Ngày Mai Liền Hòa Ly
Chương 90 : Vật đổi sao dời (2)
Ngồi đối diện, phu phụ Giang Phóng cũng thập phần xấu hổ. Giang Phóng bèn tiến lên khuyên can phụ thân, nhưng hai lão nhân kia càng mắng càng hăng, ông nói điều lệ triều đình cũ, ta liền dẫn chứng chi ngôn thánh nhân xưa, ông nói kinh tế dân sinh, ta dùng đạo đức mà áp đặt, dù sao ông có nói gà ta thì nói vịt, như là muốn thông qua trận cãi cọ này sữa chữa quan điểm nhìn nhận của đối phương.
Cuộc chiến có dấu hiệu cao trào bà vú vội ôm Cẩm Nhi lui, tránh làm bé giật mình.
Thấy Giang Phóng đứng lên khuyên nhạc phụ Thời Phái cũng đi kéo lão cha mình, trong lúc nhất thời hình ảnh này nhìn có chút buồn cười.
Giang Nhã Phù cảm thấy sống nữa đời người, lần này thực xấu hổ với Quốc công phu nhân.
Quốc công phu nhân nhìn nàng cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cầm tay nàng và tức phụ Giang Phóng đi ra ngoài.
Các nàng là đàn bà, đi đến nơi con cháu vui đùa còn hay hơn ở nơi này nhìn hai lão nhân ấu trĩ cãi cọ, chờ hỏa khí bọn họ tiêu tan hết có còn mặt mũi la rầy con cháu nữa hay không?
Nữ nhân tụ họp sẽ có nhiều chuyện chia sẻ cùng nhau, trong thời gian Nhã Phù mang thai cần kiêng kị nhiều thứ, sự vụ trong phủ cũng được mẹ chồng xử lý không cần nàng phải phiền lòng.
Hiện tại ở cữ xong, nàng không cần kiêng kị như vậy nữa.
Lưu Nguyệt Thiền vui sướng kể chuyện người gặp họa “Hứa Triển Nhan vì Tam hoàng tử bôn tẩu mỗi ngày, muội đoán xem chuyện gì xảy ra? Cách đây vài ngày nàng đẻ non trên xe ngựa đó, chuyện này chưa là gì, về tới phủ mới biết cùng ngày đó trắc phi được thái y khám ra có mang! Ai, nghe chuyện nàng mà tim gan ta cũng băng giá, nàng ta vất vả, khổ cực là vì ai lại nhận quả đắng vậy?”
“Nàng ta quả thật đáng thương!” Ngoài miệng Giang Nhã Phù tuy nói vậy nhưng trong lòng không một chút dao động vì nàng biết rõ, sự tình sau này của nàng ta so với hiện tại mới thật thảm nghiệt. Mà nàng cũng không phải thánh nhân, không dư đồng tình cho kẻ liên tiếp hai đời muốn hại mình.
Quốc công phu nhân quét nhẹ ánh mắt nhìn gương mặt no đủ Giang Nhã Phù cảm thán, vận mệnh là ông trời cấp nhưng một phần cũng là do bản thân lựa chọn. Nếu lòng dạ Hứa Triển Nhan không cao thì có lẽ gả qua phủ bà rồi, cuộc sống nàng ta sẽ không đến nỗi như vậy.
“Nguyệt Thiền, những lời này nói ở chỗ chúng ta nhưng bên ngoài thì không nên.” Quốc công phu nhân hảo tâm nhắc nhở nàng.
Lưu Nguyệt Thiền cười nói cảm tạ “Vãn bối biết ngài xem Nhã Phù như nữ nhi thân sinh nên mới dám nói ở nơi này, chứ ở nơi khác vãn bối không dám hé răng nữa lời.”
“Vậy là tốt rồi, thời buổi rối loạn, mọi việc đều phải cẩn thận.”
