Du thuyền từ từ dừng lại, đáp vào bến Từng học viên được hướng dẫn bởi giáo viên từ từ di chuyển xuống phía dưới Vừa đáp đất, bọn họ không còn bị nỗi khổ say sóng hành hạ nữa mà nhảy cẫng lên vì vui sướng Ai ai cũng trầm trồ quang cảnh của hòn đảo này Hòn đảo này không quá rộng nhưng vẫn dư sức có thể cho họ thám hiểm hết 3 ngày 2 đêm mà vẫn chưa xong Đảo này được bao quanh bởi từng bức tường kiên cố, chính giữa có 1 cánh cổng lớn làm bằng thạch cao Bức tường tuy lớn nhưng vẫn không che chắn được từng dãy núi phủ cây xanh hiện lên. Đám người Hạ Mỹ đến chỗ cổng lớn làm thủ tục đi vào, quả nhiên là hòn đảo tư nhân, phòng vệ rất nghiêm Những người bảo vệ cũng đã được thông báo trước nên nhanh chóng cho qua Những học viên, đặc biệt là bên Quốc tế Bùi Khải có ai không phải là tầng lớp thượng lưu, chưa từng đến đảo chơi đâu? Nhưng hòn đảo này lại hết sức đặc biệt vì bên trong không phải chỉ có cỏ cây mà còn có khách sạn, chỗ giải trí,... làm họ rất thích thú Bước đầu tiên khi vào chính là các giáo viên sẽ kiểm tra xem có bị thiếu mất học viên nào hay đồ dùng chưa đủ hay không Tất nhiên là việc này là truyền thống rồi, bọn họ cũng không phải trẻ con, không đi lạc được Sau đó các giáo viên cùng Hội học sinh liền sắp xếp cho các học viên về khách sạn cất đồ dùng trước, sau lại tập trung Khách sạn này cũng rất tốt, sạch sẽ thoáng mát, bình thường cũng có nhân viên phụ trách lau dọn nhưng biết tin có người chuyển đến, đương nhiên bọn họ sẽ làm cẩn thận hơn chút Mọi người lấy thẻ phòng tại sảnh chính rồi ai nấy kéo hành lý về phòng Hạ Mỹ và Nguyệt Nhi lấy thẻ phòng sát nhau nên phòng của họ liền đối diện nhau Cả 2 cùng tạm biệt rồi về phòng của mình Mở cửa phòng ra, Kim Hạ Mỹ nhận thấy căn phòng này cũng không tệ lắm. Có đầy đủ những dụng cụ cần thiết, căn bản cô chỉ cần xếp đồ vào tủ là xong ngay Sờ vào chiếc giường lớn mềm mại, Hạ Mỹ không tự chủ được liền nằm lên đó ngủ thiếp đi Dù sao cô đã phải dậy sớm chuẩn bị lại còn phải di chuyển nhiều như thế nên có chút mệt Đợi đến khi cô tỉnh dậy là nhờ vào tiếng động gõ cửa Lông mi dài chớp chớp cuối cùng mở mắt ra Hạ Mỹ đi đến bên cửa, cầm thẻ phòng đưa vào vạch mã khóa. Không lâu sau đó cánh cửa liền mở ra Dương Lam Phong với nụ cười hòa nhã xuất hiện, điều làm anh ngạc nhiên bây giờ là mái tóc nâu của Hạ Mỹ vẫn còn hơi xù ra, tuy sắc thái của cô vẫn bình thản nhưng nó lại bán đứng cô rằng bản thân mới ngủ dậy Anh bị bộ dạng này của cô mà cười nhạt, tay chạm nhẹ vào đầu cô, vuốt vuốt cho thẳng lại: - Mệt lắm sao? Đối với hành động này của Lam Phong cô không hề bài xích mà còn ngầm đồng ý. Môi đỏ khẽ nhếch: - Chỉ 1 chút thôi ạ, chắc là vì buổi sáng em có dậy sớm chút Nếu như lúc này nói rằng cô không sao cả ngược lại càng làm cho Lam Phong hiểu nhầm là mình giấu anh chỉ vì chuyện nhỏ này nên Hạ Mỹ thẳng thắn thừa nhận Mái tóc đã vào nếp trở lại, tay của Lam Phong cũng buông xuống: - Ngủ 1 lát cũng tốt, lần sau hãy điều chỉnh chế độ ngủ nghỉ lại cẩn thận nhé Mỹ Mỹ Cô gật đầu: - Vâng Đúng lúc này, Lý Nguyệt Nhi ở phòng đối diện đi ra với