Ngày mẹ đánh tổng giám đốc
Chương 153
Cả quá trình đều rất chặt chẽ và thông suốt, chờ đến khi Cung Bồi Tân có phản ứng, trên mũi và miệng ông ta đã đầy máu tươi.
“Thành thật xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ nói chơi thôi, làm gì có Luyến Nhi nào ở đây, chọc mọi người thôi. Chú xem đó, sao chú thím lại dễ tin quá vậy?” Tăng Ly chớp chớp đôi mắt đào hoa với vẻ hóm hỉnh, liếc nhìn khẩu súng trong tay ông ta. “Chú Cung à, không biết đây có phải là súng thật hay không, hay để tôi thử bắn vào bụng chú một phát được không?”
“Cậu..., cậu đừng bắn!” Mai Tây Vịnh hét lên: “Đó là súng thật đó!”
“Bà xã à, không sao nữa rồi!” Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng an ủi Tiêu Hà Hà.
Tiêu Hà Hà dựa vào lòng Tần Trọng Hàn, vừa quay người lại thì đôi tay nhỏ nhắn của cô đã quấn quanh cổ anh ta, vùi mặt vào ngực anh ta, buồn bã nói: “Tần Trọng Hàn, em muốn về nhà, chúng ta về nhà đi có được không?”
“Được! Chúng ta về nhà!” Anh ta vỗ nhẹ vào lưng cô. “Đừng, mọi chuyện đã có anh!”
“Hà Hà, không sao chứ?” Ngô Tân Tuyên cũng rất sợ hãi.
Tiêu Hà Hà chỉ dựa vào lòng Tần Trọng Hàn, không nói gì, chỉ lắc đầu.
Cung Bồi Tân và Mai Tây Vịnh lúc này đã cờ im trống lặng, nhưng Mễ Kiệt lại lên tiếng. “Hàn à, chú Cung và dì Mai chỉ vì quá lo cho Luyến Nhi, hy vọng cậu hãy hiểu cho tâm trạng họ. Hà Hà không sao rồi, mọi người đi trước đi!”
Từ nãy đến giờ Mig không nói gì, nhưng cô vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt của Mai Tây Vịnh. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa phải đi đến. “Dì Mai, dì thực sự là dì Mai đó hả? Tôi thấy dì đúng là người mẹ có lòng dạ độc ác nhất trên đời này rồi đó. Thật buồn cười! Con gái sống hay chết thì không lo, vậy mà đi lo cho cô con gái xa lạ không cùng chung huyết thống, dì đúng là tấm gương mẹ kế trên đời đó ha. Có cần chúng tôi đúc cho dì một bức tượng bằng đồng, rồi xây một cái đền để thờ phụng dì không? Để người dân toàn thành phố này chiêm ngưỡng, cho mọi người biết rằng dì là người mẹ kế vĩ đại nhất, vô tư nhất trên đời này không?”
Mặt của Mai Tây Vịnh bỗng tái mét, đầu cúi xuống rồi lại nhanh chóng ngẩng lên. “Tôi không biết cô đang nói gì!”
Mig cười gằn: “Phải rồi, hạng phụ nữ như dì chỉ giỏi giả ngu ngốc, chỉ giỏi diễn kịch, vì vinh hoa phú quý cho bản thân mà vứt bỏ hai đứa con vẫn còn thơ dại của mình, đi lấy người quyền cao chức trọng, sao dì dám thừa nhận được chứ?”
Tiêu Hà Hà đột nhiên ngẩng đầu lên và khẽ hét lên trong đau đớn: “Mig, đừng nói nữa, em xin chị đừng nói nữa mà!”
Nhưng Mig kiên quyết: “Hà Hà, tại sao lại không nói? Chị đã nhịn bà ta nhiều năm rồi, hôm nay chị phải vạch mặt bà ta. Mọi người hãy nhìn cho kỹ, người phụ nữ họ Mai này, là mẹ ruột của Hà Hà. Vừa rồi, nếu chúng ta không nhìn nhầm, chính bà ta đã kêu chú Cung chĩa súng vào Hà Hà, dùng con gái ruột của mình để đổi lấy con gái ghẻ, hành vi của bà ta thực sự khiến người khác cảm thấy vô cùng khó tin!”