Nhóm phụ nhân nói chuyện linh tinh trong chốc lát mới nhớ đến đám nam nhân bên kia liền phái Xuân Hạnh đi nghe ngóng tình hình bên đó thế nào.
Rất nhanh Xuân Hạnh trở lại “Hồi phu nhân, lão gia cùng Giang lão gia không còn cự cãi nữa, nhị vị lão gia đang đấu cờ cùng nhau, hai vị thiếu gia cũng ngồi bên phụng bồi.
Quốc công phu nhân nghe xong cười mỉa “Hừ! Cũng biết chừng mực nếu không chúng ta có mà bực chết. Đi! Bảo bọn họ dừng lại ăn cơm trước đã!”
Lưu Nguyệt Thiền cũng cười “Phu quân ta ghét nhất chơi cờ, nếu ở nhà sớm đã bỏ chạy rồi. Hôm nay vì mặt mũi phụ thân nên phải ở lại chắc chàng rất khó chịu?”
Quốc công phu nhân chỉ cười cười, Giang Nhã Phù hát đệm vào “Tỷ cho là phu quân ta thích chơi cờ sao?”
Sau hai tháng ẩn dật sinh con Giang Nhã Phù chính thức lộ diện ra bên ngoài.
Tần La Y xuất giá, nàng cùng Trần Như Vân tham dự thêm trang cho nàng ta. Cô dâu mới Tần La Y cười rạng rỡ, nhìn là biết nàng rất hài lòng việc hôn nhân này.
Gia thế đối phương không thấp nhưng là thứ xuất, tuy rằng có tướng mạo có tài hoa nhưng không đặc biệt nỗi trội.
Thấy nàng cười không khép miệng, Trần Như Vân ngứa mắt khẽ đẩy nàng “Được rồi, đừng có cười ngốc mãi thế, ta biết ngươi gả vừa lòng được chưa.”
Tần La Y xấu hổ đỏ mặt “Ai nói ta suy nghĩ chuyện này, ta là đang suy nghĩ chuyện khác nha.”
Trần Như Vân không tin “Thôi đi, ở trước mặt ta còn ngụy trang cái gì nữa? Đúng rồi, mấy hôm trước ngẫu nhiên ta có gặp vị hôn phu này của ngươi. Thật là, lúc trước ngươi một hai phải gả cho vị như tiên nhân kia như thế nào lại chọn người như thế này… Ách… thật là bình thường.”
“Gì! Ai nói chàng bình thường? Ở trong lòng ta chàng chẳng khác nào thần tiên. Chỉ có ngươi không thấy thôi, Nhã Phù ngươi nói đúng không?” Tần La Y kiên quyết bảo vệ hình tượng phu quân tương lai, không muốn bất cứ ai nói chàng không tốt.
Bị Tần La Y điểm chỉ, Giang Nhã Phù buộc phải thừa nhận “Đúng vậy, tiểu quận chúa nói không sai, người quận chúa gả là tốt nhất trên đời.”
“Hừ, còn kém nhiều lắm.”
Rốt cuộc được buông tha Giang Nhã Phù thầm than, đời trước Tần La Y gả cũng chính là người này, đời này tuy có nhiều thay đổi nhưng bọn họ vẫn kết hỉ lương duyên, đây không phải duyên trời tác hợp thì gọi là cái gì?
Thừa lúc không có người ngoài, Trần Như Vân nhỏ giọng hỏi “Diệp Tri Tri không tới sao? Nàng ta không phải biểu muội ngươi sao?”
Tần La Y cẩn thận nhìn quanh mới trả lời “Ta chỉ nói với hai ngươi thôi đó nha. Nàng ta đang ở trong nhà đòi sống đòi chết đấy. Vốn dĩ Chu Hi bỏ đi tinh thần nàng ta không tốt rồi. Cha nàng còn cố tình đề hôn nhân lúc này, muốn nàng ta cùng tứ thúc ta tục huyền. Tứ thúc ta lớn hơn nàng mười mấy tuổi nhưng cha nàng là nhìn trúng vương vị vương phi kia, thật là không biết ông ta nghĩ thế nào nữa.”
