làm sao, đành chỉ dập đầu kêu oan liên tục, thế nào cũng không tìm được chứng cứ rửa sạch oan khuất cho mình.
“Các ngươi đã nói mình bị oan, vậy hãy cố nhớ lại xem, trên đường chuyển đất, có ai chạm vào đó hoặc là có người nào lại gần các ngươi hay không?” Giọng Hoàng hậu đã mềm đi một chút, “Nghĩ cẩn thận xem hôm đó ai giao đất cho các ngươi.”
Hai người đã bị dọa đến hỗn loạn cả đầu rồi, Hoàng hậu đột nhiên hỏi như vậy, bọn họ không nhớ ra ngay được. Hoàng hậu không giục thêm, chỉ nâng tách trà lên, chậm rãi uống, sau đó nghiêng đầu nói với Trang Lạc Yên: “May mà có người nhìn ra thứ này bất thường, nếu không…” Nàng nhớ tới chuyện Trang Lạc Yên đã sảy thai một lần, nữ tử nhiều lần sảy thai, sau này có khả năng vô sinh, may mà đã bảo vệ được đứa nhỏ, nếu không, việc này còn phát triển thành thế nào, nàng thật không dám nghĩ. Lòng vẫn sợ hãi liếc nhìn Hoàng đế đang trầm ngâm, Hoàng hậu nắm tách trà càng thêm chặt.
“Để Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương lo lắng rồi,” Trang Lạc Yên cười khổ một tiếng, “Mấy ngày nay, ngoại trừ tới chỗ nương nương thỉnh an, tần thiếp chẳng dám đi đâu nữa, ai biết lại có người nghĩ ra phương thức độc ác khó phòng bị này.”
Hoàng hậu nghe vậy, cũng hít sâu một hơn, rót độc vào đất quả là một thủ đoạn trước nay chưa từng có, đúng là khiến người ta khó bề phòng bị. Nàng sai người tra xét nghiêm ngặt mọi thứ trên dưới trong cung Hi Hòa, nhưng cũng không ngờ đến một điểm này.
Theo cách của người bình thường, cùng lắm thì ra tay từ đồ ăn thức uống, quần áo và trang sức, hương liệu hay các loại dụng cụ hằng ngày, kẻ nghĩ ra được thủ đoạn này quả là đáng sợ.
“Nàng không cần lo lắng, việc này trẫm nhất định tra ra.” Phong Cẩn trầm giọng, “Trẫm không tin, trong hậu cung này còn có cái gì trẫm không tra được.”
Trang Lạc Yên nghe Hoàng đế nói vậy, chỉ gắng gượng cười cười, nhận lò sưởi tay Vân Tịch đưa tới: “Thiếp tin tưởng Hoàng thượng.” Trên thế giới này làm gì có chuyện không thể tra được, cái chính là Hoàng đế có muốn tra hay không thôi.
Hoàng hậu vờ như không nghe hai người nói chuyện, lại quay sang nói với hai thái giám đã sợ mềm người: “Hai người các ngươi đã nghĩ kĩ chưa, thấy có gì không ổn chăng?”
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, bọn nô tài vừa nhớ được một ít,” Một thái giám thoạt nhìn trấn tĩnh hơn đáp, “Đất này là do bọn nô tài đến thẳng chỗ quản sự lấy, trên đường đi cung Hi Hòa gặp ba người quen, có nói chuyện vài câu ạ.”
“Các ngươi tốt nhất nên nói thật, nếu không thành khẩn, bổn cung sẽ trực tiếp cho các ngươi trượng…” Hoàng hậu liếc nhìn cái bụng đã cao lên của Trang Lạc Yên, nuốt những lời còn lại xuống, “Hai ngươi trông chừng cái đầu mình cho cẩn thận đấy.”
“Bọn nô tài trăm lần không dám nói dối, ba người này theo thứ tự là Tiểu Bình Tử ở Thượng Thực cục, Ngọc Dung ở Hoán Y cục và… Tiểu Hi Tử là thái giám quét tước trong cung Hiền quý phi nương nương ạ.” Nhắc tới Hiền quý phi, tiểu thái giám hơi sợ hãi, vùi đầu càng thấp, “Lúc đó Tiểu Hi Tử còn nói Chiêu phi nương nương thật nhiều chuyện, trồng mấy cây hoa thôi mà cũng hành qua hành lại người khác như thế.”
“Giỏi cho một điêu nô, chuyện của chủ tử cũng dám xen mồm.” Hoàng hậu cười nhạt, “Người đâu, lôi ba kẻ đó đến đây.”
Phong Cẩn đang cầm tách trà trầm tư, nghe vậy bèn bổ sung: “Cho gọi cả Hiền quý phi tới đi.”
Chốc lát sau, Hiền quý phi đã đến. Còn ba người kia, lúc đi vào là do vài thái giám kéo đi, hình như đã bị đánh đòn trước đó.
