Trời sập tối, cậu thiếu niên yên tĩnh ngồi bên cửa sổ trên lầu ba, ngón tay nhẹ nhàng vén bức màn lên. Ánh đèn bên trong phòng khách chiếu sáng cả một khoảng sân dưới lầu một, khung cảnh hiện ra rõ như ban ngày. Bên ngoài sân là một con đường nhỏ, ngọn đèn đường héo hắt cô đơn đứng bên vệ đường. Xa hơn nữa là hồ nhân tạo tĩnh lặng, lúc này đây chỉ có thể nhìn thấy những tán cây mông lung và mặt hồ đen như mực. Triệu Tỉnh Quy nhìn chằm chằm vào mặt hồ một hồi lâu, lại nhớ đến cảnh tượng của buổi chiều ngày hôm nay. Nếu anh nhớ không lầm, cậu bé kia tên là Dương Dương, cô bé buộc tóc đuôi ngựa tên là Điềm Điềm, còn cô bé đeo cài tóc tên là gì thì không nhớ. Trước kia, Dương Dương hay tìm đến sân bóng rổ của Quận Tử Liễu để chơi, lúc đó nhóc con mới học mẫu giáo. Triệu Tỉnh Quy và mấy người bạn đang chơi bóng, trong lúc sơ ý đã để quả bóng đập vào người Dương Dương. Cậu nhóc bị quả bóng đập cho ngã ngồi xuống đất, lập tức “huhu” khóc oà lên. Trong khi mẹ Dương Dương đang lớn tiếng quở trách, Triệu Tỉnh Quy lúc đó mới mười lăm tuổi nhanh chóng bế cậu bé lên, vụng về dỗ dành cậu nhóc. Một lúc lâu sau, anh đem trái bóng rổ đưa cho cậu nhóc, để cậu nhóc vỗ vỗ lên trái bóng cao su chơi đùa, lúc này Tiểu Dương Dương mới nín khóc cười ồ lên. Đây đều là… những chuyện đã qua lâu rồi, lâu đến mức lúc Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy Dương Dương một lần nữa, anh đã suýt không nhận ra. Mấy bạn nhỏ khác cũng đã cao lớn hơn rất nhiều, ở bên hồ chơi đùa nhảy nhót vui vẻ đến vậy. Đó là loại cảm giác vui sướng mà cả đời này Triệu Tỉnh Quy cũng không cách nào cảm nhận được. Và cả cô gái có dáng người cao ráo đó nữa… Lúc ấy, cuộc nói chuyện phỏng vấn trong phòng họp đã kết thúc, ba sinh viên đó đã bắt đầu làm bài. Triệu Tỉnh Quy rời khỏi màn hình giám sát vô vị, đi đến bên cửa sổ sát đất, liếc mắt ra ngoài thì trông thấy cô gái đó. Cô rất hoạt bát, giống như vua của trẻ con vậy, chơi đùa với ba bạn nhỏ rất hòa hợp. Dưới ánh nắng mặt trời, cô dạy bọn nhỏ cách ném đá trên sông, dùng cành liễu kết thành vòng hoa làm phần thưởng cho bọn trẻ, còn ngồi xuống bãi cỏ ăn thứ gì đó với bọn chúng… Mới đầu, Triệu Tỉnh Quy rất tò mò, bởi vì anh chưa từng thấy một cô gái nào có thể ăn mặc quê mùa như vậy ra đường. Không thể không mở camera lên để phóng đại tiêu cự, muốn thấy rõ khuôn mặt của cô gái đó. Chỉ là thao tác có hơi lộ liễu, dường như đã bị cô phát hiện. Vốn dĩ anh cho rằng cô là một người hàng xóm xa lạ nào đó, hoặc là người quen của những nhóc tì kia. Không ngờ, cô gái đó vậy mà lại đi vào sân nhà anh. Thế mà lại là người đến đây phỏng vấn? Triệu Tĩnh Quy nghĩ mãi không ra, tại sao đã đến muộn rồi còn ở ngoài chậm chạp trì hoãn gần một tiếng đồng hồ? Suy đi nghĩ lại, cậu thiếu niên cầm lấy điện thoại, mở ra xem phần thông tin cá nhân mà mẹ mình gửi tới. Lại mở album ảnh ra, nhìn bức ảnh anh chụp được trong lúc vội vàng. Bởi vì khoảng cách quá xa, khuôn mặt cô gái có hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Lại còn thú vị, thanh thuần và đáng yêu nữa. “Trác Lợi Hà.” Triệu Tỉnh Quy nhẩm lại tên cô, đối với lớp học gia sư sắp bắt đầu lại có chút chờ mong khó giải thích. Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. —— Lúc này, ở một quán bar tên Tiền Đường nằm trên mặt phố, bên trong là tiếng nhạc xập xình, ánh đèn lập lòe. Ba người Trác Uẩn, Tô Mạn Cầm, Bành Khải Văn và mấy cô cậu thường xuyên tụ tập đi chơi với nhau đang ngồi vây quanh trên một chiếc ghế dài, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Đây là lần đầu tiên Trác Uẩn đến quán bar này, cảm giác có hơi ồn, cô thua một lượt đổ xúc xắc, chán nản ngẩng đầu cầm ly rượu nói: “Mọi người chơi đi, tớ không chơi nữa đâu, hết sức rồi.” Cô vừa mới đặt ly rượu xuống nép vào một góc thì có thằng cha say xỉn nào đó đột nhiên chạy tới nói với cô rằng: “Người đẹp, có thể cho anh kết bạn với em không?” Mấy thằng bạn phía sau gã cười phá lên đáng khinh. Ngay cả một ánh mắt thôi Trác Uẩn cũng không liếc gã, chỉ dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Bành Khải Văn, Bành Khải Văn lập tức đứng lên giải quyết phiền toái thay cho cô. Từ lúc bước vào cửa cho đến giờ, đã có vài gã đàn ông chạy đến gạ gẫm Trác Uẩn và Tô Mạn Cầm. Một là muốn kết bạn Wechat, hai là mời các cô uống một ly, khiến Trác Uẩn vô cùng chán ghét. Sau khi cưỡng chế mời gã đàn ông đó đi, Bành Khải Văn đến ngồi bên cạnh cô, rút ra một điếu thuốc đưa cho cô: “Hút không?” “Không hút.” Trác Uẩn xua tay, “Sặc chết mất thôi, cậu bớt hút thuốc lại đi.” Bành Khải Văn cười hì hì nhét điếu thuốc vào trong bao, nhìn bộ dáng uể oải ỉu xìu của cô, hỏi thăm cô một chút: “Cậu sao thế? Cả kỳ nghỉ hè không gặp, bây giờ đi chơi lại không vui?” Trác Uẩn híp mắt nhìn cậu ta, Bành Khải Văn là bạn từ nhỏ của Tô Mạn Cầm. Trác Uẩn quen biết cậu ta thông qua Tô Mạn Cầm, gia cảnh của ba người đều rất tốt, hai năm trở lại đây hay quấn lấy nhau thành một đám hồ bằng cẩu hữu*. (*)Hồ bằng cẩu hữu: Đám bạn chuyên cùng nhau làm những chuyện càn quấy, xấu xa. Trác Uẩn biết Bành Khải Văn có ý với mình, nhưng cô thật sự không có cách nào rung động trước người này. Phong cách ăn mặc của Bành Khải Văn khá kỳ quặc, khiến đôi lúc Trác Uẩn phải suy nghĩ, kiếp trước chắc cậu ta đã phải đầu thai làm gấu trúc, ngựa vằn hay bò sữa gì đó, nên kiếp này khi được