vẻ mặt " tớ thấy cả rồi" cười còn lộ răng khểnh: - Ây ây, 2 người là muốn ngược đãi cẩu độc thân đến khi nào đây? Tớ cũng bị nghẹn chết rồi đó! Kim Hạ Mỹ nghe lời nói đó cũng chỉ hơi đỏ mặt rồi trở lại bình thường chưa tới vài giây Dương Lam Phong cười quay đầu lại: - Vậy thì em cũng nên nhanh chóng tìm người mình thích đi, phải không Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi lè lưỡi: - Em mới không cần, tuổi xuân của con gái bao nhiêu cơ chứ? Tại sao phải lãng phí thời giờ vào người khác? Lam Phong nghe thấy câu nói đó thì khựng lại 1 chút, cười nhạt Cũng không biết đây là lời thật hay giả... Hạ Mỹ đã quen với tính tình của bạn mình nên không có biểu hiện gì đặc biệt Cả 3 người cũng sánh vai nhau đi đến nhà ăn Vốn dĩ máy bay hạ cánh lúc 8 giờ nhưng thời gian bắt xe đi đến cảng, lại lên du thuyền cũng mất gần 3 tiếng, cộng thêm thời gian đi đến khách sạn này, tính ra cũng hơn 1 giờ trưa Nhà ăn vô cùng náo nhiệt, suất ăn cũng phong phú, mọi người rất thích thú Hạ Mỹ, Nguyệt Nhi cùng Lam Phong ngồi chung 1 bàn. Vừa đặt mông xuống thì Cố Tiểu Yến và Vương Triết Phong ở bàn khác trông thấy liền đi qua Tiểu Yến không khách khí nói: - Cho tớ ngồi ở đây chung nhé? Rõ ràng là câu hỏi nhưng Triết Phong bên cạnh kéo ghế ra nhường chỗ cho cô ngồi rồi chính mình cũng ngồi bên cạnh Tiểu Yến cười cười, thầm nghĩ nếu như bản thân ngày ngày theo sát Kim Hạ Mỹ thì chắc chắc sẽ nắm được điểm yếu của Hạ Mỹ, sau đó liền khiêu chiến, vậy thì phần thắng nằm trong tay cô rồi! Nếu như có người nào nói cách làm này là bỉ ổi thì tiểu thư Cố của chúng ta liền khẳng khái đáp rằng đây không phải là bỉ ổi, mà là kế hay của những người thông minh! Vương Triết Phong làm quản gia bên cạnh Tiểu Yến bao lâu nay, hiển nhiên biết rằng cô đang suy nghĩ điều gì nên gật đầu chào với nụ cười cứng ngắc 1 bàn 5 người ngồi, cứ cảm thấy không khí cứ dị dị Kim Hạ Mỹ lần đầu có gật đầu chào lại sau đó liền yên tĩnh ngồi ăn Lý Nguyệt Nhi vốn bản tính hoạt bát nhưng thấy không ai nói chuyện liền bĩu môi cắm mặt ăn Dương Lam Phong vô cùng lễ độ, sau khi cười chào 2 người vào đến thì lại ân cần gắp thức ăn vào chén Hạ Mỹ Cố Tiểu Yến không thèm ăn trưa, trực tiếp lấy 2 tay chống cằm chăm chú nhìn từng nhất cử nhất động Hạ Mỹ Vương Triết Phong đương nhiên cũng không thể ăn khi cô chưa ăn, lại biết cô rất cứng đầu nên cũng không khuyên nhủ, tùy ý để cô làm bừa. Cô không ăn, anh cũng không ăn Thời gian ăn, cứ trôi qua như vậy... Hạ Mỹ là người ăn xong đầu tiên, cô lấy khăn giấy chùi khóe môi rồi dọn dẹp khay ăn đứng dậy: - Xin lỗi, tớ phải đi trước, Hội học sinh có việc cần làm Lam Phong vội đứng dậy: - Có cần anh giúp không? Thật ra Dương Lam Phong cũng lọt top 20 toàn trường, được nhận thư mời từ Hội nhưng vì là người thừa kế của Dương thị, ngoài giờ học anh thường hay đến công ty học hỏi, thời gian rảnh cực ít nên mới từ chối Hạ Mỹ lắc đầu, khẽ cười: - Không sao đâu ạ, việc này cũng không phải khó khăn gì, Hội có thể giải quyết được Anh " à" 1 tiếng rồi ngồi xuống Nguyệt Nhi lúc này đang nhai dở miếng thịt, vẫy