Hiền quý phi thấy ba người này, sắc mặt vẫn như thường, thậm chí còn nhăn mày tỏ vẻ khó chịu khi ngửi thấy mùi máu tươi, cầm khăn tay che miệng che mũi. Nàng cho rằng Hoàng đế gọi mình tới là bởi mình có quyền được cùng giải quyết chuyện hậu cung với Hoàng hậu, vì vậy bèn cười nói: “Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng cho gọi thiếp tới đây là có chuyện gì?”
Nhìn bộ dạng Hiền quý phi, Trang Lạc Yên nghĩ, như vậy, hoặc là việc này không liên quan đến Hiền quý phi hoặc nàng ta chính là diễn viên xuất sắc nhất ở trong hậu cung này.
“Khanh có nhận ra tên thái giám này không?” Phong Cẩn chỉ vào thái giám Tiểu Hi Tử, mặt vẫn không lộ vẻ gì.
Hiền quý phi nhìn kỹ vài lần rồi lắc đầu: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài này là ai, thiếp thực sự không biết ạ.”
“Hiền quý phi, đây là thái giám quét tước trong cung muội,” Hoàng hậu chầm chậm nói, “Và cũng có thể đây là ác nô muốn hại Chiêu phi sảy thai.”
Nghe đến đó, Hiền quý phi hiểu ra, Hoàng thượng cho gọi nàng đến đây là để hỏi tội, sắc mặt nàng lập tức biến đổi, quỳ phịch xuống: “Hoàng thượng minh giám, thiếp thực sự không nhận ra thái giám này.”
Chưa nói Tiểu Hi Tử có đúng là người trong cung nàng hay không, dù đúng như vậy, nhưng làm sao nàng nhận ra được một thái giám phụ trách quét dọn, việc này là ai muốn hại nàng?
Cung nữ cùng quỳ xuống với Hiền quý phi cẩn thận quan sát Tiểu Hi Tử vài lượt, mới rụt rè lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, nô… nô tì có việc muốn bẩm báo.”
“Nói.” Phong Cẩn lạnh lùng mở miệng.
“Nô tì nhận ra Tiểu Hi Tử này, hắn được điện Trung Tỉnh điều đến chỗ nô tì mấy hôm trước. Thời gian trước, khi Thiến uyển nghi thăng phân vị, nô tì từng thay nương nương đưa lễ đến tặng, lúc đó bởi vì Tiểu Hi Tử này bị vấp ngã cách đó không xa nên nô tì có nhìn vài lần. Vậy nên Tiểu Hi Tử này là người đã từng hầu hạ ở Sướng Thiên lâu.”
“Sướng Thiên lâu?” Hoàng hậu hơi bất ngờ nhìn Tiểu Hi Tử, trong Sướng Thiên lâu, chủ cũ vốn là Từ thị, nhưng sau khi Từ thị bị phế bỏ thì chỗ đó đã thành địa bàn của Thiến uyển nghi, vậy chuyện này…
Tiểu Hi Tử nghe vậy, luôn miệng kêu oan, chỉ nói mình không làm gì xấu, cũng không biết mấy thứ dược liệu hại người kia.
“Cho người lục soát Sương Thiên lâu, trẫm nhớ là trong đó có không ít sách.” Phong Cẩn tái mặt giận dữ, “Cứ việc lật tung Sướng Thiên lâu, không cần bận tâm, chỉ cần tìm được đồ vật ra đây.”
Hoàng hậu âm thầm hiểu được, hồi ấy Từ thị thích đọc sách, khi Hoàng thượng còn sủng ái nàng ta thì đã ban không ít sách tới Sướng Thiên lâu, ngoài thơ từ thoại bản(*) còn có các bộ sách hiếm, trong đó có sách thuốc
(*) Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết từ thời Tống, nội dung chủ yếu là về lịch sử và đời sống xã hội đương thời.
Không bao lâu, Thiến uyển nghi cũng được đưa tới, đỏ vành mắt quỳ xuống, có điều, sắc mặt Hoàng đế quá mức âm trầm, không kêu nàng đứng lên, nàng ta đành quỳ đó. Nghe tiếng bước chân phía sau vẳng lại, sau đó là ba người quỳ cũng không nổi bị đưa vào, hẳn là đã bị dùng hình, sắc mặt nàng ta hơi tái đi.
Hồi lâu sau, Cao Đức Trung bước vội đến, vẻ mặt bình tĩnh thưa: “Khởi bẩm Hoàng thượng, cấm vệ quân tìm được một quyển sách thuốc dưới đáy một bình hoa đặt dưới đất trong tẩm cung của Thiến uyển nghi, sách có dấu vết lật xem gần đây, dược tính của toa thuốc trong sách rất giống dược tính của chất độc phát hiện trong đất ở chậu hoa ạ.”
Lời vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều biến sắc, Hiền quý phi càng kích động, như hận đến muốn bóp chết Thiến uyển nghi này, nếu chuyện không được tra rõ, vậy thì người xui xẻo hôm nay chính là nàng. Người duy nhất được nuôi hoàng tử trong cung là nàng, hôm nay nếu đứa nhỏ của Trang Lạc Yên có chuyện gì, chỉ e mũi giáo sẽ chỉ vào nàng đầu tiên. Nàng dù căm ghét đứa bé này nhưng không ngu ngốc đến mức động đến nó, nếu không, con của Trang Lạc Yên có gì bất trắc thì nàng cũng sẽ không may theo. Chuyện đó có gì tốt cho nàng, nàng chỉ là người gánh họa thay mà thôi.
