Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 79 : Sao cho chu toàn hay không chu toàn

Hoa Anh vừa dứt lời, những mọi người có mặt tại đấu trường đều sửng sốt, lời ấy dùng trong thiên hạ là vậy nhưng nó có quan hệ gì với điều nàng ta muốn nói đây. Thời Phái nhíu mày, lặng lẽ nắm Giang Nhã Phù thì cảm giác tay nàng rất là lạnh, là do hai câu nói vừa rồi khiến nàng bị như vậy. Đem tay nàng gom chặt trong lòng bàn tay mình xua bớt lạnh lẽo, muốn nàng hãy an tâm, đã có chàng ở đây rồi. Nhưng Nhã Phù sao có thể an tâm được vì nàng biết rõ con người của Hoa Anh, nếu thời điểm khác nàng ta đưa ra yêu cầu gì đó thì còn có thể thay đổi, nhưng nàng ta chọn là lúc này, trước mắt biết bao người. Hoàng Thượng đang tươi cười cũng giảm bớt lại, ông ngẫm nghĩ câu nói vừa rồi của nàng là có ý gì nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra ý đồ của nàng. Hứa Quý Phi tinh ý, bà ghé qua thấp giọng bên tai ông “Bệ hạ, người đã biết công chúa Hoa Anh đầy tài hoa, nàng ta chẳng thua bất cứ đấng nam nhi nào. Hiện hai nước nghị hòa, chúng ta cũng nên vì nàng tìm một lang quân vừa ý, lưu lại Đại Hạ là tốt nhất.” Tức khắc ánh mắt Hoàng Thượng phát sáng, nhìn Hứa Quý Phi đầy tán thưởng. Đây là ý kiến hay, nếu có thể đem nhân vật nguy hiểm này đặt dưới mí mắt mình, khi nàng ta ở Đại Hạ thành thân sinh con, về sau người này liền không đáng lo nữa. Trầm ngâm một phen, ông lộ nụ cười sảng khoái “Lời công chúa cực kỳ thâm thúy! Khi gia đình yên ổn thì thiên hạ cũng thịnh trị! Công chúa là người chính trực, tuổi trẻ đầy tài hoa, không biết danh hoa đã có chủ, nếu là chưa, công chúa không ngại xem các nam nhi Đại Hạ! Nếu công chúa nhìn trúng ai, ngàn vạn lần không cần khách khí, trẫm sẽ làm chủ cho, trẫm có vài hoàng nhi, công chúa tùy ý chọn lựa.” Hoàng Thượng vừa dứt lời, không khí trên đài cao thoáng chốc ngưng trọng, phàm những nhà có nhi tử đều ngầm tính toán trong lòng, ngược lại nét mặt vài hoàng tử phi thì biến sắc đầy khó coi. Tay Giang Nhã Phù khẽ run Thời Phái càng nắm thật chặt, hai người ngồi ngay ngắn, trên mặt biểu lộ vô cảm xúc nhìn dưới sân. Lúc này Hứa Triển Nhan cũng không có tâm trí để ý phu thê nàng vì bắt gặp vẻ mặt đầy hứng thú của tam hoàng tử, đáy lòng liền dâng một cỗ lo lắng đồng thời là một cổ ghê tởm, xem thường. Hàng trăm hàng ngàn ánh mắt nhìn mình không làm Hoa Anh lúng túng hay không được tự nhiên, nàng tiêu sái kiêu ngạo tựa đóa hồng đương nở rộ đầy lóa mắt. “Hảo ý bệ hạ Hoa Anh đa tạ bệ hạ, lần này phụ vương phái ta đến hoà đàm cũng có ý này. Văn hóa Đại Hạ cao thâm khó đoán, ý phụ vương muốn bắt đầu từ ta, Ti tộc cùng Đại Hạ suốt đời gắn kết và cùng phát triển.” Thu được ý tứ nàng như lời mình vừa nói Hoàng Thượng càng cảm thấy hài lòng, sau vài tiếng cười to liền hứa hẹn “Lời của Công chúa quả thật cùng ý trẫm. Nam nhi Đại Hạ ta có hàng vạn người ngươi tự do ứng tuyển, nếu nhìn trúng hoàng nhi nào của trẫm, trẫm đều đáp ứng liền!” Hoa Anh cười tươi sáng, sau dừng lại một chút. Nhìn nàng cười khiến một số kẻ tâm hướng lên cũng quýnh theo. Nàng cười cái gì? Xem bộ dáng này chẳng lẽ đã có người trong lòng rồi sao? Trong lúc nhất thời có người vui lại có người buồn, lại có một số kẻ vỗ ngực nàng sẽ chọn mình. Hoa Anh quỳ một gối hành lễ “Ý tốt bệ hạ Hoa Anh không có gì báo đáp, đích xác trong lòng tiểu nữ đã có người được chọn…” Ánh mắt mọi người đổ dồn trên người nàng, muốn nghe xem thiên chi kiêu nữ đến tột cùng sẽ coi trọng ai. “Hoàng Thượng.” Nhưng tại một khắc mấu chốt bỗng Thái Hậu lên tiếng, đánh gãy lời nàng “Hoàng Thượng, ngực ai gia đột nhiên phát đau, việc hôn nhân của Hoa Anh công chúa cũng không vội, vẫn là sau để sau bàn tiếp đi.” Thái Hậu ôm ngực, lập tức có cung nữ, thái giám tiến lên hầu hạ. Hoa Anh cắn răng, tình huống này nàng cũng không thể nói tiếp cái gì. Hoàng Thượng đang một bầu nhiệt huyết cũng bị tưới nước tỉnh lại, đúng vậy, tại sao ông hưng phấn đến hồ đồ rồi, vạn nhất vừa rồi Hoa Anh đưa ra người được chọn không thích hợp, mà ông lại vừa hứa hẹn như vậy, đến lúc đó trở thành trò cười cho các thần tử và đoàn sứ thần thì còn gì mặt mũi, việc này phải xem nên đáp ứng hay không nên đáp ứng đây? Nghĩ thông suốt điểm này ông nhanh rời long ỷ, vội đỡ Thái Hậu “Ngài không quá khó chịu chứ? Hay chúng ta nhanh trở về để thái y xem thế nào. Hoa Anh công chúa, Độc Cô đại nhân, các người từ đường xa đến nhưng trẫm đành thất lễ lần này, Nhị hoàng tử sẽ thay trẫm tiếp tục chiêu đãi các người.” Hai người đành phải đáp ứng, Độc Cô Lạnh liếc Hoa Anh một cái, nàng ta đang có ý đồ gì đây, theo chương trình hòa đàm cũng không nói về việc hòa thân này. Nếu vương thượng có ý này, không có khả năng không nói cho hắn biết, hắn hoài nghi đây là chủ ý của Hoa Anh công chúa, có lẽ vương thượng cũng có qua ý tưởng này, nhưng tuyệt không bảo nàng tự mình đứng trước mặt mọi người tùy tiện đưa ra việc hòa thân như vậy. Hắn yên lặng nuốt xuống những điều muốn hỏi rõ là nàng đang muốn làm cái gì đây? Đột nhiên náo loạn làm một kẻ cầm đầu như hắn cũng rơi vào thế bị động rồi. Hoàng Thượng đỡ Thái Hậu rời đi, kế tiếp Nhị hoàng tử tiếp đón sứ đoàn Ti tộc dự tiệc. Lúc này sắc mặt Thời Phái rất khó xem, phái người nói mấy câu cùng Nhị hoàng tử liền mang Giang Nhã Phù rời khỏi. Đến một ánh mắt cũng chưa nhìn qua Hoa Anh lần nào. Hoa Anh nhìn chăm chú bóng dáng Thời Phái cùng Giang Nhã Phù kéo lên một nụ cười khinh miệt. Tuy cơ hội tốt bị bỏ lỡ, nhưng cũng được Hoàng Thượng trước mặt mọi người có một cái hứa hẹn rồi. Đối với Thời Phái nàng có chút cảm giác phức tạp, nàng khẳng định mình có thưởng thức hắn, thích hắn, là nam nhân lý tưởng để kết hôn. Nhưng về phương diện khác, hắn lại là