Mẹ ruột?
Tần Trọng Hàn ngây người ra, thảo nào, thảo nào mặt mày Hà Hà lại trắng bệch ra như vậy, thảo nào vẻ mặt của cô đau thương đến vậy. Thì ra, Mai Tây Vịnh là mẹ ruột của cô!
Cơ thể của người đang ôm trong lòng đang run rẩy lên, tay của Tần Trọng Hàn bỗng siết thật chặt. Cô ấy, đúng là giỏi chịu đựng!
“Hả... Sao lại có người mẹ như vậy?”
“Phải đó, thật kỳ lạ, kêu chồng sau chĩa súng đe dọa con gái ruột của mình!”
“Hạng người không thương con gái ruột thì làm gì mà thương con ghẻ được, điều này thực sự nực cười!”
“...”
“Mig, xin chị đừng nói nữa mà!” Trong mắt và trong tim Tiêu Hà Hà, người phụ nữ này đã trở thành một người xa lạ từ lâu rồi.
Mig thật sự rất tức giận, cô ấy không nhìn thấy vẻ mặt của Hà Hà lúc này đang nhợt nhạt như thế nào, chỉ tiếp tục nói: “Hà Hà, sao em tốt bụng quá vậy? Người phụ nữ này không xứng làm mẹ của em, nhưng chị muốn cho bà ta biết rằng bà ta không phải là con người! Hãy để cho mọi người biết rằng bà ta không xứng đáng được làm mẹ!”
Sắc mặt của Cung Bồi Tân càng khó coi hơn, nhìn vào Mig, khuôn mặt đó trở nên lạnh lùng và hung dữ, lên tiếng với giọng u ám. “Cô im miệng đi!”
“Tôi im miệng đi?” Mig cười mỉa mai: “Nếu không phải vì nể mặt Cung Luyến Nhi, chú tưởng tôi sẽ đứng ở đây để tham gia bữa tiệc đính hôn này à? Chú tưởng tôi thích người của gia đình chú làm chị dâu của tôi à? May mà Cung Luyến Nhi không phải là loại người độc địa như chú và dì, nếu không, chị ấy đừng mong được làm chị dâu của tôi! Tôi rất nghi ngờ, vợ chồng chú có phải là con người không nữa! Chú biết rõ Hà Hà là con gái của Mai Tây Vịnh, vậy mà lại giả vờ như không biết, lương tâm của chú bị chó nhai rồi sao?”
Mai Tây Vịnh vẫn chỉ im lặng.
Mig càng nói thì càng giận. “Mọi người thấy rồi đó! ba mẹ à, con không đồng ý cho anh hai con cưới Cung Luyến Nhi đâu, không phải vì bản thân chị ấy, mà vì ba mẹ của chị ấy thật sự quá đáng ghét!”
“Mig à, xin chị đừng nói nữa có được không?” Tiêu Hà Hà không muốn để cho những chuyện đó lại nghiền nát trái tim mình một lần nữa, tuy từ lâu cô đã trở nên mạnh mẽ, từ lâu cô đã không còn quan tâm, nhưng khi thực sự nói ra, trái tim cô như thế bị một vật nặng nào đó nghiền nát vậy, ngay cả hít thở cũng đau đớn.
“Hà Hà, chúng ta về nhà!” Tần Trọng Hàn bồng Hà Hà lên rồi nhìn sang Ngô Tân Tuyên, sau đó nói với Tăng Ly: “Cậu đưa Tân Tuyên về nhà, bảo vệ an toàn chô chị ấy!”
Rồi hai người họ rời đi.
Còn Cung Bồi Tân và Mai Tây Vịnh đã trở thành đối tượng bàn tán của mọi người, Mễ Kiệt vô cùng kinh ngạc, thì ra Mai Tây Vịnh là mẹ ruột của Hà Hà!
“Chú Cung à, chú và dì cũng về đi!” Tăng Ly vẫy vẫy súng. “Con gái chú sẽ được thả về thôi!”
Ngô Tân Tuyên cũng nói: “Ông Cung, bà Cung, Cung Luyến Nhi sẽ quay về một cách bình an, xin ông bà cứ yên tâm!”