Thiến uyển nghi, đồ tiện nhân này!
***
Đối với Trang Lạc Yên, rốt cuộc là ai ra tay cũng như nhau cả thôi, quan trọng là… nàng muốn cho những kẻ có ý định tính kế hại mình đều tắt hi vọng đi. Liếc nhìn Hiền quý phi và Thiến uyển nghi đang quỳ trên mặt đất, Trang Lạc Yên không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nghịch một quả quýt trong tay, móng tay xinh đẹp xoẹt qua, để lại một dấu vết xấu xí trên lớp vỏ trơn bóng.
Phong Cẩn chú ý tới cử chỉ này của Trang Lạc Yên, lòng lại cho rằng nàng đang sợ hãi, ánh mắt bắn về phía Thiến uyển nghi càng thêm sắc lạnh: “Trẫm muốn biết, ngươi có ý định này từ bao giờ?” Hắn dời mắt nhìn quyển sách thuốc được trình lên, trên đó là phương thuốc hại người kia.
“Đông quỳ tử, hồng hoa, ban mâu, rết, chỉ thực, sinh nam tinh(*)…” Phong Cẩn đọc một tên thuốc, sắc mặt các thái y lại thêm một tầng kinh hoàng, thuốc này nếu uống vào sẽ lập tức mất nửa cái mạng, bào thai dĩ nhiên sẽ không giữ được, còn nếu đặt trong phòng, một chốc một lát chưa thấy gì, để lâu ngày, bào thai trong bụng dù có sinh ra được thì tám, chín phần mười cũng sẽ có dị tật, biện pháp này quá là độc ác.
(*) Đông quỷ tử, hồng hoa, ban mâu, rết, chỉ thực, sinh nam tinh: Tên các vị thuốc Đông y.
“Các ngươi nói xem, nếu những thứ này cứ đặt trong đất không ai phát hiện, hậu quả sẽ thế nào?”
Các thái y còn chưa cảm khái xong đã nghe thấy Hoàng đế hỏi, bọn họ nhìn nhau, cuối cùng đều quay sang nhìn Mao thái y, vị này là thánh thủ trong phụ khoa, lại là người thường tới thăm mạch cho Chiêu phi nương nương, để ông ta trả lời là ổn nhất.
“Bẩm Hoàng thượng, những vị thuốc này chỉ dùng một, hai vị đều đã có thể khiến thai phụ sảy thai, còn mấy vị kịch độc như ban mâu, rết, người đang ốm và người có thai bị cấm dùng, đông quỳ tử tuy không độc nhưng có tác dụng đề cao công hiệu các vị khác.” Mao thái y không còn cách nào, đành tiến lên, quỳ gối đáp lời, “Nếu để Chiêu phi nương nương tiếp xúc với mấy thứ này lâu dài, dù có thể giữ được thai nhi nhưng khi sinh ra sẽ không thể được kiện toàn.”
“Giỏi lắm, Thiến uyển nghi quả là kiến thức rộng rãi hơn người.” Phong Cẩn siết quyển sách trong tay đến phát ra tiếng, một lát mới ném xuống trước mặt Thiến uyển nghi, lạnh lùng nhìn nàng ta, “Một quả tim bẩn thỉu đáng ghê tởm che giấu dưới lớp da đẹp đẽ, trẫm thực sự nhìn lầm người.”
Khóe môi Thiến uyển nghi thoáng giật nhẹ, lại chẳng thể nói được một câu biện giải, chuyện đúng là do nàng ta làm, thậm chí nàng ta còn không ngờ sự tình lại tiến triển thuận lợi như vậy, không may duy nhất là đồ đã vào cung Hi Hòa rồi còn bị người phát hiện.
Hoàng hậu nhìn Thiến uyển nghi, gần như không tin nổi, nàng ta cần gì phải làm loại chuyện ngu xuẩn này? Thiến uyển nghi còn chưa có con, Trang Lạc Yên có con hay không thì có quan hệ gì với nàng ta đâu, dù Trang Lạc Yên thực sự mất đứa con này thì nàng ta được lợi gì?
“Thiến uyển nghi, vì sao ngươi lại làm như vậy?” Hoàng hậu cau mày hỏi, “Ngươi có biết tội mưu hại hoàng tử có kết cục gì?”
“Tần thiếp đương biết,” Thiến uyển nghi cười nhạt, “Trong hậu cung này, kẻ muốn nàng ta sảy thai đâu chỉ có mình ta, chỉ e ngay cả trong lòng Hoàng hậu nương nương cũng không hi vọng đứa trẻ này được sinh ra đâu.”
