Nghệ ~~ Bảo bối
Chương 67 : Kiếm tiền ký
Ló đầu nhìn một chút đường phố dòng người như thoi đưa, thu hồi đầu. “Ngươi khẳng định không thành vấn đề?” Minh Hi vẫn có chút hoài nghi. Nhìn Thượng Quan Nghệ dùng bánh nhân đậu độn lên bộ ngực, tay không tự chủ đưa tay tới chọc chọc.
“Làm gì chứ!” Thượng Quan Nghệ chụp được tay chọc ngực mình. “Chọc xẹp sẽ ảnh hưởng đến hành tình!” Chỉnh ngực ngay vị trí. Thượng Quan Nghệ móc cái gương nhỏ trong ngực ra soi soi, sau đó cười hài lòng.
Minh Hi mặt tái nhợt vịn tường nôn khan mấy tiếng, tự hỏi một đầu đâm chết xác suất bao lớn. Len lén quay đầu lại liếc nhìn Thượng Quan Nghệ dịch dung thành tiểu cô nương, nhất thời cảm giác lông tơ của mình đều dựng lên. “Vậy …vậy…ngươi cứ phải giả nữ sao?” Nói về gương mặt đó của hắn cũng vẽ quá…quá…ở trên mặt mà nói, cái này cùng với sau này vốn là ‘thủy tính dương hoa tương’ sao! Ta nói người này hôm qua thế nào lôi kéo hắn hỏi đông hỏi tây, nguyên lai là muốn làm ra một gương mặt như thế.
“Uy, ngươi chuẩn bị xong chưa?” Thượng Quan Nghệ kéo kéo Minh Hi. “Nhà kia chính là ba người có tiền nhất trong trấn gần đây, hơn nữa đại thiếu gia nhà bọn họ còn là một người đầu óc đần độn, chuyên thích mua người về nhà. Ta chính là ngồi xổm chừng mấy ngày, mới dẫn ra người kia ưa thích, ngươi cũng đừng làm hỏng việc cho ta, nhưng khi vốn gốc không trở về ta liền nấu ngươi.”
Minh Hi từ trên xuống dưới quan sát Thượng Quan Nghệ hồi, cười mỉa nói: “Hoàn hảo ngươi lớn lên dáng dấp thấp, nếu không nhìn vào vóc dáng sẽ không giống nữ hài mười bốn, mười lăm tuổi…” Đã sớm quên Thượng Quan Nghệ ‘kiên quyết đả thương’ Minh Hi, thao thao bất tuyệt nói. Cho đến lúc cảm thấy âm phong trận trận, thấy Thượng Quan Nghệ mặt âm hiểm nắm chặt cây gậy trong tay, lập tức lắp bắp nói: “Nhưng…nhưng…là cửa chính nhà đã có người, ngươi hay là buông tay đi!” Chỉ chỉ ăn xin quỳ ở đại trạch môn khẩu. “Chúng ta hôm khác trở lại!” Xoay người chạy.
Thượng Quan Nghệ làm sao dễ dàng như vậy buông tha Minh Hi, một nắm níu lại. Lộ vẻ tươi cười tự cho đáng yêu lại thật là làm cho người ta sợ hãi nghiêm túc giúp Minh Hi sửa sang lại y phục, thuận tiện đưa cho mấy cây gậy. “Yên tâm, người nọ là ta dùng tiền lo, chuyên môn giúp ta chiếm địa bàn.”
Không phải đâu! Minh Hi trong lòng kêu rên. Xem ra hôm nay nói gì hắn cũng là không tránh khỏi, quên đi! Yên lặng đi tới bên tường, cầm lấy cái chiếu, quấn lên người, nằm ngửa trên xe đẩy tay nhận mệnh. Hắn sao xui xẻo như vậy, lúc trước vì sao muốn chết bám người này không tha, kết quả phải suy bại đến giả người chết. Còn có chính là hắn lúc trước tại sao phải cùng lão nhân kia phiêu kỹ không có tiền học cái gì tinh tướng bát quái, còn không bằng học thuộc mấy bí tịch võ công trước, hiện tại ít nhất cũng có thể làm một cường đạo.
Thượng Quan Nghệ đẩy xe gỗ nhỏ đi tới chỗ đã định, đem sổ sách cho ăn mày kết, liền đem ‘thi thể’ chuyển đi xuống. Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Thượng Quan Nghệ hắn giọng, quỳ dưới đất. “Ngươi nhất thiết đừng diễn hỏng cho ta!” Nhỏ giọng nói.
“Biết rồi! Ngươi có phiền hay không!” Minh Hi không vui nói.
“A ~~~~” Thượng Quan Nghệ quái dị la lên. Tiếng thét này không chỉ làm cho Minh Hi nằm dưới đất bị dọa sợ đến gan run rẩy, cũng làm cho người qua lại trên đường sợ hết hồn. “Tiểu nữ tử mệnh khổ a ~~~” Từng giọt nước mắt tròn xoe giống như trân châu bị đứt dây rơi xuống. “Hảo tâm đại thúc, đại thẩm, ca ca, có người nào giúp ta một chút hay không a! Ô ô ~~~” Khóc thật là thê lương.
