(ngày ta hẹn ước) cuộc đua quyền lực
Chương 23 : Từng bước lún sâu
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, không thứ gì có thể ngăn cản được bài kiểm tra định kì hằng tháng của Học viện Ánh Sao!
Hôm nay tất cả học viên đều căng thẳng làm bài thi, không chỉ có học viên của trường mà cả bên Quốc tế Bùi Khải cũng tham gia kì kiểm tra lần này
Cả 2 bên tuy rằng không thích chuyện làm bài kiểm tra thường xuyên như vậy nhưng cũng đành chấp nhận, trách ai bọn họ có 1 vị Hội trưởng cùng dàn thành viên Hội học sinh đều là học bá cơ chứ?!
Toàn bộ học viên đều được chia đều mỗi phòng 10 người lại thêm nhiều camera ẩn có thể quay mọi góc chết của lớp học
Tiếng xì xoạt của bút vang lên, căn phòng ngoài nó ra thì yên tĩnh đến lạ
Cuối cùng cũng kết thúc kì kiểm tra, dù cho kết quả có như thế nào thì các học viên đều rất tự tin, để có thể được nhập học ở đây, bọn họ đã trải qua bài thi tuyển sinh rất khó khăn tất nhiên là sao có thể bị làm khó bởi bài kiểm tra này chứ?
Lớp 1A
Lý Nguyệt Nhi nằm sấp lên bàn, nhịn không được thở 1 hơi:
- Aizzz Cuối cùng cũng kiểm tra xong hết rồi, sảng khoái quá đi a~
Kim Hạ Mỹ trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt thường gặp, cô vừa xếp lại đống sách vừa nói:
- Cậu khoan hãy thả lỏng, mỗi tháng 1 lần kiểm tra nên lúc này mà lơi là thì cậu chuẩn bị tinh thần bị đình chỉ học đi. Mà khi bị đình chỉ thì cậu sẽ không theo kịp tiến độ của bài giảng như thế thì năm học này của cậu xong luôn rồi
Lời nói của Hạ Mỹ không phải là không có bằng cứ, cô đã thuộc tất cả quy định của nhà trường, nếu có ai kiểm tra không đủ điểm qua dù chỉ 1 môn thì sẽ bị đình chỉ học nửa tháng, rồi sau đó sẽ như những gì mà cô nói
Nguyệt Nhi chỉ vừa mới thả lỏng 1 chút mà vừa nghe xong câu nói đó của Hạ Mỹ bất giác rùng mình:
- Sẽ... không phải là thật chứ?
Hạ Mỹ không nói mà chỉ gật đầu làm cho cô nàng đau khổ không thôi, thầm oán bản thân lại là học viên trường Ánh Sao
Không chỉ cô có cảm giác như thế mà những người bạn khác ở gần 2 người họ đều sợ toát mồ hôi, kiểm tra dựa vào thực lực của bọn họ đương nhiên sẽ qua, nhưng không phải là tinh thần không chịu đả kích a
Lý Nguyệt Nhi nhìn những đồng bạn của mình rồi gật đầu, cô không hề cô đơn đâu
Kim Hạ Mỹ đứng dậy sau khi đã xếp xong chồng sách. Nguyệt Nhi thấy vậy liền hỏi:
- Cậu đi đâu thế? Hết giờ của Hội học sinh ngày hôm nay rồi cơ mà
- Không phải, tớ đang định đến thư viện 1 lát, 1 giờ nữa là thư viện đóng cửa rồi
Rồi cô nhìn Nguyệt Nhi:
- Cậu đi không?
Lý Nguyệt Nhi bắt đầu thấy bất lực với cô bạn này, quả nhiên là học bá a:
- Không đâu, mình có việc rồi
- Thế à?
Nói rồi cả 2 tạm biệt nhau
---------------------------
Trong chiếc xe BMW màu đen tuyền có bố trí xa hoa bên trong
Lạc Thanh An rũ mái tóc xanh nước biển xuống 2 bên vai, cô mặc chiếc váy của thời Châu Âu cổ màu xanh và trắng. Tay trái vuốt ve chú mèo con đang lười biếng nằm dài trên đùi, tay phải thì cầm điện thoại ghé sát vào tai. Biểu cảm hân hoan rõ ràng:
- Anh~ em đã về nước rồi đây này~
Bên đầu dây bên kia, giọng nói nam trầm thấp nhưng lạnh lùng vang lên:
- " Ừ"
Thanh An lúc này thật sự muốn nói với Dương Lam Hàn rằng bản thân muốn được cùng về nước chung với anh nhưng cô sợ, sợ rằng chính mình sẽ khiến Lam Hàn không vui nên đành áp chế lại lời nói sắp phát ra của mình
Nhận thấy bên Thanh An không nói gì nữa, Lam Hàn lên tiếng trước:
- " Nếu không có việc gì thì anh cúp máy trước đây"
Nghe vậy Thanh Anh liền cuống huýt, người hơi nghiêng về phía trước làm cho chú mèo đang say giấc bị trườn xuống gầm xe tỉnh dậy
Cô cũng không có tâm trí mà lo cho chú mèo cưng của mình, liền trả lời ngay:
- A.. anh...
- " Việc gì?"
Thanh An định nói gì đó đại loại như là hỏi thăm Lam Hàn có khỏe không, nhắn nhủ phải chăm sóc anh cho tốt nhưng lời nói phát ra lại không như vậy:
- A, cũng không có việc gì. Tạm biệt anh
- " Ừ"
Tiếng bíp báo hiệu đối phương đã ngắt máy vang lên, Lạc Thanh An thở dài, dù chỉ rất nhẹ nhưng nó như là tâm tư của cô từ trước đến giờ- tiếc nuối
Thả điện thoại ra 1 bên, cô nhìn xuống chú mèo bấy giờ đã bị dọa sợ và nhe răng nanh về phía cô
Rũ mắt, cô đưa bàn tay ra vuốt ve thì không mấy chốc chú ta yên tĩnh trở lại, còn cọ cọ đầu nhỏ vào tay cô. Thanh An đưa 2 tay bế chú lên đặt trên đùi như lúc nãy rồi lại tiếp tục vuốt ve
Một lát sau, mèo con ngủ tiếp
Lạc Thanh An luôn mong Dương Lam Hàn như 1 chú mèo con vậy, cô chỉ cần nhẫn nại một chút mà ở bên cạnh anh, quan tâm anh, thấu hiểu anh thì anh có thể dừng lại 1 lát, nhìn cô
Nhưng cô lại biết, Dương Lam Hàn không phải mèo, anh là sư tử đang ẩn núp trong bóng tối, chờ đợi cơ hội xông ra cắn chặt con mồi, xưng bá sơn lâm
Dương Lam Hàn cũng không thể là mèo vì trong cuộc đua này, bất cứ ai sơ sẩy 1 chút thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng
---------------
Mấy ngày nay Trương Tiểu Ngôn cũng không biết bản thân mình bị cái gì nữa. Luôn tránh xuất hiện ở những nơi thường có mặt Hạ Mỹ nhưng lại không thể làm chủ được bản thân, vẫn luôn nghĩ về cô nàng có biểu cảm lạnh nhạt kia
Dường như càng muốn tránh thì hình ảnh về cô càng xuất hiện trong đầu cậu. Lúc đầu, cậu chỉ nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là " dư chấn " sau khi tỏ tình không thành công mà thôi, đợi qua 1 thời gian sẽ hết ngay.
Truyện khác cùng thể loại
287 chương
24 chương
4 chương
31 chương
28 chương
43 chương
78 chương