“Câm miệng!” Phong Cẩn đoạt một tách sứ trên bàn, ném về phía Thiến uyển nghi, lập tức trán nàng ta rách một mảng, nước trà và máu tươi chảy xuống người, trông vô cùng thê thảm.
Phong Cẩn từng nghe người ta nói, thai nhi cũng có linh hồn, nếu nghe thấy người bên ngoài không chào đón nó, nó có thể thực sự không đến nữa. Hắn giận dữ bừng bừng chỉ vào Thiến uyển nghi: “Con của trẫm, là kỳ vọng của vạn dân trong thiên hạ. Một độc phụ như ngươi, giữ lại làm gì!”
Kỳ vọng của vạn dân trong thiên hạ?
Hiền quý phi nghe nói thế, sắc mặt biến đổi, nàng bỗng dưng ngẩng đầu, lại thấy Hoàng hậu và Chiêu phi đều bình thản như không, âm thầm cắn răng, cuối cùng lại cúi đầu xuống.
Hoàng hậu thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt bèn lên tiếng: “Lời này của ngươi sai rồi, bổn cung thật lòng mong muốn Chiêu phi bình an sinh hạ đứa bé này.” Sắc mặt vẫn bình tĩnh, nàng nhìn Thiến uyển phi, giọng nghiêm túc xưa nay chưa từng có, “Bổn cung đã không thể sinh nở, người nào trong hậu cung mang thai sinh con cho Hoàng thượng đều là chuyện tốt với bổn cung. Thiến uyển nghi, suy nghĩ của ngươi chỉ có thể đại biểu chính ngươi, tâm tư người khác thế nào, ngươi làm sao biết được.”
Thiến uyển nghi nhìn Hoàng hậu, ánh mắt không dám tin, không thể sinh nở nghĩa là sao? Nhưng Hoàng hậu không nhìn nàng ta nữa, tựa như lời vừa nói ra chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Không chỉ có Thiến uyển nghi, ngay cả Hiền quý phi và Trang Lạc Yên đều cực kì khiếp sợ trước tin này. Chuyện Hoàng hậu không thể sinh nở chưa từng nghe ai đề cập đến, ngày hôm nay Hoàng hậu nói ra điều này trước mặt bao nhiêu người, chẳng phải là nói cho người khác biết, vị Hoàng hậu này chỉ là cái thùng rỗng, Đế vương tương lai không có quan hệ huyết thống với nàng?
Phong Cẩn nhìn Hoàng hậu, ánh mắt cũng mang theo bất ngờ ngoài ý muốn, hắn hơi sững sờ một lát, mới nói: “Thải Phù, nàng cần gì phải làm vậy?”
Hoàng hậu thoải mái cười cười: “Hoàng thượng, chuyện này sớm hay muộn mà thôi, gạt mọi người thì có được gì?”
Chuyện sớm hay muộn? Trang Lạc Yên nghe những lời này có gì đó không ổn, nhưng nhìn vẻ hờ hững và chấp nhận trên mặt Hoàng hậu, nàng hiểu ra, Hoàng hậu nói đến, không chỉ là vấn đề con cái, mà còn là Triệu gia.
Thì ra, Hoàng hậu vẫn luôn hiểu được, chỉ là nàng chọn lựa tiếp nhận nó.
Trang Lạc Yên quay đầu nhìn về phía Phong Cẩn, đột nhiên nghĩ, có lẽ nhờ hành vi thức thời của Hoàng hậu, Hoàng đế sẽ không đuổi tận giết tuyệt Triệu gia. Nếu không, Hoàng đế cần gì phải gọi khuê danh của nàng ấy?
Chỉ hái đóa hoa sen
Chớ ngắt tàu lá biếc
Về nhà hỏi trượng phu
Có ai đẹp như thiếp(*).
(*) Bài “Việt nữ” của Vương Xương Linh. Hoàng hậu tên Thải Phù, nghĩa là hái hoa sen.
Chợt nhớ đến bài thơ này của Vương Xương Linh, Trang Lạc Yên thoáng xao động trong lòng, dời mắt đi, không nhìn nét cười nhàn nhạt trên mặt Hoàng hậu nữa.
Hiền quý phi chỉ lẳng lạng ngồi một chỗ, nàng không hiểu Hoàng hậu nói vậy có ý gì, thế nhưng vẫn vô thức hiểu rằng, đây không phải là chuyện mình nên biết.
“Trẫm hiểu.” Sắc mặt Phong Cẩn chợt hiện một vạt tâm tình phức tạp, sau đó rất nhanh lại khôi phục như thường, hắn nhìn Thiến uyển nghi, vẻ mặt lạnh lẽo nói, “Thiến uyển nghi tâm tư ác độc, có âm mưu ám hại hoàng tự, ban thưởng ba thước lụa trắng.
Thiến uyển nghi chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, đang muốn nói gì đã bị một thái giám nhanh tay chặn miệng.