Dùng ống tay áo lau nước mắt, cho rúm nói: “Phụ mẫu tiểu nữ chết sớm, từ nhỏ cùng với ca ca duy nhất sống nương tựa lẫn nhau. Ai ngờ ca ca đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, cứ như vậy buông tay mà đi, chỉ để lại một mình ta, nhưng ta ngay cả tiền mua bộ quan tài cũng…Ô ô ~~~ ca, muội có lỗi với ngươi, giờ chỉ mong có người hảo tâm, có thể mua tiểu nữ…” Nằm ở trên ‘thi thể’ khóc nức nở không ngừng, làm cho người chung quanh cũng thương cảm.
“Ngươi có phải hơi quá hay không!” Minh Hi nhỏ giọng nói với người nằm ở trên người mình. Hắn vừa mới nghe được cũng sắp buồn nôn muốn chết, người này diễn cũng quá giỏi.
“Đây không phải là quá xuất thần sao!” Thượng Quan Nghệ bắt đầu ra sức vỗ ‘thi thể’. “Ô ô ô ~~~ ca ca ca…ngươi liền bỏ lại một mình ta thế này!”
Ngươi…muốn…ta…chết…a! Minh Hi dùng dư quang căm tức nhìn Thượng Quan Nghệ, vừa nãy mấy chưởng kia hắn thiếu chút nữa ho ra, ở trong chỗ tối nắm lấy chân Thượng Quan Nghệ.
Thượng Quan Nghệ đau nhói, khóc càng dữ hơn, sau đó trực tiếp nằm ở trên ‘thi thể’ run rẩy, bộ dáng kia khiến cho người bên ngoài thấy càng đau lòng hơn. “Thật là huynh muội tình thâm a, tiểu cô nương đừng khóc, thật là quá đáng thương!” Trong đám người không biết ai nói một câu, làm cho mọi người gật đầu.
Ở lúc Thượng Quan Nghệ đang cân nhắc phải chăng nên lấy chủy thủ trong ngực ra, cắt xuống cái tay kia nắm chặt mình, âm thanh hắn đợi đã lâu rốt cuộc vang lên.
“Ngẩng đầu lên cho gia nhìn xem!” Một giọng nói lưu manh vang lên.
Thượng Quan Nghệ ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt rưng rưng nhìn nam nhân vẻ mặt hèn mọn trước mặt, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, muốn bao nhiêu yếu đuối có bấy nhiêu yếu đuối. Bộ dáng kia ngay tức khắc khiến cho kim chủ Thượng Quan Nghệ đợi đã lâu ‘hai mắt tỏa sáng’. “Theo ta trở về, thi thể này ta phái người chôn cất!”
“Có…thật không?” Hít hít mũi, đáng thương nói.
“Thật sự! Thật sự!” Kim chủ hai mắt sáng lên. “Mau cùng ta trở về đi!” Tiến lên kéo người.
“Thiếu gia! Đợi một chút!” Một quản gia lớn tuổi đi ra. “Thiếu gia, ta nghe nói gần đây phát sinh mấy vụ án bán thân lừa tiền như vậy, chúng ta vẫn là cẩn thận một chút!” Dùng một ánh mắt, mấy tên gia đinh khỏe mạnh xông lên trước, nhấc chân liền hướng thi thể giẫm lên.
Trời ạ! Cái này hỏng mất! Thượng Quan Nghệ sợ đến nỗi thế nào nhào tới, dùng thân thể bảo hộ Minh Hi thiếu chút nữa nhảy lên đánh người, kêu khóc nói: “Các ngươi muốn làm gì! Người đã chết, các ngươi sao còn có thể làm như vậy!” Trừng mắt gia đinh xung quanh tiến lên. “Ta nhớ kỹ bộ dáng các ngươi biến thành lệ quỷ ta cũng phải trở về tìm các ngươi!” Bộ dáng như thế dọa mọi người phát run.
“Được rồi, được rồi! Xem làm cho tiểu mỹ nhân của ta sợ rồi!” Kim chủ tiến lên đá thi thể mấy cước. “Chết hẳn rồi, không có việc gì! Kéo xuống xử lý đi!” Sai người nhấc Thượng Quan Nghệ lên, ngông nghênh hồi phủ.
Gia gia ngươi, lại dám đá lão tử! Xem ta tối về không chiêu mấy cô hồn dã quỷ đến chào hỏi ngươi! Minh Hi ở trong lòng tức giận mắng, mặc cho gia đinh kéo mình đi.
…
Hai gia đinh kéo ‘thi thể’ trên xe đẩy đến vùng ngoại ô, để xe qua một bên, đem rượu lén mua đi tới dưới tàng cây ngồi xuống. “Vương Ngũ, chúng ta còn phải đào hố đem thứ này chôn?” Gia đinh mới tới hỏi người bên cạnh.
“Đào cái gì đào! Thiếu gia nói, đến lúc đó tìm một khe núi ném một cái châm chút lửa thì xong chuyện! Ánh nắng gắt như vậy làm sao sống!” Hai người ngồi chung một chỗ uống rượu.
