Ngày Sau Hãy Nói

Chương 7 : Con mẹ nó cậu đây là đang tập công phu hả?

Dư Duệ đem quần áo dơ của Yến Cẩm Thư để lại ném trong máy giặt quần áo, hắn trở về phòng lấy máy tính bắt đầu ấn bàn phím, ấn tới ấn lui, tính ra hai chữ —— thiếu tiền. Nếu thiếu tiền, thì phải kiếm tiền. Làm sao để kiếm được việc làm có nhiều tiền a? Dư Duệ ở trên giường lăn lộn một buổi tối, lắn qua lộn lại, nhận được ba chữ —— Yến Cẩm Thư. —- Xe dừng lại cửa xe mở ra, một người bước xuống xe, người này nhìn cũng không cao lắm, màu da rất trắng, tóc xoăn, cặp mắt loan loan, chưa nói đã cười, cậu ấy nhìn thấy Dư Duệ, lễ phép cuối chào, sau đó đi về cửa xe phía sau mở cửa mời Dư Duệ vào. Vì xe chở hắn không phải là xe của chủ nhân ngôi biệt thự, cho nên ở lối vào khu biệt thự bị bảo an ngăn cản. Khiến Dư Duệ kinh ngạc chính là bảo an thấy Dư Duệ ngồi ở bên trong xe cũng  không hỏi một câu liền cho hắn vào. Lẽ nào Yến Cẩm Thư sớm đoán được hắn chắc chắn sẽ đồng ý đề nghị của cậu ta? Đây là một khu rừng tư nhân, khu biệt thự nằm trên núi duy nhất của thành phố. Nơi đây có 26 tòa biệt thự trong đó có 3 tòa biệt thự được xây dựng ở giữa sườn núi. Các tòa biệt thự ở đây có thể được cho là vua của các dự án xây dựng bất động sản, một tòa có giá trị hơn ba mươi triệu, mà 3 tòa biệt thự lưng chừng núi này đều là tài sản của Yến Cẩm Thư. Cái này cũng không có gì khó hiểu, các hạng mục này là do tập đoàn Nghị Hoành khai phá, Yến Cẩm Thư lại là giám đốc điều hành của Nghị Hoành, không những vậy cậu ta còn là con ruột của chủ tịch. Tài sản của mình thì đương nhiên muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Trên đây là thông tin tư liệu mà Dư Duệ tiêu tốn một buổi tối tra ra được. Các loại tin tức có liên quan đến Yến Cẩm Thư. Yến Cẩm Thư đỡ eo nhìn người từ trên xe bước xuống, thấy Dư Duệ cũng không giật mình, cậu ta đi lại ôm vai của hắn, cùng nhau đi vào cửa. Dư Duệ cũng không nói gì theo hắn lên lầu, tiến vào phòng ngủ, Yến Cẩm Thư liền nằm bò lên giường, mềm nhũn, không cử động nữa. “Cậu uống rượu sao?” Hắn ngửi được mùi rượu. “Ừm.” Dư Duệ không nói tiếp, ngồi xuống bên mép giường, nghiêng đầu nhìn Yến Cẩm Thư đang nhắm mắt nằm nhoài trên gối.  Dư Duệ ngồi ở bên giường, nhìn Yến Cẩm Thư dịu dàng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh, trong đầu nghi vấn xoay quanh, nhưng là —— Yến Cẩm Thư có gia thế bối cảnh như vậy, lúc trước ở trong trường học vì sao lại để cho người khác bắt nạt? “Làm gì mà ngồi ngốc ra đó?” Một cái tay sờ về phía đũng quần của hắn. Dư Duệ nắm chặt cái tay đang làm loạn, rủ mắt nghiên cứu quan sát bàn tay. Tay của Yến Cẩm Thư là thật là đẹp mắt, ngón tay mảnh mai vừa trắng vừa mềm mịn như búp măng, đầu móng tay màu hồng hồng, vừa nghĩ tới một đôi tay như vậy mà phải làm cơm rửa rau Dư Duệ liền không nhịn không được cau mày. “Ngày hôm qua cậu nói tôi đi theo cậu, lời đó là thật hay giả?” Yến Cẩm Thư thu tay về, cậu ta ngồi dậy xoa eo, trên mặt mang ý cười, cậu nói: “Thì sao, cậu nghĩ thông suốt?” “Ừm.” Dư Duệ thành thực nói: “Tôi thiếu tiền.” Yến Cẩm Thư nở nụ cười hì hì. Dư Duệ nhã nhặn chỉ được ba giây, hắn lại bắt đầu thô bạo nói: “Con mẹ nó cậu cười cái lông! Nếu không vì thiếu tiền cậu cho rằng ông đây đồng ý bán mình cho cậu?” Yến Cẩm Thư chậm rãi nói: “Cậu có thể không cần bán mình, chỉ cần làm cận vệ của tôi, cũng