Hiền quý phi cả kinh, xưa nay Hoàng thượng mặc dù không đắm mình trong nữ sắc nhưng phi tần mặc dù phạm tội cũng chỉ giáng vị hoặc là biếm vào lãnh cung, mà lần này, ngài ấy lập tức lấy mạng Thiến uyển nghi! Nàng nhìn về phía cái bụng đã cao của Trang Lạc Yên, vừa đố kị vừa kính sợ, Hoàng Thượng thực ra coi trọng đứa bé này đến mức nào?
“Đỡ chủ tử các ngươi về nghỉ đi.” Phong Cẩn liếc nhìn Trang Lạc Yên đang ngồi bên cạnh, “Nàng yên tâm, trẫm sẽ lo chuyện này chu toàn.”
Trang Lạc Yên nhìn Thiến uyển nghi đã bị bịt chặt miệng, ngoan ngoãn nghe lời, vịn tay Vân Tịch lui khỏi chính điện, ra đến cửa, sắc mặt nàng mới khôi phục bình thường.
Mấy ngày trước, trong cung có điều phối lại nô tài làm việc nặng, người các cung đều bị thuyên chuyển sang cung khác, nàng đã ghi lại tỉ mỉ, chờ nhìn xem ai sẽ lợi dụng ai. Nếu lúc này không phát hiện được, kẻ ra tay tất nhiên sẽ vui vẻ. Nếu chuyện xảy ra, hẳn cũng có người để đẩy tội.
Có lẽ điều tiếc nuối nhất là, kẻ ra tay không ngờ nàng phát hiện được nhanh đến thế, nhanh đến mức nàng ta không có thời gian tiêu hủy chứng cứ. Nghĩ vậy, Trang Lạc Yên cười lạnh, phụ nữ với nhau, nàng không thích làm khó người khác, nhưng cũng không để người khác tùy ý gây chuyện cho mình.
Nếu Thiến uyển nghi không ra tay thì đâu có ai đẩy nàng ta vào cái hố mà Trang Lạc Yên đã đào sẵn. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên cười nói: “Vân Tịch, em nói xem, trong cung có bao nhiêu người chờ xem kịch vui đây?”
Vân Tịch không dám tiếp lời, đành nói: “Nương nương, chỉ cần người khỏe mạnh bình an, thứ khác đều không cần lo lắng tới.”
“Bổn cung tất nhiên không cần lo lắng.” Nàng cười cười, ở một nơi như hậu cung này, nàng chưa bao giờ nghĩ nhiều muốn nhiều, yên ổn giữ bổn phận, cái đó thuộc về đạo đức nghề nghiệp trong “nghề làm phi” này rồi. Kiếp trước nàng có thể sống thoải mái ở chỗ làm cũng nhờ thế, nếu đã đến đây, tất nhiên cũng sẽ tuân thủ quy tắc ở đây.
Vân Tịch thấy nàng cười đến thản nhiên hờ hững, cho là tâm trạng nàng lúc này không được tốt, bèn khuyên nhủ: “Hôm nay Hoàng thượng ban thưởng… phạt Thiến uyển nghi, ngày sau trong cung chắc không còn ai dám liều lĩnh nữa, đợi đến lúc tiểu hoàng tử ra đời sẽ ổn cả thôi ạ.” Mao thái y đã nói, thai nhi này của nương nương có lẽ là một hoàng tử, nhưng nương nương không cho nói nhiều, người khác không biết.
Trang Lạc Yên nhìn Vân Tịch một cái, thở dài nói: “Cô nhóc nhà em cứ quan tâm nhiều thế làm gì, bổn cung tốt lắm, đi lấy canh trứng ngỗng của em lên đây đi, bổn cung muốn ăn một ít.” Mao thái y nói trứng ngỗng mặc dù không phải thứ đặc biệt trân quý nhưng có thể giải nhiệt, thanh độc lại vừa tẩm bổ, tốt cho cả mẹ cả con, vì vậy cứ vài ngày nàng lại ăn một bát.
Vân Tịch cẩn thận ghi nhớ
Bên chính điện cung Hi Hòa, Phong Cẩn nhìn Thiến uyển nghi bị bịt miệng, đang kinh hoàng ra mặt, chỉ lạnh nhạt nói: “Trẫm không cần biết ngươi vì nguyên nhân gì mà làm thế, mưu hại con cái trẫm là tội không thể tha. Người đâu, đưa xuống đi, lúc hành hình nhớ cách cung Hi Hòa xa một chút.”
Cao Đức Trung nghe vậy, vội gọi người lôi Thiến uyển nghi đi, bản thân ông đi theo, nói với một thủ lĩnh thái giám: “Quy củ thì ngươi biết rồi đấy, Hoàng thượng rất coi trọng Chiêu phi nương nương và hoàng tử chưa ra đời.” Dứt lời, còn ném cho người này một thỏi bạc.
Thủ lĩnh thái giám hiểu được, Cao tổng quản muốn người ta dẫn hồn, để tránh va chạm với người của cung Hi Hòa. Y cũng thuộc dạng tháo vát, không dám nhận bạc mà vội trả lại, nói: “Công công yên tâm, tiểu nhân nhất định lo ổn thỏa chuyện này, một kẻ mưu hại trẻ con chưa ra đời thì dù xuống dưới ấy cũng vẫn mang tội.”