Ta kháo! Ném đi cũng chưa tính, còn châm lửa, thật là quá không có nhân tính! Minh Hi ở trong lòng tức giận mắng. Còn có Thượng Quan Nghệ lang tâm cẩu phế kia. Mới nãy lúc đám người kia muốn động thủ, khi thấy hắn phi thân nhào tới, mình còn cảm động muốn chết, ai ngờ tên này cứu sống lại là nhào tới điểm huyệt đạo của mình.
Xem ra lúc này nếu như hắn không đem huyệt đạo giải khai, mình không bị ngã chết cũng phải chết cháy. Thượng Quan Nghệ ngươi lần này thật sự là hại chết ta rồi. Minh Hi vội vàng thử giải khai huyệt đạo.
…
“Không…không nên…không nên…qua đây…” Thượng Quan Nghệ núp ở góc tường kêu cứu mạng, ánh mắt không ngừng quét qua đồ vật đáng giá ở trong phòng. “Ngươi muốn làm gì!” Đánh rớt cái tay sờ ngực mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trên cổ kim chủ trước người.
“Tiểu mỹ nhân, đừng trốn, ta sẽ hảo hảo thương yêu ngươi!” Ma trảo đưa tới. “Hầu hạ bản thiếu gia tốt, liền thu ngươi làm tiểu thiếp, đến lúc đó ngươi sẽ không lo ăn mặc!”
Làm đầu heo ngươi! Thượng Quan Nghệ ở trong lòng mắng! Đáng thương hề hề hỏi: “Ngươi…ngươi nói…là thật sao!” Nháy nháy mắt tràn đầy nước mắt.
“Đó là đương nhiên! Bất quá phải đợi ngươi hầu hạ ta xong!” Bắt đầu cởi y phục.
Thượng Quan Nghệ che mặt nhỏ giọng nói: “Nhưng…nhưng hiện tại là ban ngày! Ta muốn…muốn đi…tế bái đại ca trước…sau đó!” Thẹn thùng nhìn về phía kim chủ cởi hết sạch.
“Nhìn cái gì vậy!” Kim chủ đem Thượng Quan Nghệ đè dưới thân. “Đã là một đống tro tàn!”
Có ý gì? Thượng Quan Nghệ trợn to hai mắt. “Ngươi nói cái gì!”
“Ta nói ca ca ngươi hiện tại là một đống tro tàn!” Kim chủ cười xấu xa. “Ta kêu bọn họ lôi đến phía sau núi hỏa thiêu rồi!”
Cái gì! Thượng Quan Nghệ trợn to hai mắt. “Gia gia ngươi!” Hung hăng một đầu đâm tới, sau đó đem kim chủ bị đâm choáng váng một cước đá văng ra. Vội vã xoay người xuống giường, nhanh chóng đem theo vật đáng giá, nhảy ra cửa sổ, cõng bao vải chạy thẳng tới phía sau núi.
“Minh Hi! Minh Hi! Ngươi ở nơi nào? Không có bị chết cháy thì trả lời ta một tiếng!” Kêu nửa ngày, cũng không thấy có người trả lời, Thượng Quan Nghệ gấp đến độ sắp khóc! “Minh Hi ta sai rồi…ta không nên điểm huyệt ngươi…ngoại trừ huynh đệ nhà ta, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta…”
“Ta còn tưởng là ngươi chỉ coi ta là công cụ kiếm tiền!” Minh Hi từ trên cây nhảy xuống, khoác lên Thượng Quan Nghệ. “Xem ngươi khóc thương tâm như vậy, ta sẽ rộng lượng tha thứ ngươi!”
“Ngươi…ngươi…” Thượng Quan Nghệ nhìn người miệng đầy dầu mỡ, ôm cổ mình. “Ngươi vẫn ở, làm gì không lên tiếng!” Mặt đen lại.
“Bận ăn, cuối cùng không có phát ra miệng!” Dùng đầu lưỡi liếm liếm môi. “Gà rừng nướng thật là ngon a!”
Thượng Quan Nghệ tức giận đến nỗi một bao vải tạp qua. “Ngươi đi chết đi!” Hất đầu đi liền.
“Ngươi chỉ lấy chút thế này?” Đây cũng quá ít một chút đi? Không giống như tác phong sinh hoạt của nhà này a?
Thượng Quan Nghệ đem hết khí lực toàn thân trợn mắt to nhìn Minh Hi.
“Ha ha!” Minh Hi hiểu rõ cười. “Nghệ, ngươi có nguyện vọng gì không?” Không nghĩ tới vì mình hắn ngay cả bạc thích nhất cũng không có lấy bao nhiêu.
“Nguyện vọng duy nhất của ta chính là về sau không phải nghĩ làm sao kiếm tiền, mà là nghĩ làm sao mới có thể đem tiền xài hết!” Thượng Quan Nghệ kiên định siết chặt nắm tay.
Minh Hi cõng lên bao vải, không nói gì vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Nghệ, “Làm người vẫn là thực tế một chút đi!” Lắc lắc đầu.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
50 chương
21 chương
55 chương
59 chương
87 chương