có tiền rồi.” Dư Duệ hỏi: “Tiền lương bao nhiêu?” “Bốn ngàn.” Dư Duệ rất xem thường hừ một tiếng, hắn nói: “Tôi không thèm, tiền lương quá ít, tôi đánh một pháo liền có 3 ngàn, tôi muốn bán mình!” Yến Cẩm Thư bắt đầu cười ha hả, cậu ta đỡ eo ngã trên giường, cười đến cả người run rẩy, thở sắp không nổi. Dư Duệ tát một cái trên mông của cậu, hắn nói: “Cười con mẹ cậu! Không cho cười!” Yến Cẩm Thư thật vất vả mới dừng lại không cười, ôm bụng nhìn Dư Duệ vài giây, xoay người lại cười lớn lên. Dư Duệ chẳng muốn ép, nghiêm mặt ngồi tại chỗ, chờ cậu ta cười cho đã ghiền. Sau năm phút, Yến Cẩm Thư cuối cùng cũng coi như kìm nén được dừng cười, ngồi dậy, vỗ ngực một cái mềm nhũn ngã vào trong lồng ngực của Dư Duệ, cậu ta nói: “Vậy hãy cùng tôi đi.” Dư Duệ thấy cậu ta nói chuyện còn thở hổ hển, hắn vừa vỗ vỗ lưng cậu ta vừa nói: “Người trợ lý tóc xoăn của cậu tiền lương bao nhiêu?” Yến Cẩm Thư tìm nơi dễ chịu trong ngực của Dư Duệ dựa vào, cậu ta nhắm mắt lại, rồi trả lời: “Cậu ấy a, không nhất định, mấy ngàn đến mấy vạn đều có.” “Coi lượng công việc mà định hay xem tâm tình của cậu mà định?” “Hai thứ đều có.” Dư Duệ nói: “Đem vị trí của hắn cho tôi đi.” Yến Cẩm Thư mở mắt ra, ngửa đầu nhìn hầu kết của Dư Duệ, tiếp theo nhìn đến cằm của hắn, trên cằm đã có một ít râu vừa mới mọc xanh xanh tua tủa, cậu ta đưa tay sờ lên, như  gai đâm vào tay, cậu ta nói: “Làm trợ lý của tôi không có dễ dàng, 365 ngày không có kỳ nghỉ, phục vụ 24 tiếng, gọi là phải có mặt, liền muốn làm gì thì phải làm cái đó, anh có thể tưởng tượng thử xem?” Dư Duệ đưa tay xoa eo lưng cậu ta, hắn nói: “Tôi đã quyết định, cậu khai trừ tên tóc xoăn đi thì tôi sẽ đến làm.” Yến Cẩm Thư nở nụ cười, “Được.” Cậu ta đáp ứng quá thoải mái, Dư Duệ có loại ảo giác không tên như là hắn bị rơi vào cạm bẫy. “Ai, đừng nghịch.” Dư Duệ phục hồi tinh thần, phát hiện tay phải của mình bất tri bất giác tìm mò vào vào bắp đùi trong của Yến Cẩm Thư, hắn nhíu mày lại, thẳng thắn tháo dây nịt ra, hắn vừa tuột quần của mình xuống vừa nói: “Tôi thiếu tiền!” Giọng điệu như có lý chẳng sợ gì hết, Yến Cẩm Thư bị tức nở nụ cười, cậu ta nói: “Một pháo 3 vạn không sai, nhưng tiền đề là tôi phải tự nguyện.” Dư Duệ đen mặt, hắn nói: “Cậu không muốn? Đệt mẹ cậu vừa thấy ông đây  liền run chân chảy nước, vì sao lúc này lại không muốn?” Yến Cẩm Thư nhất thời càng không tìm được lời phản bác, trừng hắn một lát, cậu ta đơn giản dứt khoát chôn mình vào trong chăn, rồi nói: “Tôi mệt mỏi, muốn đi ngủ, cậu đừng ồn ào.” Lưu lại Dư Duệ thực tủy biết vị [1] ngồi ở bên cạnh, người đầy sát khí. Yến Cẩm Thư tỉnh ngủ đã là buổi tối, mắt còn không mở nổi, dưới thân thịt huyệt đã bị thao mở ra. “Ưh ——” Yến Cẩm Thư mơ hồ khàn khàn rên rỉ một tiếng, tay tóm chặt ga trải giường, toàn thân run rẩy căng cứng lại. Dư Duệ rút dương v*t ra, vỗ vỗ mông của Yến Cẩm Thư, nâng eo cậu ta lên cao, đem hai chân của cậu ta mở ra, lần thứ hai từ phía sau đâm vào. Đèn ngủ có hình dạng như búp hoa đang hé nở, phối hợp với cái giá màu xanh lục, ánh đèn nhu hòa tạo cho người khác cảm giác cảnh đẹp ý vui. Dư Duệ giãm chậm lại tốc độ, cúi đầu xem lỗ nhỏ như ẩn như hiện chính giữa cặp mông trắng như tuyết, thuận theo sự thâm nhập ra vào của hắn mà chung quanh vùng da nhăn nheo từ từ được kéo căng ra, run rẩy ngọ nguậy nhúc nhích đem dương v*t to lớn