đầu thai làm người lại đâm ra thù ghét hai màu trắng đen. Cậu ta thích dệt đủ loại màu sắc loè loẹt lên người mình, khiến mấy cậu thiếu gia trong các câu lạc bộ đêm nhìn thấy phải thán phục. Giống như hiện tại, Bành Khải Văn mặc một chiếc áo sơ mi màu tím được dệt bằng chất liệu tơ tằm óng ánh, phối với một chiếc quần dài trắng tuyết và một đôi giày da. Nếu không phải cậu ta có một khuôn mặt ưa nhìn, dáng người không tệ, thì một người cực kỳ chú ý đến thẩm mỹ như Trác Uẩn đã sớm tự chọc mù hai mắt rồi. Trác Uẩn xoay ly rượu trong suốt như pha lê, thở dài một hơi rồi nói: “Không phải không vui, mà là quá nhàm chán.” Bành Khải Văn nói: “Gần đây tớ có đi leo núi, nếu cậu có hứng thú thì lúc nào rảnh chúng ta cùng đi.” Khóe miệng Trác Uẩn trễ xuống: “Chỉ với cánh tay èo uột này của cậu mà cũng đòi đi leo núi?” Đang nói, điện thoại của cô vang lên, là Trác Lợi Hà. Trác Uẩn ấn nút nghe máy: “Alo.” Trác Lợi Hà nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia liền hỏi: “Trác Uẩn, cậu đang chơi ở bên ngoài sao?” “Đúng vậy, có việc gì không?” Trác Lợi Hà bắt đầu nịnh nọt lấy lòng: “Không có gì, tớ chỉ muốn hỏi một chút về tình hình phỏng vấn của chiều hôm nay, tớ sợ cô giáo Đinh hỏi mà tớ không biết trả lời.” “Tớ đã nói với cậu rồi, tất cả đều rất thuận lợi.” Trác Uẩn rất rộng lượng, không giống với Tô Mạn Cầm chán ghét Trác Lợi Hà, cô còn có thể bình tâm mà nói chuyện với cô ta, “Cậu cứ yên tâm đi, tớ đến muộn hơn một tiếng rưỡi, nộp giấy trắng, tuyệt đối không trúng tuyển đâu.” Trác Lợi Hà sau khi nghe xong thế mà lại nổi cáu: “Một tiếng rưỡi? Sao cậu lại đến trễ như vậy? Nếu như cô giáo Đinh biết thì phải làm sao đây? Tớ làm sao ăn nói với người ta?” Trác Uẩn: “…” Tô Mạn Cầm biết đây là cuộc gọi của Trác Lợi Hà, ngồi bên cạnh làm ra khẩu hình “ăn cơm”, Trác Uẩn nhận được nhắc nhở, ngón tay mân mê lọn tóc: “Tớ không biết, dù gì chính cậu cũng đã nói với tớ là phải làm cho buổi phỏng vấn này thật tệ, thì tớ làm cho tệ thôi. Tiểu Hà, chừng nào cậu mới định mời tớ ăn cơm đây?” Ở đầu dây bên kia, Trác Lợi Hà im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Được rồi, tớ không quấy rầy cậu nữa, tuần sau tớ sẽ đi giải thích với cô giáo Đinh một chút, bye bye.” Điện thoại bị cắt đứt, Trác Uẩn trợn mắt há hốc mồm, Tô Mạn Cầm ngồi một bên cười lạnh, dùng ngón tay dí dí vào đầu cô: “Nhớ cho kỹ đấy.” Bành Khải Văn thò đầu qua, lớn tiếng hỏi: “Hai người đang nói gì vậy.” “Không có gì.” Trác Uẩn vừa định bỏ điện thoại xuống thì tiếng chuông lại vang lên lần nữa, lần này là một dãy số xa lạ. Trác Uẩn cũng không thèm để ý mình đang ở trong quán bar ồn ào, trực tiếp nhận cuộc gọi: “Hello, ai ở