Ngày Mai Liền Hòa Ly
Chương 86 : Sợ là duyên phận đi (2)
Thị nữ tiến lại cầm sổ nhỏ dưới đất giao cho Hoa Anh, mở trang đầu nàng tức khắc nhăn mày bởi tên Chu Hi trên đó!
Bọn họ đây là… lấy sự hiểu biết về Độc Cô Hạo của nàng, kết hợp những chuyện vừa rồi không khó đoán ra đây là việc hắn sai xử hai người này làm.
Phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn buộc chính miệng đại mao nhị mao nói lại một lần.
Trong lòng Độc Cô Hạo đang đắc ý, nếu đối thủ là Thời Phái thì hắn chịu còn kẻ khác thì ráng mà nhận mệnh đi. Chỉ là một tiểu bạch kiểm mà muốn đối chọi với sự kiên nhẫn của hắn sao? Không có khả năng nha.
Đánh hắn te tua xem nương hắn có nhận ra không, như vậy mới không dám si tâm vọng tưởng nữa.
Độc Cô Hạo đang hằm hè độc thoại thì một tiếng vang lớn đột nhiên truyền đến, cửa phòng ngã ầm xuống, Hoa Anh cầm kiếm đi vào vọt vào chẳng khác nào một nữ la sát.
“Hoa, Hoa Anh? Ngươi đây là muốn làm gì?” Độc Cô Hạo cảm giác tình huống không ổn, bản năng lăn một vòng vào trong liền tránh một kích hiểm.
Hoa Anh không đáp, mặc kệ hắn quỷ khóc sói gào không hề thu tay, nàng tựa như đang đùa giỡn với con khỉ nhỏ, mỗi nhát kiếm đều lăm da thịt hắn, chẳng bao lâu, cái giườn nguyên vẹn liền đầy lỗ thủng.
Hoa Anh thấy hắn không còn sức lực trốn nữa mới dừng lại giương kiếm dưới yết hầu hắn.
“Ngươi điên rồi hả? Ở Ti tộc có gan làm loạn còn đỡ, ở đây cũng dám giương oai sao? Mệnh quan triều đình há ngươi có thể khinh nhục? Nếu vì ngươi hoà đàm không thành, trách nhiệm này ngươi cùng phụ thân ngươi đều đảm đương nổi không!”
Thì ra là chuyện này, tức khắc Độc Cô Hạo ủy khuất gân cổ kêu lên “Không phải ta vì ngươi sao? Bất quá chỉ cho người hù dọa hắn, như thế nào, ngươi đau lòng sao?”
“Ngươi muốn tìm chết!” một tay Hoa Anh đem kéo hắn xuống như xách một con chó.
Mà lúc này Độc Cô đại nhân nghe tin cũng tới rồi, nghe được nhi tử bảo bối làm cái chuyện tốt kia, một khắc cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi chảy không ngừng, cái tên nghịch tử này!
Độc Cô Hạo bị nhốt lại, Hoa Anh cùng Độc Cô Lạnh thương lượng giải quyết như thế nào, nàng biết Chu Hi rất độc miệng, nếu việc này xử lý không tốt bọn họ có mà ăn hết.
“Việc này quyết không thể thông đến tai hoàng đế Đại Hạ, bằng không chúng ta phải từ bỏ rất nhiều lợi thế.”
Độc Cô Lạnh thở dài xem như cam chịu, nhi tử gây họa hắn còn mặt mũi nào trước vương tộc đây? Cho tới bây giờ hắn vạn phần hối hận, không nên đáp ứng yêu cầu dẫn theo nhi tử lại đây.
“Độc Cô đại nhân thân phận đặc thù không nên ra mặt. Việc này ta sẽ ra mặt giải quyết, tuy không phán xử Độc Cô Hạo nhưng phải cho hắn chịu chút đau khổ mới được.”
“Lão thần đa tạ công chúa khoan hồng độ lượng.”
Có đối sách thì tốt rồi, Hoa Anh công chúa bình phục tâm tình, đưa sổ con lấy chỗ nhị mao cho Độc Cô Lạnh “Thỉnh Độc Cô đại nhân xem qua, xem đồ vật này viết gì?”
Độc Cô Lạnh không quá để ý, tiếp nhận sổ con thoáng nhìn qua loa, là sổ con Chu Hi thượng tấu sao? 《 trị thế thập phương lược 》?
Khẩu khí tiểu tử này lớn thật! Tuổi còn trẻ cư nhiên dám nói trị thế?
Như khi hắn đọc qua nội dung thì biểu tình trên mặt tức khắc thay đổi!
Mỗi một tia da thịt đều ẩn ẩn nhảy lên, lộ ra hưng phấn.