Cao Đức Trung thu hồi ánh nhìn, thản nhiên nói: “Đó là tự tìm đường chết.” Nói xong, bỏ lại tiểu thái giám, khom người đi vào chính điện. Tiểu thái giám bị bỏ lại băn khoăn nghĩ, Thiến uyển nghi mưu hại hoàng tự nên phải chết thì ai cũng biết, sao Cao công công còn nói gì đấy làm người ta không hiểu nổi thế?
Thiến uyển nghi bị kéo đi, nô tài trong điện cũng bị đuổi ra, chỉ có Tiểu Hi Tử làm việc cho Thiến uyển nghi bị lôi ra ngoài, loạn côn đánh chết, một câu oan cũng không kêu được.
Người trong điện đã đi gần hết, Phong Cẩn mới quay sang nói với Hoàng hậu: “Đại hoàng tử không còn nhỏ nữa, cũng nên tách riêng ra, nàng xem có cung nào thích hợp thì sắp xếp cho nó đến ở đi.” Lời này ý là, Hiền quý phi không được phép nhúng tay vào chuyện của đại hoàng tử nữa.
“Hoàng thượng, thiếp và đại hoàng tử tình mẫu tử gắn bó…” Hiền quý phi đỏ mắt muốn nói đến tình cảm mẹ con giữa mình và đại hoàng tử, lại bị Phong Cẩn cắt đứt.
“Khanh chẳng qua chỉ nuôi đại hoàng tử vài năm, không phải mẫu hậu nó cũng không phải thân mẫu nó, nói gì đến tình cảm mẫu tử?” Phong Cẩn lạnh nhạt liếc nhìn Hiền quý phi một cái, thấy nàng ta tỏ vẻ ấm ức tủi thân, trong lòng bực bội, “Nếu khanh đã quên quy củ, vậy để các ma ma dạy lại, việc này khanh không cần để ý đến nữa, giao cho Hoàng hậu xử lý đi.”
Hiền quý phi trong một chốc không sao nói được gì, đành nghẹn họng thưa: “Thiếp tuân chỉ.”
“Sau này chuyện trong cung vẫn là để Hoàng hậu lo cả đi,” Phong Cẩn đứng lên, “Nàng làm việc, trẫm yên tâm.” Dứt lời, liền đi luôn.
Hoàng hậu vội vàng đứng lên hành lễ tiễn Hoàng đế. Đợi khi Hoàng đế đã đi xa, Hoàng hậu mới nhìn sang Hiền quý phi đang ngẩn người, cười như có như không: “Bổn cung cũng phải về đây, Hiền quý phi cùng đi với bổn cung luôn chứ? Dù sao chỗ này là cung của Chiêu phi, chúng ta không nên quấy rầy nàng ấy nghỉ ngơi mới phải.”
Hiền quý phi nghe Hoàng hậu nói vậy, đành cười gượng gạo: “Vâng.” Nụ cười này vô cùng cay đắng
***
Từng cơn gió đêm lạnh buốt, lá khô rơi xào xạc, hòa vào tiếng khóc thê lương của một người.
Thái giám nhìn Thiến uyển nghi đầu bù tóc rối, đã không còn nét xinh đẹp ngày nào, cười cười mà ánh mắt lạnh băng: “Thiến uyển nghi, mời lên đường đi thôi.”
Thiến uyển nghi cứng ngắc người nhìn tấm lụa trắng như tuyết, hoảng hốt lắc đầu lui về phía sau, nàng không muốn chết, nàng sợ chết, nàng muốn sống, muốn sống sung sướng trên đầu người khác như ai kia!
Bọn thái giám không cho phép nàng ta giãy giụa, một người bước nhanh lại, quấn dải lụa lên cổ nàng ta, giọng eo éo không rõ tình cảm: “Kiếp sau đầu thai, đừng làm chuyện thất đức nữa, lên đường bình an!” Dứt lời, tay giằng mạnh.
Nửa nén hương sau, thủ lĩnh thái giám nhìn thấy mấy người trong phòng đi ra, biết đã xong chuyện bèn phất phất tay, ra hiệu cho đạo sĩ sau lưng đi vào: “Nhớ là làm cho sạch sẽ đấy.”
Đạo sĩ gật đầu, vung phất trần trong tay, lẳng lặng bước vào phòng.
“Xong chuyện thì lôi ra, Hoàng thượng có lệnh, hạ táng theo lệ dành cho mạt đẳng canh y, chúng ta không cần phí công nữa rồi.” Tòng cửu phẩm canh y, tuy nói là một danh phận đấy nhưng trên thực tế còn chẳng bằng một cung nữ có chút địa vị, Thiến uyển nghi này đúng là hỏng não rồi, khắp trong cung ai không biết Hoàng thượng coi trọng Chiêu phi như thế nào, nàng ta còn muốn tính kế hại người. Nhân mạch không đủ rộng thì đã đành, lại còn thêm đầu óc không đủ dùng, cứ thế mất một mạng, đi một đời, có đáng giá không?