đầu dây bên kia vậy?” Một giọng nói dịu dàng như nước mùa thu cất lên: “Cho hỏi, đây là Trác Lợi Hà đúng không?” “Hả?” Trác Uẩn ngơ người, khoảnh khắc biết đối phương là ai, cô nhanh chóng nhảy dựng lên chạy ra ngoài quán bar, mở miệng ra là nói dối nhanh như bay: “Xin chờ một lát, cháu đang ở KTV, nơi này có hơi ồn.” Cô chạy về phía đường lớn, lúc này Trác Uẩn mới tiếp tục cuộc điện thoại, đối phương hỏi: “Xin chào bạn học Trác, dì là dì Phạm mới phỏng vấn cháu vào lúc chiều, dì không làm phiền đến cháu chứ? Cháu đang ca hát ở KTV sao?” “…” Trác Uẩn nhớ tới thân phận của Trác Lợi Hà, nhanh trí trả lời, “Dạ không phải, cháu làm thêm ở KTV.” “Hả, làm thêm ở KTV à…” Phạm Ngọc Hoa tiêu hóa xong thông tin này, quyết định không quanh co lòng vòng nữa, “Bạn học Trác, chuyện là thế này, hôm nay phỏng vấn xong, thông qua tổng hợp và suy xét, bên dì đã nhất trí cháu là người phù hợp với yêu cầu của bên dì nhất. Cho nên, dì hy vọng bảy giờ tối thứ Hai tuần sau cháu có thể đến nhà dì, dạy thử cho con dì một buổi, được không? Nếu tất cả đều thuận lợi, bên dì sẽ mời cháu làm gia sư chính thức.” Trác Uẩn sợ ngây người, tưởng mình uống say rồi. Đây là hướng đi quỷ quái gì vậy chứ? Cái gì mà tổng hợp với suy xét? Cô nộp nguyên một tờ giấy trắng đấy! Người phù hợp với yêu cầu nhất? Thế yêu cầu của bọn họ là cái gì? Không phải các bậc phụ huynh luôn mong con thành tài sao? Sao lại có thể giao một công việc thần thánh như vậy cho một kẻ ngay cả số chứng minh nhân dân cũng không nhớ nổi chứ?! “Bạn học Trác? Bạn học Trác?” Giọng nói của Phạm Ngọc Hoa đã kéo Trác Uẩn về với hiện thực, trong lúc gấp gáp cô chỉ có thể căng da đầu mà nói: “Dì Phạm, cháu nghĩ chắc cũng không cần đâu ạ. Thật ra cháu còn rất nhiều công việc làm thêm khác, bận đến bù đầu, không có nhiều thời gian như vậy…” “Chiều hôm nay cháu tới trễ, không nghe được những lời dì nói phía trước.” Phạm Ngọc Hoa kiên nhẫn giải thích, “Nếu cháu làm gia sư cho con trai dì, bên dì nhất định sẽ không bạc đãi cháu, lương mỗi tháng là một vạn. Dì nghĩ những công việc làm thêm khác của cháu chắc là không có mức lương này. Dì có hơi quá phận, chân thành khuyên cháu một câu, dù gì cháu cũng là con gái, lại học ở một trường đại học tốt như vậy, làm ở KTV không phải là kế sách lâu dài, có khi còn gặp phải quấy rối. Cháu suy nghĩ kỹ một chút, bảy giờ tối thứ Hai tuần sau đến thẳng nhà dì là được. Không cần mang theo giáo án gì đâu, đến lúc đó dì sẽ nói cho cháu biết cháu nên dạy những gì, được không?” Dì Phạm nói chuyện rất dịu dàng, thái độ cũng rất khiêm tốn. Trác Uẩn tìm không ra lý do thoái thác từ chối, lương một tháng tận một vạn tệ! Tuy rằng cô chưa tốt nghiệp, nhưng cũng ý thức được công việc làm thêm này rất khả quan. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện. Tìm kiếm nhà mình bằng cú pháp ⌈ngày tỉnh là lúc về lantruyen.vn⌋ May thay, chỉ là dạy thử một buổi, vẫn còn đường lui. Trác Uẩn nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Dạ vâng, vậy thứ Hai tuần sau cháu sẽ tới.” Phạm Ngọc Hoa cười lên, ngữ khí như trút được gánh nặng: “Cứ vậy nhé, gặp lại cháu vào tối thứ Hai tuần sau.” Trác Uẩn đứng trên đường, làn gió hỗn độn quấn lấy cô: “Vâng, chào dì Phạm.” Tô Mạn Cầm thấy Trác Uẩn vẫn chưa trở về, đành phải chạy ra ngoài tìm cô. Thấy cô đứng ngơ ngác trước quán bar, cô ấy lại gần hỏi: “Cậu làm sao vậy? Điện thoại của ai đấy?” Trác Uẩn chậm rãi xoay đầu nhìn cô ấy: “Mạn à, tớ đậu phỏng vấn rồi, là buổi phỏng vấn gia sư chiều nay.” “Cái gì?” Tô Mạn Cầm không tài nào hiểu được, “Sao lại như vậy được? Không phải cậu nói cậu nộp giấy trắng sao?” “Đúng vậy! Tới nộp giấy trắng đấy!” Trác Uẩn vò tóc, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, “Tớ còn mượn quần áo của Hiểu Yến, mượn dép lê của Dĩnh Dĩnh, quần áo tớ còn chưa giặt nữa.” Tô Mạn Cầm cảm thấy rất thú vị: “Vậy cậu từ chối hay đồng ý? Tớ thì lại cảm thấy lo lắng thay cho đứa trẻ kia, học lớp mấy rồi nhỉ? Cậu có thể dạy người ta không? Đừng làm lỡ dở việc học của người ta đấy.” “Nghe Trác Lợi Hà nói, hình như là lớp Mười.” Bả vai của Trác Uẩn rủ xuống, vẻ mặt ghét bỏ, “Hừ! Lại còn là con trai!” “Một cậu nhóc lớp Mười hả?” Tô Mạn Cầm tính nhẩm một lúc, “Vậy là chưa đầy mười sáu tuổi sao? Con trai ở tuổi này thường tự cho mình là đúng.” “Tớ biết, lúc Trác Hành học lớp Mười, tính nết của nó khiến người gặp người chán, chó gặp chó ghét.” Trác Uẩn lại lôi điện thoại ra, “Không được, tớ phải nói cho Trác Lợi Hà biết.” Trác Lợi Hà không nhận điện thoại, Trác Uẩn vẫn bám riết không tha. Gọi mấy cuộc đối phương mới chịu nhấc máy, trong giọng nói còn có chút mất kiên nhẫn: “Chuyện gì vậy? Trác Uẩn.” Trác Uẩn nén cục tức vào lòng, nói: “Tớ phải nói với cậu một tiếng, vừa nãy khi cậu cúp điện thoại, gia đình tuyển gia sư kia đã gọi điện cho tớ, thông báo đã đậu phỏng vấn rồi, ngày mốt đến nhà họ dạy thử một buổi.” “…” Trác Lợi Hà im lặng hai giây, đột nhiên gào to lên, “Trác Uẩn! Sao lại như vậy?!” Trác Uẩn bị giọng nữ cao của cô ta dọa cho giật mình: “Sao là sao?” “Có phải cậu cố ý không? Cậu còn nói cậu đến rất trễ, cậu đang gạt tôi đúng không?” Trác Lợi Hà vô cùng tức giận, hạ giọng bắn một chuỗi câu hỏi: “Không phải nói cuộc phỏng vấn này chắc chắn thất bại sao? Bây giờ phải làm thế nào? Lỡ như cô giáo Đinh biết cậu giả danh tớ đi phỏng vấn, còn lên lớp