Lúc này, trong lòng cô rất kinh ngạc, có vẻ như cô đã biết tại sao Bùi Lâm Xung lại làm điều này! Nhất thời cô cảm thấy không thể hiểu được, nhưng vẫn có đủ loại cảm xúc khó tả.
Ngô Tân Tuyên quay sang nói với Mễ Kiệt: “Mễ Kiệt, ông ấy đã đe dọa anh có phải không?”
Mễ Kiệt hơi ngây ra, rồi sau đó mở phím ghi âm và đưa cho Ngô Tân Tuyên. “Đây là đoạn ghi âm cuộc gọi vừa rồi, em nghe đi!”
Ngô Tân Tuyên cầm lấy, rồi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bùi Lâm Xung: “Mễ Kiệt, Cung Luyến Nhi đang ở trong tay tôi!”
“Ông muốn gì? Ông là ai?” sau đó là giọng của Mễ Kiệt.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu không được cưới Cung Luyến Nhi!”
“Rốt cuộc ông muốn gì? Ông đừng làm hại cô ấy!”
“Tôi muốn cậu cưới Ngô Tân Tuyên! Cô ấy yêu cậu rất nhiều, cô ấy chưa bao giờ quên cậu cả! Tôi biết nỗi khổ trong lòng cô ấy, cũng biết người cậu yêu là cô ấy. Mễ Kiệt, bây giờ cậu hãy đi qua cầu hôn, ngay trước mặt tất cả mọi người, cậu hãy qua cầu hôn với Ngô Tân Tuyên đi!”
“Tôi cầu hôn rồi thì ông sẽ thả Cung Luyến Nhi ra chứ?”
“Sau khi hai người kết hôn thì tôi sẽ thả Cung Luyến Nhi ra! Hãy làm theo lời tôi nói, lập tức kết hôn với Ngô Tân Tuyên, chẳng phải cậu thích cô ấy à? Ngay lập tức, ngay lập tức cầu hôn đi, nếu không, Cung Luyến Nhi đừng mong được sống mà trở về!”
“Được! Tôi hứa!”
Đoạn ghi âm này khiến Ngô Tân Tuyên trơ ra như khúc gỗ, một lúc lâu sau mới có phản ứng. “Mễ Kiệt, tôi xin lỗi, tôi sẽ kêu ông ấy thả cô dâu của anh ra, cô ấy sẽ về mà không có bất kỳ thiệt hại nào!”
Mễ Kiệt nhìn Ngô Tân Tuyên: “Ông ấy chính là người đó?”
Ngô Tân Tuyên gật đầu với vẻ đờ đẫn: “Mễ Kiệt, đây chỉ là hiểu lầm!”
Nói rồi, cô lập tức đi về phía Tăng Ly và Tăng Dương Dương. “Hai người đưa tôi về trước được không?”
Cung Bồi Tân và Mai Tây Vịnh không còn súng trong tay nên cũng không thể đe dọa họ được nữa, đành phải quay về tính kế hoạch lâu dài khác.
Ở biệt thự số 15.
Sau khi về tới, Tiêu Hà Hà nói muốn được yên tĩnh một mình, không cho Tần Trọng Hàn làm phiền cô.
Nhưng Tần Trọng Hàn không thể nào yên tâm được, anh ta thấy cô ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào bầu trời bên ngoài cửa sổ. Nhưng lúc này, đã là ban đêm rồi.
Sắc mặt của Tiêu Hà Hà hơi nhợt nhạt, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười bi thảm.
Sẽ không bao giờ quên được bà ta đã bỏ rơi cô và em trai, sẽ không bao giờ được bà ta vì Cung Luyến Nhi mà kêu Cung Bồi Tân chĩa súng vào đầu mình, bà ta đúng là bà mẹ kế tốt nhất trên đời! Còn cô, không biết tại sao bà ta lại đối xử với mình như vậy!
Còn Tần Trọng Hàn vẫn bước vào, không đến gần cô, chỉ nhìn cô từ xa. Cô vẫn đang cau mày lại, giữa hai chân mày là nỗi buồn phiền và đau khổ không thể nào giãn ra được.
Cảnh đêm lờ mờ xâm chiếm nỗi đau của cô, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không hề có nước mắt, nhưng bộ dạng trông vẫn rất đáng thương, chắc chắn sẽ làm cho người đàn ông đó muốn bảo vệ cô.