nuốt vào. Dưới ánh sáng đèn ngủ đẹp đẽ này đóa thịt cúc càng thêm đẹp mắt. Chiếc đèn ngủ xinh đẹp phát ra ánh sáng nhu hòa chiếu rọi vào đóa hoa thịt ướt át, khiến cho bản thân nó đã đẹp nay lại càng đẹp mắt hơn. Yến Cẩm Thư tỉnh táo triệt để, nhấc mông uốn éo eo, nhẹ nhàng thở dốc: “Đừng giày vò tôi nữa, đâm vào nhanh lên.” Dư Duệ thẳng lưng, côn th*t to dài hung ác ép qua nhục bích mềm mại đi vào nơi sâu nhất. Dư Duệ thẳng lưng, côn th*t to dài nhận lệnh hung ác đâm vào vách tường thịt, nó không ngừng ra vào đâm càng ngày càng sâu vào bên trong cúc huyệt. “Ah!” Yến Cẩm Thư cau mày, thoải mái đến bắp đùi run rẩy, cúc huyệt một trận co rút kịch liệt. dương v*t bị cúc huyệt kẹp chặt sít sao, Dư Duệ thoải mái đến muốn xuất tinh, hai tay dùng sức nhào nặn mông thịt của Yến Cẩm Thư, hắn càng thở dốc kịch liệt, hắn nói: “Cảm giác rất tuyệt, cái mông của cậu đẹp quá.” Yến Cẩm Thư xoay người, cậu ta vừa cười vừa kéo cái cổ của Dư Duệ xuống, đầu lưỡi liếm qua môi của hắn, rồi trìu mến hôn cằm của Dư Duệ, cậu ta nói: “Thích sao.” Dư Duệ nghe không trả lời cậu ta, hắn chỉ chăm chú nhìn Yến Cẩm Thư như là thừa nhận. Yến Cẩm Thư quỳ ở trên giường, hai tay chống ở phía trước đỡ thân thể, chân phải duỗi thẳng song song với vai. Thân thể của Dư Duệ nghiêng về phía bên trái, dương v*t bị trượt ra phân nữa, hắn duy trì tư thế này đưa tay vuốt ve chân của Yến Cẩm Thư, từ bắp đùi trong dọc xuống gót chân, lại từ ngón chân vuốt ve bắp đùi ngoài, thành thật mà nhận xét: “Chân quá đẹp.” Yến Cẩm Thư cong chân lên, mu bàn chân khẽ chạm môi của Dư Duệ, sau đó duỗi thẳng ra ngoài tạo một góc 90 độ so với vai, Dư Duệ quỳ thẳng thân thể, quy đầu dương v*t hướng vào trong cúc huyệt đâm vào, hắn nói: “Chơi vui lắm, hả?” Yến Cẩm Thư rên một tiếng, thở hổn hển cười: “Chơi cậu chứ không chơi đùa.” Dư Duệ chậm rãi rút ra, lại chậm rãi đỉnh đi vào, hắn nói: “Chơi đi, tôi muốn xem.” Yến Cẩm Thư dựng thẳng chân phải lên, chậm rãi di động về hướng đầu giường, mãi đến tận song song với rìa ngoài của mép giường, Dư Duệ trợn to mắt, nhìn cái chân của mình bị đau nói: “Con mẹ nó cậu đây là luyện công phu gì đây hả?” Yến Cẩm Thư cười hỏi: “Cậu biết yoga không?” “Đệt mẹ, ông đây đương nhiên biết yoga, còn thế này sao gọi là tập yôga, cậu đây là trúng Nhuyễn cốt tán!” Yến Cẩm Thư suýt chút nữa cười ra tiếng, “Đừng chọc tôi cười, vẫn chưa xong đâu.” Dư Duệ chân bị đau, dứt khoát rút dương v*t ra ngoài, ngồi xếp bằng bên cạnh, đốt điếu thuốc, nhìn cậu ta còn muốn chơi kiểu như tập yôga thế nào. Yến Cẩm Thư di chuyển về rìa giường, lấy chân phải vươn ra,  ngón chân mở ngăn kéo tủ đầu giường kéo ra ngoài, Dư Duệ rướn cổ lên, thấy mũi chân cậu tìm tòi kéo một đóa hoa hồng ra. Dư Duệ trợn mắt ngoác mồm, nhìn đóa hoa hồng, hắn cầm hoa trong tay, vừa nhìn, mẹ nó, không phải hoa bằng nhựa là hoa thật! Trong nháy mắt trong đầu Dư Duệ chỉ có ba chữ sẽ chơi thật chứ với ba dấu chấm than! Dư Duệ mới vừa lấy đi hoa hồng, điếu thuốc trên tay liền bị lấy đi. Yến Cẩm Thư lại giống như bị trúng độc Nhuyễn cốt tán thật, đem còn nửa điếu thuốc còn lại hút rồi từ từ nhả khói ra, vươn mình một cái hai chân tách ra gác trên vai Dư Duệ, vẫn hút thuốc chậm rãi phun ra một làn khói như  sương trắng, nói:”Làm sao?” Dư Duệ thành thật trả lời: “Chân đau.” —- [1] Thực tủy biết vị: Ăn một lần đã biết thèm