dạy con nhà người ta, về sau cô giáo Đinh sẽ nhìn tớ bằng ánh mắt gì đây?” Trác Uẩn vô cùng chấn động: “Ai thèm giả danh cậu? Là cậu cầu xin tôi giúp cậu đấy nhé! Cậu không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn trách móc tôi? Cô giáo Đinh nhìn cậu bằng ánh mắt gì ai thèm quan tâm? Tôi đã cố ý đến muộn, người ta một hai bắt tôi phải dạy, tôi cũng đâu có muốn! Bây tôi thông báo cho cậu, để cậu biết đường mà lo liệu.” Trác Lợi Hà dần dần bình tĩnh lại, hỏi: “Vậy cậu tính làm thế nào đây? Đi làm gia sư thật à?” “Không! Tôi nào có thời gian rảnh rỗi?” Trác Uẩn nhanh chóng đáp trả, “Bây giờ cho cậu hai sự lựa chọn: Một, cậu đi dạy thử, làm hay không do cậu quyết định. Hai, tôi giúp cậu một lần cuối cùng, đi dạy thử, kết thúc việc này tại đây.” Trác Lợi Hà suy nghĩ trong chốc lát, giọng điệu mềm xuống: “Hay là cậu đi đi, tớ sợ tớ đi, gia đình đó sẽ đến tìm cô giáo Đinh kể tội.” “Được, vậy tôi đi, nhưng tôi nói trước, tôi làm gì cậu không được xen vào.” Trác Uẩn thở hắt ra, lại nhớ tới một vấn đề, “Trác Lợi Hà, tôi cũng khá tò mò, tại sao cậu lại không đi vậy? Mỗi tháng được một vạn tệ, cậu không định kiếm tiền sao?” “Một vạn tệ?! Một tháng? Thật hay giả?” Trác Lợi Hà chấn động, “Cô giáo Đinh chưa nói mức lương cho tớ biết, chỉ nói công việc gia sư kia phải đi làm mỗi tối, một buổi tối dạy hai tiếng, cuối tuần phải dạy tăng cường lên ba giờ, vì tần suất quá cao nên tớ không muốn đi.” Trác Uẩn cũng rất kinh ngạc: “Mỗi ngày đều phải đi dạy? Cuối tuần cũng phải dạy? Đây là cách tư bản bóc lột sức lao động sao? Con trai nhà bọn họ cũng thảm quá rồi!” Tin tức này càng khiến cho Trác Uẩn thêm kiên định, buổi dạy thử vào thứ Hai tuần tới nhất định phải thất bại! Một tuần phải lên lớp sáu buổi, có để cho người ta sống không vậy! Gọi xong điện thoại, Trác Uẩn quay đầu. Phát hiện không biết từ khi nào Tô Mạn Cầm đã kẹp một điếu thuốc, đang tán dóc với một anh chàng cao ráo đẹp trai, hăng say đến mức khí thế ngất trời. Trác Uẩn: “…” Buồn vui của nhân loại, quả nhiên không ai thấu hiểu. Cô bị Trác Lợi Hà hố chết, vậy mà Tô Mạn Cầm lại hăng say nói chuyện với trai. Trác Uẩn đã sớm đem câu “không say không về” vứt ra sau đầu, mệt mỏi nói với Tô Mạn Cầm: “Mạn, tớ về trước đây, lát nữa cậu giúp tớ mang túi xách về phòng, tớ lười đi vào trong lại.” Tô Mạn Cầm nhìn cô: “Cậu tự đi lấy đi, tối hôm nay tớ không về đâu.” Nói đoạn, cô ấy đưa tay chỉ anh chàng đẹp trai bên cạnh, nháy mắt ra hiệu với Trác Uẩn, “Đây là đàn em trường chúng ta, thật khéo đúng không? Sinh viên năm nhất khoa Luật đấy.” Đàn em có khuôn mặt thanh tú, cười với Trác Uẩn một cách thẹn thùng, còn ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào đàn chị.” Trác Uẩn: “…” Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. —— Ngày cuối tuần, Tô Mạn Cầm trải qua một cách mĩ mãn, mãi cho đến chiều Chủ Nhật mới quay về phòng. Miệng ngâm nga một giai điệu, nhỏ giọng nói với Trác Uẩn em trai khoá dưới mới mười chín tuổi thôi, nhưng có sáu múi cơ bụng, ở trên giường đặc biệt hăng hái. Trác Uẩn nghe xong vô cùng phiền lòng, Tô Mạn Cầm cười xấu xa ôm cánh tay cô, ghé sát vào tai cô nói: “Em yêu, cậu cũng nên tìm mấy phi công trẻ tuổi trải nghiệm đi. Cậu đã 21 rồi, chẳng lẽ muốn thủ thân như ngọc cho cái tên họ Thạch kia ư? Anh ta xứng sao?” Trác Uẩn chết lặng nhìn cô ấy: “Thứ nhất, tớ không vì bất cứ kẻ nào mà thủ thân như ngọc. Thứ hai, nếu tớ muốn yêu đương, tớ tuyệt đối sẽ không dây vào mấy thằng nhóc nhỏ tuổi hơn tớ, một tuổi cũng không được!” Tô Mạn Cầm hỏi: “Tại sao?” Trác Uẩn xua tay: “Lúc nhỏ tớ hay đánh nhau với em trai, đối với những thằng nhóc nhỏ hơn mình vài tuổi sinh ra tâm lý chán ghét.” “Chậc, tiếc ghê.” Tô Mạn Cầm lắc đầu, “Aizz, không phải cậu sắp dạy một thằng nhóc học lớp Mười đó sao? Đến lúc đó đừng có mà quấn lấy nhau đấy nhé.” “Sao có thể?” Trác Uẩn cười nhạo, “Mới học lớp Mười, vẫn còn trẻ con lắm, chưa đủ lông đủ cánh đâu.” —— Buổi tối thứ Hai, hiếm khi Triệu Tỉnh Quy xuống dưới lầu một ăn cơm với mẹ mình. Phạm Ngọc Hoa quan sát con trai, tuy rằng Triệu Tỉnh Quy rất lạnh lùng, nhưng tuổi còn nhỏ, chung quy vẫn không thể nào che dấu cảm xúc. Chỉ ăn một bữa cơm, Triệu Tỉnh Quy đã nhìn đồng hồ ít nhất bốn lần. Lần cuối cùng nhìn thời gian, Triệu Tỉnh Quy phát hiện mẹ đang quan sát mình, anh càng giải thích càng giấu đầu lòi đuôi: “Tối nay bố con về trễ đúng không? Mấy giờ ạ?” “Tám giờ hạ cánh, vẫn còn sớm mà.” Phạm Ngọc Hoa cố gắng nhịn cười, hỏi anh, “Tiểu Quy, lát nữa con tính học ở đâu?” Triệu Tỉnh Quy trả lời: “Phòng của con.” Phạm Ngọc Hoa có hơi do dự: “Phòng của con… Có phải quá riêng tư rồi không? Hôm nay chỉ dạy thử, mẹ cảm thấy dạy ở lầu một thích hợp hơn, bàn cũng đủ lớn.” “Không cần đâu.” Triệu Tỉnh Quy kiên quyết từ chối. Anh hiểu rõ tâm tư của mẹ mình, phòng họp ở lầu một có gắn camera theo dõi. Hơn nữa, anh cũng không có quyền đóng cửa. Nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy kiên quyết như vậy, Phạm Ngọc Hoa cũng không tiện dài dòng. Sáu giờ năm mươi phút tối, chuông cửa vang lên. Hai mẹ con không hẹn mà cùng quay đầu về phía cổng, dì Phan nhanh chóng chạy đi mở cửa. Trong thời gian chờ đợi ngắn ngủi, Triệu Tỉnh Quy không tự chủ mà ấn chặt tay lên đầu gối, yết hầu có hơi cử động, hàng lông mi cong dày rủ xuống, tầm mắt vô thức dừng lại trên hai chân mình..