“Diệu a! Thật sự là vi diệu! Quả là kỳ tài! Không hổ là chi chủ Trung Nguyên Đại Hạ, nhân tài đông đúc! Nếu Ti tộc ta có một vài người như vậy sao phải sầu lo thịnh hành vượng phát?”
Hoa Anh không lên tiếng, đại mao cùng nhị mao cung khai, nói thời điểm bọn họ đánh Chu Hi, thần sắc hắn lúc ấy thực không đúng, giống như đang bị choáng váng cho đến khi có người ứng cứu, bọn họ đoạt đồ vật đi hắn cũng không có phản ứng gì.
Này thực khác thường, nàng dừng ánh mắt ở sổ con kia nghĩ tới một khả năng, cái này có thể trong mắt người khác là chí bảo nhưng ở thời điểm khác trong mắt người khác là không đáng nhắc tới.
Độc Cô Lạnh đọc lại tinh tế nghiên cứu một lần, quên luôn chuyện nhi tử khiến ông chết khiếp vừa nãy.
Chỉ là Hoa Anh công chúa thu hồi lại “Ta cũng nên mang tên đầu sỏ gây tội đi thỉnh tội, giao lại đồ vật cho ta nếu không chuyện này nhằm vào tộc ta, có nó cũng vô dụng.”
Độc Cô Lạnh thật sự luyến tiếc không tình nguyện buông tay nói “Có thể chờ ta sao lại một bản không?”
Hoa Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lão gia tử này, trừ bỏ quá mức cưng chiều nhi tử còn lại mọi phương diện thật không thể bắt bẻ.
“Không được, trước tiên tới cửa thỉnh tội mới có thành ý.”
Độc Cô Lạnh không thể không thả tay, bỗng nhiên linh quang lóe lên, hắn vội vàng kêu “Công chúa!”
Hoa Anh kinh ngạc quay đầu lại “Chuyện gì?”
Độc Cô Lạnh sửa lại từ ngữ hồi lâu liền nói “Hiện nay vương thất Ti tộc như thế nào, công chúa và lão thần đều rõ ràng, mấy huynh đệ của người đều không có khả năng trị quốc. Chỉ có người! Tuy rằng tuổi nhỏ lại so với bọn họ mạnh gấp trăm lần, chỉ tiếc người là nữ nhi. Công chúa, lão thần trịnh trọng hỏi người một câu, ngài có nghĩ noi theo tổ tiên đức long Thái Hậu không? Thời điểm vị kia trị vì mấy năm là những năm Ti tộc phát triển thịnh vượng…”
Nghe hắn nói, đầu hoa Hoa Anh nổ ầm như long trời lở đất, tầng khói mù dày đặc trong lòng trước kia bỗng chốc rõ ràng ra.
“Công chúa! Người suy nghĩ xem, tuy người bại trận nhưng cơ sở vương tôc còn đó, Đại vương cũng yêu thương người. Người có lòng yêu dân nếu không có nữ hài nào không thích ăn mặc xinh đẹp mà ra chiến trường chém giết đâu? Người thử đi con đường khác, dù gì thân phận bị trói buộc nên một lần thử xem sao?”
Tâm Hoa Anh chịu chấn động mạnh, hốc mắt có vài phần ướt át.
Thấy vậy Độc Cô Lạnh tiếp tục phát lực “Mẫu thân người là người Đại Hạ, có mấy người biết trong lòng người thống khổ thế nào đâu? Công chúa, hôm nay lão thần trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới nói ra, mong người hảo hảo suy gẫm. Mặt khác, người biết tính ta, chỉ trung với bá tánh Ti tộc, ai đối bọn họ có lợi ta liền nguyện trung thành với người đó nên người hãy yên tâm.”
“Độc Cô đại nhân dụng tâm lương khổ, điều ngài nói ta nhớ kỹ.”
“Vậy là tốt rồi, người nghiêm túc tưởng tượng liền biết đề nghị tại hạ là đường ra duy nhất, yên lặng ở nội trạch không phải con đường người sẽ mong muốn. Mặt khác, Chu Hi này xác thực đại tài, nếu cho chúng ta sở dụng, Ti tộc sẽ có cơ hội trở mình.”
“Ta nhớ kỹ.” Hoa Anh nghe ra hiểu ý ngầm hắn ta nhưng nàng chưa đáp ứng, lúc này trong lòng nàng thực loạn, nhất thời chưa thể đưa ra lựa chọn đúng đắn.
- -- ------ -----
Tác giả có lời muốn nói: 12 điểm trước lại mã ra 5000 tự phát ra tới, 12 điểm sau lại bắt trùng.. Cúi chào, gõ chữ đi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
29 chương
7 chương
501 chương
60 chương
31 chương
16 chương
84 chương