Diệp Quốc Thành muốn mượn sức tứ vương gia sao? Nghe chuyện này Giang Nhã Phù thật ngoài ý muốn. Kiếp trước tứ vương gia không tham dự đoạt đích, có lẽ do kiếp này xảy ra nhiều biến hóa, đầu tiên là quân Tây Bắc đại thắng khiến Tam hoàng tử cùng Diệp Quốc Thành nóng nảy hơn. Thêm Diệp Tri Tri không gả cho Chu Hi như kiếp trước, chuyện nàng ta sớm muộn cũng bị ông ta đẩy đi nhưng không nghĩ tới nhắm vào nơi này.
Phụ mẫu Trần Như Vân đáp ứng hôn sự nàng ta với Thiệu Xuân rồi nhưng Thiệu Xuân tự cam kết xin chờ hắn một đoạn thời gian, chờ hắn lập thêm ít công danh lại xin cưới nàng.
Mỗi người tựa hồ đều có một kết cục, cuộc sống mỗi ngày trôi qua tốt đẹp làm Giang Nhã Phù sinh ra một loại cảm giác, đời trước trải qua gần hết một kiếp thì được sống lại, như thể đền bù nuối tiếc kiếp trước vậy.
Nàng cùng Thời Phái một lần nữa nhận thức nhau, từ là người quen thuộc mà xa lạ đến hiểu nhau, yêu nhau. Quốc công gia kiếp này không bị buồn bực mà chết, phụ thân mình chết bệnh cũng đã bắt đầu phòng bị điều trị. Riêng bệnh của Quốc công phu nhân không có biện pháp trị, được cái kiếp này có phu quân cùng con cháu ở bên, mỗi một ngày trôi qua sẽ yên bình thoải mái.
Gần đây Tiểu Đầu Nhất bắt đầu đứng ngồi không yên, thúc giục phụ thân đi tìm tiểu tức phụ vừa mới sinh của mình thực hiện lời hứa của hai phụ tử.
Bị nhi tử quấn quít bắt buộc, bất đắc dĩ hai phụ tử cùng ngồi nói chuyện.
“Tuy bề ngoài con là tiểu hài tử nhưng nội tâm đã thành niên, mà ‘tiểu tức phụ’ kia hiện tại là trẻ con chân chính. Con xác định mỗi ngày đều chú ý đến tiểu tức phụ hay sao? Con xác định khi nàng lớn lên sẽ như kiếp trước thích con? Hiện tại cả hai còn nhỏ, tương lai có nhiều khả năng thay đổi, con cảm thấy ta nói đúng không?”
Tiểu Đầu Nhất cau mày gắt gao, trầm mặc một lát trả lời.
“Cha nói đúng.”
Thời Phái thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn khen ngợi nhi tử một chút liền nghe con nói “Nhưng con không muốn tuân theo đạo lý đó, con chỉ biết người đáp ứng rồi thì phải thực hiện, người nghĩ cách làm sao đem nàng vào phủ sống mới được.”
“Vạn nhất mẫu thân nàng ta không đồng ý thì sao?”
Lúc này tiểu Đầu Nhất không nói, qua thật lâu mới nói “Nếu như vậy, dùng phương thức khác chiếu cố nàng một chút.”
Nghe nhi tử nói vậy Thời phái có chút đồng tình, không phải chàng không nuôi nổi thêm một hài tử mà là chuyện này liên quan quá nhiều người. Bất quá chàng đã đáp ứng sẽ tận lực giúp nhi tử, về sau thế nào đều do tâm ý bọn chúng thôi.