Tần Trọng Hàn hiểu tâm trạng của cô vào lúc này, thì ra Mai Tây Vịnh là mẹ cô! Quá chấn động! Anh ta gần như không thể tin được, không thể tin được rằng Mai Tây Vịnh lại kêu Cung Bồi Tân làm vậy với cô ấy!
Còn nữa, rõ ràng nhà họ Cung rất giàu có, bỏ ra ít tiền để chữa bệnh cho em trai của Hà Hà cũng không phải là chuyện không thể, nhưng tại sao Mai Tây Vịnh lại để cho cô ấy phải đi làm người đẻ thuê? Anh ta nhớ khi anh ta và cô xảy ra chuyện đó thì cô chỉ mới mười bảy tuổi, ở độ tuổi đó, một mình cô ấy làm sao chống chọi được?
Trong tim Tần Trọng Hàn lúc này vô cùng hối hận, anh ta nhớ lại đêm đó mình đã chế nhạo cô, nhớ lại đêm đó em trai của cô đã qua đời, nhớ lại ngày mà con vừa chào đời thì anh ta đã cướp con đi..., trong lòng anh ta vô cùng xót xa ân hận... Anh ta đã làm gì vậy trời ơi!
Hà Hà đã phải chịu bao nhiêu cực khổ? Đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi rồi?
Anh ta đã làm gì vậy chứ?
Tiêu Hà Hà đột nhiên cuộn người lại, cúi đầu xuống, tóc phủ lên mặt cô, để người khác không nhìn thấy vẻ mặt cô.
Tim Tần Trọng Hàn thắt lại, cô quá nhỏ bé và mỏng manh, cuộn tròn mình lại ở đó.
Không có tiếng khóc, cũng không có cử động gì, cô im lặng đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên thở dài, lại ngẩng đầu lên và nhìn vào bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Mùa đông này thực sự rất lạnh lẽo!
Nhìn thấy ánh mắt đau buồn của cô vào lúc này, anh ta liền đi đến mà không nghĩ gì, ngồi xổm xuống bên cạnh cô rồi ôm cô vào lòng, nói bằng giọng thương tiếc: “Em muốn khóc thì cứ khóc ra đi!”
Tiêu Hà Hà nhìn lên với vẻ mặt thất vọng và buồn bã, trợn to đôi mắt, có chút ngỡ ngàng, hỏi bằng giọng rất yếu ớt: “Tần Trọng Hàn, anh có tin bà ta là mẹ của em không?”
Vẻ mặt của Tần Trọng Hàn bỗng trở nên đau khổ. “Hà Hà à, đừng nghĩ về nó nữa, em vẫn còn có anh, có Ngữ Điền, có Thịnh Thịnh!”
Trong ánh mắt lạc lõng của Tiêu Hà Hà lóe lên một chút đau thương, rồi bỗng lấy lại nụ cười, nhìn vào Tần Trọng Hàn và nói: “Có vài chuyện có thể cho qua, nhưng cũng có những chuyện không bao giờ buông bỏ được. Lần này, lòng em thực sự đã chết rồi! Anh nói cho em biết đi, em có thể xem như bà ta đã chết rồi không?”
“Hà Hà...” Anh ta thì thầm và ôm cô thật chặt, nhưng không biết phải trả lời thế nào. Nhưng thấy cô đau buồn đến vậy, anh ta không thể chịu được. “Có lẽ bà ấy có nỗi khổ riêng, không có người mẹ nào mà không thương con của mình cả!”
“Nhưng bà ta chưa bao giờ yêu thương em và em trai của em! Tần Trọng Hàn, bà ta chưa bao giờ yêu thương tụi em cả! Thậm chí bà ta còn thờ ơ hơn những người xa lạ! Khi Tiêu Tiêu bị bệnh nặng, em từng đến cầu xin bà ta, nhưng bà ta chỉ đưa cho em một số tiền ít ỏi, không bằng một phần mười tiền mua mỹ phẩm của bà ta. Khi đó, em cũng nghĩ rằng bà ta có nỗi khổ riêng, em không oán hận bà ta, nhưng bây giờ...”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
65 chương
10 chương
55 chương
11 chương