tay thay cho tạm biệt cô Tiểu Yến trông thấy Hạ Mỹ sắp rời khỏi liền định đứng dậy nhưng cơn đói dâng lên trong bụng cô, dù không ra tiếng nhưng đối với 1 tiểu thư như cô mà nói, việc này rất xấu hổ nên cô liền ngồi lại, xụ mặt nhìn khay thức ăn đã nguội Đúng lúc này, khay thức ăn nguội ấy liền được thay thế bởi khay cơm nóng. Tiểu Yến nhìn lên thì thấy Triết Phong đã có chuẩn bị Không nói nhiều lời, mắt cô lóe sáng giải quyết đống thức ăn trước mặt Triết Phong thở dài, anh cầm đũa lên bắt đầu ăn Hạ Mỹ nhớ đến 1 việc liền nói: - Chút nữa mọi người ăn cơm xong có thể tùy ý đi dạo 1 lúc, chỉ cần đừng đi quá xa là được, có thể giải trí gì đó nhưng đừng leo lên núi. Vì hôm nay là ngày đầu nên chủ yếu là cho thư thả là được, bắt đầu từ ngày mai mới tổ chức chơi thật. Buổi tối ăn xong nghỉ giải lao là có thể đi tắm suối nước nóng Mọi người đều gật đầu, lưu ý lời cô nói Tất cả tiến trình sau đó đều như lời của cô nói Các học viên tuy rằng thấy rất nhàm chán, tiêu phí mất 1 ngày của họ nhưng việc sắp xếp như vậy là dựa theo sức khỏe của mỗi người nên họ chỉ có nghĩ trong đầu, không dám nói ra Và 1 hoạt động khác khiến các nam sinh thấy rất hứng khởi, đó chính là tắm suối nước nóng! Tuy rằng trong top 100 thì mọt sách không ít nhưng không có nghĩa là không có những nam sinh mang " tâm hồn thiếu nữ", hy vọng lần này là phòng tắm chung hoặc ít nhất là 2 phòng kề nhau Nhưng thực tế lại khác xa so với mong đợi của họ, không biết là cố ý hay vô ý, phòng tắm nam và nữ cách nhau rất xa, của nữ là ở cuối dãy, còn của nam lại là đầu dãy. Chính giữa chính là phòng quản lý Bọn họ lại lần nữa thầm mắng chủ nhân hòn đảo này là tên không biết cảm thụ sắc đẹp! Đáng ghét! Xấu xa! Ở 1 nơi nào đó trên chiếc máy bay tư nhân sang trọng, có người đang hắt xì liên tục Người nữ phục vụ gần đó liền quan tâm hỏi: - Thiếu gia, cậu sao thế? Người được gọi là " thiếu gia" kia đáp: - Không có gì Trong lòng thầm mắng tên nào đang nói xấu cậu Lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay, môi mỏng khẽ nhếch Cũng sắp đến rồi.... ---------------- Bên phòng tắm nam sinh đang mặt ủ mày chau bên kia thì trái lại bên nữ sinh rất vui vẻ Ở hòn đảo này có mạch nước nóng ngầm do có núi lửa đã ngừng hoạt động gần đây nên nước nông nóng, tương đối dễ chịu. Các nhân viên ở đây còn cho thêm vài thảo dược được nghiền nhỏ vào có công dụng giúp người khác thư thái, giảm thiểu mệt mỏi Có nhiều đá cuội được dựng ở đây nên nếu có người nào không thích ai đó nhìn mình ngâm mình thì vẫn có thể ngăn cách bởi đá Kim Hạ Mỹ bây giờ đang búi tóc củ tỏi, vài sợi tóc lệch ra khỏi thun cũng bị ướt. Làn da cô tuy rất trắng nhưng lại có cảm giác nhợt nhạt, thiếu sức sống nhưng nhờ đang ngâm trong nước nóng, da cô đỏ đỏ hồng hồng rất đẹp Hạ Mỹ ngâm cả người dưới nước, chỉ để lộ phần xương quai xanh gợi cảm trở lên, đôi mắt rũ xuống Còn Lý Nguyệt Nhi tóc đã bị cô cắt ngang vai nên không búi được, chỉ có cách cột lại thành chùm nhỏ sau gáy. Nhắm đôi mắt lại, cô mới là người cảm thụ vui vẻ nhất. Bơi bơi lội lội khắp nơi Đột nhiên