Nửa canh giờ sau, Thiến uyển nghi bị người ta mang ra, thủ lĩnh thái giám xoa xoa tay, nói với tiểu thái giám sau lưng: “Đi thôi, Tạp gia còn phải đến báo kết quả lại cho Cao công công đây.”
Trong cung Kiền Chính, đèn đuốc sáng trưng, Phong Cẩn nghe Cao Đức Trung báo lại, bình thản nói: “Nếu đã xong, vậy không cần đề cập đến nữa. Bảo người trông coi cung Hi Hòa thật kỹ, trẫm muốn Chiêu phi và đứa nhỏ đều khỏe mạnh an toàn.”
Cao Đức Trung lĩnh mệnh lui xuống, ra khỏi cung Kiền Chính mới dám thở phào một hơi, lại mơ hồ cảm giác dường như mình vừa biết một chuyện không nên biết.
Cái chết của Thiến uyển nghi khiến phi tần trong cung bàng hoàng ít nhiều. Đến khi bào thai của Trang Lạc Yên sang tháng thứ tám, thời tiết dần dần nóng lên, nàng lại không được ăn những món rất lạnh, chỉ có thể cho đặt mấy chậu băng trong phòng, để cung nữ quạt luôn tay cho mình mới thấy đỡ bức bối hơn đôi chút.
Mỗi ngày thái y phái tới thăm mạch ba lượt, thai nhi rất tốt, Trang Lạc Yên không lo lắng gì nhiều, có điều nhóc con khỏe quá, chân đạp tay vung rất khí thế, đôi khi làm nàng đau đến khó chịu. Đêm ngủ càng bất tiện hơn, những ngày quá oi bức, nhiều lúc nàng còn cảm thấy khó thở, vì vậy tính tình càng lúc càng cáu bẳn.
Mãi mới có được một trận mưa, hôm sau mát mẻ hơn nhiều, Trang Lạc Yên vịn tay Vân Tịch tản bộ ở ngự hoa viên, chợt thấy Tô tu nghi và Yên quý tần đang cãi nhau ở một đình nghỉ mát, thậm chí còn nhắc đến mình.
Lúc này tính tình nàng không được tốt lắm, liền cười lạnh, nói: “Hai vị hăng hái thật, nếu có thành kiến gì với bổn cung thì chi bằng nói ngay trước mặt bổn cung đi.”
Hai người không ngờ đã mang thai tám tháng mà Trang Lạc Yên còn đi ra đến đây, lập tức biến sắc, quỳ phịch xuống. Hai người đều hiểu rất rõ, nay trong hậu cung, ngay cả Hoàng hậu cũng phải nể mặt Trang Lạc Yên vài phần, huống chi là những phi tần đã không còn giữ được bao nhiêu thánh sủng như các nàng.
“Ủa, sao không nói nữa?” Trang Lạc Yên phe phẩy cây quạt trong tay, ngồi xuống bên bàn đá trong đình, hỏi, “Nói cái gì như là bổn cung ỷ có thai, ngày ngày chiếm lấy Hoàng thượng, Tô tu nghi nói vậy là có điều bất mãn với Hoàng thượng và bổn cung chăng?”
Tô tu nghi run run nói: “Tần thiếp không dám.” Không có Thục quý phi che chở, tính tình Tô tu nghi mặc dù vẫn làm người ta khó chịu như cũ nhưng lá gan lại nhỏ đi không ít, nhìn bộ dạng nàng ta thế này, Trang Lạc Yên lại nhớ tới vẻ không coi ai ra gì của nàng ta ngày trước.
Trang Lạc Yên chỉ miết mắt qua Tô tu nghi, ánh mắt lại nhanh chóng rơi vào người Yên quý tần: “Nàng chỉ là một quý tần lại dám tranh cãi với tu nghi, ai cho nàng lá gan ấy?” Từ khi Thục quý phi yếu thế, cuộc sống của Tô tu nghi trong cung cũng chật vật, hôm nay ngay cả Yên quý tần cũng dám gây sự với nàng ta, có thể thấy bình thường nàng ta phải chịu ấm ức nhiều.
Yên quý tần vội kêu lên: “Nương nương minh giám, là bởi Tô tu nghi vô lễ với nương nương, tần thiếp mới lên tiếng tranh luận thôi ạ.”
“Thế à?” Tay cầm quạt của Trang Lạc Yên hơi dừng lại, nàng lập tức cười nói, “Bổn cung không biết đấy, từ lúc nào mà Yên quý tần quan tâm đến bổn cung như vậy?”
Yên quý tần cắn cắn môi, không dám biện giải. Quan hệ của nàng với Trang Lạc Yên xưa nay đều không tốt, thậm chí nàng còn từng lợi dụng lúc Trang Lạc Yên gặp khó khăn để sỉ nhục đối phương. Hôm nay Trang Lạc Yên nói vậy, nàng chẳng có lời nào chối cãi được.