Phí một phen công phu rốt cuộc Thời Phái tìm được mẹ con Lý thị, ‘tiểu tức phụ’ Đầu Nhất so với Cẩm Nhi lớn hơn một tháng, mồ côi từ trong bụng mẹ. Nội bộ nhà này vô cùng phức tạp, khi phu quân Lý thị chết nàng lại sinh nữ nhi, trước nhà chồng không ưa nàng rồi, nhân lúc này bèn đuổi hai nhi mẫu ra khỏi nhà. Nhà mẹ đẻ không thể dựa vào, Lý thị đành mang theo nữ nhi thuê một căn nhà nhỏ đơn sơ, giặt quần áo cho người ta kiếm sống.
Tôn mụ mụ gặp Lý thị, hỏi nàng có nguyện ý phụ việc bếp núc phủ Quốc công hay không mà không cần ký khế ước cầm cố, lại được đem nữ nhi theo ở cùng.
Với đãi ngộ tốt như vậy, vừa có chổ ăn chỗ ở, được phép đem theo con nhỏ và hưởng lương cao thì còn gì bằng.
Nhưng Lý thị lại nắm góc áo đến trắng bệch, gương mặt lộ vẻ khó xử, nàng nhận thức được mấy chữ, biết một khi bán mình làm nô, không ngại chủ khó hay địa vị thấp hèn mà là bận tâm thân phận nữ nhi mình, nếu con bé lớn lên trong phủ thì đời nãy mãi là nô gia thôi.
Chuyện này sao nàng có thể không nghĩ?
Sinh thời phu quân để lại cho nàng một khối ngọc bội đính ước, ngọc bội kia bán hẳn được một trăm lượng bạc đủ làm tiểu sinh ý, khẽ cắn môi, nàng không tin bản thân mình không nuôi nổi nữ nhi.
Tôn mụ mụ thấy nàng quyết định như vậy có chút ngoài ý muốn, ánh mắt cũng mang theo vài phần thưởng thức.
Thời Phái đem việc này nói cho Đầu Nhất nghe, Đầu Nhất không lì lợm khó dễ nữa, cậu tôn trọng quyết định Lý thị. Cậu bừng tỉnh minh bạch, bất luận là ai, dù muốn thay đổi nhân sinh người khác nhưng không thể thay họ ra quyết định được.
Rất nhanh, Tôn mụ mụ gọi nhi tử giúp Lý thị tìm một cửa hàng nho nhỏ, bà không cầm ngọc bội của nàng mà cho nàng mượn một trăm lượng bạc, bạc này là tiền mừng tuổi của tiểu Đầu Nhất tự mình tích góp được.
Lý thị vui mừng khôn tả, đối với Quốc công phủ tràn ngập cảm kích, đồng thời tràn ngập hy vọng vào tương lai, nữ nhi nàng có thể đường đường chính chính lớn lên không mang danh nô tì, nàng sẽ dùng toàn lực bảo hộ nhi nữ chu toàn.
Tôn mụ mụ hội báo việc này xong, thấy Giang Nhã Phù lộ vẻ mặt mệt mỏi liền tiến lên đỡ nàng nằm xuống “Thiếu phu nhân, Thiếu gia thật hảo tâm, có người chúng ta chiếu ứng, Lý thị bên kia sẽ không có việc gì, người không cần nhọc lòng.”
Giang Nhã Phù cũng không biết bản thân mình bị làm sao, tinh thần gần đây thật không được tốt, rõ ràng vừa tỉnh ngủ không lâu liền cảm thấy thật mệt mỏi.
“Không phải thế, có lẽ do trời nóng nên cả người ta không có sức lực.”
Mấy ngày nay Thời Phái tìm hai đại phu tốt nhất trong kinh lại xem bệnh cho nàng cũng chưa nhìn ra là bệnh gì, mạch tượng không thấy có bệnh, cuối cùng đều khai phương thuốc thanh nhiệt bổ huyết mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
659 chương
51 chương
381 chương
316 chương
21 chương
53 chương
35 chương
31 chương