Hạ Mỹ lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh này: - Phải rồi Nguyệt Nhi, lúc trước tớ không hỏi cậu, tại sao lại quyết định để tóc dài và đeo kính? Lời nói này đã làm cho Nguyệt Nhi hơi khựng lại sau liền quay lại nhìn Hạ Mỹ, phát hiện cô vẫn đang rũ mắt xuống, tựa như câu hỏi này chẳng có hàm ý gì đặc biệt Nguyệt Nhi cười cười, thoải mái trả lời: - Đương nhiên là muốn thay đổi rồi, dáng vẻ hồi cấp 2 của tớ không phải rất dọa người sao? Lần này thì Hạ Mỹ ngước mắt nhìn cô: - Vậy tại sao lúc này lại đổi ý rồi? Nguyệt Nhi cười nhạt: - Vì hối hận rồi... Năm đó, cô không nên chỉ vì muốn hòa nhập với thế giới của Hạ Mỹ mà khiến bản thân xấu đi như thế Hạ Mỹ không tiếp tục hỏi về chuyện đó nữa, cô lần nữa rũ mắt nhìn vào hơi nước bốc lên: - Có phải... ai rồi cũng sẽ thay đổi hay không? Câu nói này rất nhẹ, như cô chỉ đang lẩm bẩm 1 mình nên Nguyệt Nhi không nghe được Vì ngâm nước nóng nên không nên ngâm lâu, mọi người đều nhanh chóng trở về phòng của mình, ăn mặc chỉnh tề lại rồi tập trung chơi đùa Buổi tối hôm nay không nằm trong phận sự quản lí của Hội học sinh nên Kim Hạ Mỹ cũng không có lý do gì tham gia vào những trò đó. Cô vốn dĩ không thích náo nhiệt nên liền từ chối về phòng Đơn giản đổi thành áo phông rộng với quần thun đùi, lộ ra cặp chân thon thả, Hạ mỹ liền ngả lưng vào chiếc giường Ngày hôm nay không hiểu sao cô lại cảm thấy rất mệt Ngày thường ở trường học tập rồi quản lí những việc làm của Hội học sinh, cô chỉ kịp về nhà ăn vài món đơn giản sau lại đến chỗ làm thêm làm việc. Đến tối muộn về nhà thì tự học đến 3-4 giờ sáng là chuyện rất bình thường Ngày nào cũng trải qua như thế nên Hạ Mỹ đã quen không ngủ nhiều Nhưng hôm nay lại là 1 ngoại lệ Cô chắc chắn việc này không phải do thể lực của cô Vậy chỉ có thể là do tinh thần rồi Gần đây cũng không có điều gì bất thường xảy ra, hay là do cô bình thường không chịu nghỉ ngơi đầy đủ? Cô mong là vậy Nghĩ nghĩ rồi cô không biết mình thiếp đi từ khi nào Lần tiếp theo thức giấc, đồng hồ đã điểm 11: 45 phút Hạ Mỹ lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng không thể ngủ tiếp được Ngồi dậy, cô bật đèn lên rồi lấy từ trong tủ ra 1 chiếc áo khoác len màu tím dài đến gần đầu gối Cài 1 hạt nút để cố định vị trí, cô lấy thẻ phòng mở vạch mã khóa rồi ra ngoài Lúc này mọi người đều đang say giấc, nhà trường quản lí giấc ngủ của học viên rất nghiêm Cả con đường sáng trưng lúc này chỉ có mình Kim Hạ Mỹ, có chút cô tịch nhưng cô đã sớm quen với việc này mỗi khi đi từ chỗ làm thêm về nhà hàng trăm lần Đi ra khỏi khách sạn nhìn thấy cảnh đêm đầy sao, cô lại thấy chúng rất đẹp Ở thành phố hiếm khi được thấy cả trời sao như thế này, có cảm giác như lần đó đi chơi cùng cả nhà vậy Bầu trời đêm đó cũng nhiều sao như tối nay Nhắm mắt lại, làn gió lướt qua tuy nhẹ nhưng cũng rất lạnh, cô cảm thấy may mắn vì đã mang theo áo khoác Nhìn ra hướng cổng lớn, Hạ Mỹ vô thức đã đi xa đến đây Lại trông thấy bóng người ở phía cánh cổng, cô bất giác rùng mình Ở đây là đảo nên không thể sử dụng được điện thoại để thông báo