Nụ cười trên môi Trang Lạc Yên chợt rút đi nhanh như thủy triều: “Người đâu, Yên quý tần và Tô tu nghi không biết phân biệt tôn ti, vả miệng ba mươi cái.”
“Vâng.” Thính Trúc đứng phía sau dẫn mấy cung nữ bắt đầu tiến lại, không để ý đến những giãy giụa của hai người, hai cái bạt tai thật mạnh liền giáng xuống.
Nghe tiếng bạt tai chan chát, Trang Lạc Yên chợt nhớ ra, hình như khi nàng vừa tới nơi này, chủ nhân cũ của thân thể từng bị Mã thị cho bạt tai. Hôm nay những người từng gây chuyện với “Trang Lạc Yên” đều đã thành quá khứ của hậu cung, chẳng biết sau này còn ai muốn đến gây chuyện với mình nữa đây?
Nàng dời mắt, không nhìn Tô tu nghi và Yên quý tần, vịn tay Vân Tịch chầm chậm đứng lên, đi ra bên ngoài đình, nhìn thấy một con bướm xinh đẹp bay lượn tung tăng cách đó không xa, đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, có một người thật sự vì mình mà tồn tại.
Phi tần và Đế vương, có lẽ cũng có tình cảm chân thật, nhưng nhiều hơn đó vẫn là giả tạo, nàng không biết Phong Cẩn có bao nhiêu tình cảm với mình, nhưng có một việc nàng cảm kích hắn, đó là hắn đã tận lực chở che đứa nhỏ trong bụng nàng. Nếu không, dù nàng có muôn vàn tâm cơ cũng khó lòng giữ được đứa bé.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Trang Lạc Yên quay đầu, thấy Phong Cẩn đang đi về phía mình, nàng liếc nhìn mấy người Thính Trúc đã dừng tay, nét mặt tươi vui hướng về phía Hoàng đế: “Hoàng thượng sao lại tới đây?”
“Đúng dịp đi ngang qua bên này.” Phong Cẩn đỡ lấy nàng, liếc nhìn mấy người đang quỳ trong đình, “Tô tu nghi và Yên quý tần lại phạm vào chuyện gì?”
“Khi nãy lúc thiếp tới, có nghe hai người đang cãi nhau, còn nhắc tới thiếp, nói thiếp ỷ vào đứa nhỏ chiếm lấy Hoàng thượng, thiếp tức giận bèn cho người vả miệng các nàng ấy.” Sắc mặt Trang Lạc Yên hơi sầm lại, “Không ngờ Hoàng thượng liền tới đây.”
“Nếu như vậy, các ngươi không cần dừng, tiếp tục vả miệng.” Phong Cẩn lạnh nhạt liếc nhìn hai người bên trong đình, dắt tay Trang Lạc Yên chầm chậm đi ra, vừa đi vừa nói, “Lạc Yên, nàng thấy Hoàng hậu thế nào?”
Trang Lạc Yên không ngờ Phong Cẩn lại hỏi mình câu này, nàng kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phong Cẩn, lát sau mới nói: “Hoàng hậu làm việc công bằng chính trực, quản lý hậu cung rất ổn thỏa.”
Trầm tư một lát, Phong Cẩn buông tay nàng ra, chắp tay sau lưng, nói: “Trẫm hiểu.”
Trang Lạc Yên phe phẩy cây quạt trong tay, cười nói: “Hoàng thượng cũng cảm thấy như vậy đúng không ạ?” Người đàn ông này bạc tình nhưng vẫn chưa đến mức nông tình cạn nghĩa tới mức không phải người.
Lần đầu tiên nghe Trang Lạc Yên hỏi thẳng như vậy, Phong Cẩn hơi bất ngờ, hắn nhìn nữ tử vẫn tủm tỉm cười kia, tâm tình phức tạp vô cùng, rồi lại có cảm giác thoải mái không sao diễn tả hết: “Nàng ấy mười lăm tuổi thì gả cho trẫm, chớp mắt đã qua hơn mười năm.”
Trang Lạc Yên rũ mi, nhìn cây quạt trong tay, trên đó vẽ mĩ nhân ngồi tựa lan can, áo hoa trâm ngọc lại tịch mịch một mình, “Hoàng hậu nương nương tốt lắm.” Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Cẩn.
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phong Cẩn tránh mắt đi trước, hắn nắm tay Trang Lạc Yên lần thứ hai, khe khẽ thở dài một tiếng: “Trẫm cùng nàng về cung thôi, lát nữa là trời nóng lên đấy.”
Năm thứ mười một dưới triều Thành Tuyên đế, Triệu thị – nhà mẹ đẻ của Đoan Hòa Hoàng hậu vi phạm quá nhiều tội lớn, bị Hoàng đế tịch biên tài sản, cách chức làm thứ dân. Niệm tình nghĩa vợ chồng của Đế Hậu, nhà họ Triệu không bị chém đầu, chỉ bị đày đi biên cương. Thành Tuyên đế còn tuyên bố, ba đời kế tiếp của Triệu thị không được tham gia thi cử và ra làm quan.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
210 chương
1559 chương
6 chương
557 chương