với bảo vệ gần đây hay thầy cô. Trực tiếp hét lên lại càng không có khả năng, người đó nhất định sẽ phát hiện ra vị trí của cô Bây giờ cô nên tìm 1 nơi thích hợp để lẩn trốn, nếu như cô phát hiện ra người đó thì không có gì chắc chắn người kia sẽ không phát hiện ra cô Quả nhiên, người kia nhận ra cô liền lên tiếng gọi: - Kim Hạ Mỹ! Hạ Mỹ khựng người lại, nhận ra giọng nói có phần quen thuộc, cô đánh bạo tiến đến gần. Ánh trăng phản chiếu vào gương mặt tuấn tú kia Cô ngạc nhiên kêu lên: - Trương Tiểu Ngôn?! Trương Tiểu Ngôn cười lộ răng nanh: - Sao? Bất ngờ không? Đúng là rất bất ngờ, cô lại cho rằng cậu là kẻ xâm nhập Không, đúng thật là vậy Hạ Mỹ đặt ra câu hỏi khác: - Sao... vừa nãy cậu biết đó là tớ? Ánh mắt Tiểu Ngôn dừng lại ngay mặt cô, nụ cười ôn nhu không dễ gì mới xuất hiện Cậu nhớ từng thói quen cơ thể và bóng hình của cô nên chỉ cần ánh sáng lờ mờ chút là phát hiện được Chỉ là điều này thì cậu không nói ra Tiểu Ngôn muốn dùng thời gian để cô hiểu được - Còn ai có sở thích nửa đêm đi dạo 1 mình như cậu nữa chứ? Trên mặt Hạ Mỹ đã xuất hiện vài gạch đen: - Đừng nói tớ, không phải cậu cũng có sở thích quái dị là nửa đêm muốn xâm nhập vào hòn đảo này sao? Trương Tiểu Ngôn vì lần trước bỏ thi nên bị đình chỉ học nửa tháng, đồng nghĩa với việc cậu không lọt top 100, cũng không được tham gia chuyến du lịch này Cậu cười ranh mãnh, hoàn toàn không xem lời nói đó là châm chọc chính mình: - Cậu là đang quan tâm tôi sao? Sợ tôi bị bắt lại? Ha ha, việc này thì cậu đừng lo, tôi có cách! Hạ Mỹ lần này thật sự cạn lời rồi, mỗi câu nói của cô đều có thể bẻ lại như thế Tiểu Ngôn thấy mặt cô càng ngày càng đen thì vui mừng Ít nhất cô còn có thể phản ứng lại cậu, không như trước kia đều bình thản - Này, cậu ở lại đây nói chuyện với tôi đi Cô nhướng mày hỏi: - Cậu không định về à? - Về gì chứ? Tôi lặn lội đường xa đến đây chỉ để được nói chuyện với cậu, bây giờ chỉ mới được vài câu thì tôi vẫn chưa hài lòng đâu! Bộ dáng của Trương Tiểu Ngôn lúc này làm cho Hạ Mỹ không khỏi thở dài 1 hơi, có nhiều lúc cô thật sự nghĩ rằng người này có tính cách rất trẻ con Cô ngồi xuống đất, dựa lưng vào cổng Dù sao bây giờ cô cũng chẳng ngủ được, có người nói chuyện cũng tốt Biết được cô đã ngầm đồng ý, cậu liền vui vẻ ngồi xuống, cũng tựa lưng vào cổng Nếu như không có cánh cổng kia chắn, có lẽ lúc này bọn họ đã thật sự dựa lưng vào nhau Gió biển thổi tới còn mang theo sương lạnh nhưng 2 người vẫn không quá chú tâm đến Đa số đều là Trương Tiểu Ngôn nói, Kim Hạ Mỹ thỉnh thoảng cũng sẽ chen vào vài câu Nói đến từng sự việc bản thân cậu yêu thích, có nói đến cả việc đánh nhau, nói đến sở thích của cậu Có lúc cô cũng hỏi rằng tại sao lại kể cho cô nhiều đến thế Khi ấy, cậu nhe răng ra đáp rằng sớm muộn gì bọn họ cũng ở chung 1 chỗ, đỡ sau này phải tìm hiểu, phức tạp Hạ Mỹ bỗng nhiên cười khúc khích với suy nghĩ ấy của Tiểu Ngôn Mỗi lần cậu chọc cho cô cười thì lại càng vui vẻ Mãi rất lâu về sau khi nghĩ lại giờ phút này, Tiểu Ngôn không biết từ khi nào chính mình lại rơi vào lưới tình của cô gái này...