nàng kẻ thù lớn nhất của nàng, nàng không quên được mình bại trận đầy khuất nhục như thế nào, thi cốt cùng máu tươi các tướng sỹ ra sao… Lúc này hoà đàm là tất yếu, là đường lui duy nhất trước mắt của Ti tộc, nhưng nàng không cam lòng, sao người nọ có thể thoải mái hưởng phúc thanh nhàn, công thành danh toại như thế chứ! Nếu nàng thành công cũng xem như một loại báo thù nhỉ, nghĩ vậy nàng không khỏi tự giễu bản thân mình. Thời Phái cùng Giang Nhã Phù lên xe ngựa, tay cả hai vẫn nắm chặt không buông, lúc này trong lòng bàn tay Giang Nhã Phù đã thấm đẫm mồ hôi. Nhất thời không ai nói lời nào, vẫn là Giang Nhã Phù ổn định tâm trạng mà miễn cưỡng kéo kéo má chàng, cười cười nói. “Thôi nào, trời còn chưa có sập, người nên khóc là ta chứ không phải chàng đâu nhỉ?” Lúc này Thời Phái mới thả lỏng một chút “Ta xem là nàng ta điên rồi.” Vốn Giang Nhã Phù là kẻ lo lắng, khẩn trương nhất nhưng thấy chàng như thế liền cười “Chàng nói xem, lỡ người nàng ta chọn không phải chàng, có phải hai chúng ta lại lo lắng hão không?” Nhìn nàng có thể khôi hài cười, Thời Phái bất đắc dĩ nhìn nàng “Không có khả năng, đối với tâm tư nữ nhân quỷ quyệt này ta rất hiểu biết, nàng quên kiếp trước hầu hết thời gian ta đều phải ứng phó nàng ta sao, nếu nói trên đời này ai hiểu nàng ta nhất thì người đó chính là ta.” Giang Nhã Phù bĩu môi “Thật tốt, hiểu nàng ta còn hơn cả ta nữa.” Rốt cuộc Thời Phái cũng thật thả lỏng tâm tình, choàng ôm vai nàng “Không hiểu hết nàng, ta có thể sống, nhưng không hiểu biết về nàng ta, ta sẽ chết như thế nào cũng không biết.” Dựa vào chàng, Giang Nhã Phù mâm mê ngón tay chàng lắc lắc “Không nghĩ đời này không có ân cứu mạng, nàng ta vẫn quyến luyến không buông, có phải chàng hạ cái dược mê hồn gì cho nàng ta phải không?” “Là nàng hận ta nhưng lại không có biện pháp nào tốt nhất, chỉ có làm ta khó chịu, nàng ta mới cảm thấy thoải mái một chút. Nàng không biết kiếp trước trên chiến trường nàng ta là đối thủ suốt hai mươi năm của ta, nên bây giờ bị thua cũng không oan.” “Đúng vậy, ai nghĩ đến trên đời còn có chuyện thế này xảy ra.” Giang Nhã Phù thở dài. “Ta xem việc không nhất định sẽ theo ý tứ của Hoa Anh đâu, Hoàng Thượng sẽ suy xét thân phận chàng cùng phụ thân nữa, với lại vừa rồi ý tứ Thái Hậu nương nương đối với việc này cũng có nhiều cố kỵ.” Mày Thời Phái nhíu chặt “Khó mà nói, để xem Hoa Anh có thể điên cuồng tới trình độ nào. Tâm ý Hoàng Thượng có thể thay đổi bất thường, không phải chúng ta là người rõ ràng nhất sao?” “Thời Phái…” Giang Nhã Phù bình tĩnh nhìn chàng chăm chú. “Hửm?” “Ta sợ.” Thời Phái nhẹ hôn chóp mũi xinh xắn nàng “Sợ cái gì? Có ta đây, vô luận thế nào ta cũng không nhườn, ai cũng đừng nghĩ cưỡng chế ta.” Đã lâu Giang Nhã Phù mới lộ biểu tình nữ nhân ủy mị, nàng ủy khuất nói “Ta sợ những ngày lành như bây giờ quá ngắn ngủi, ta nghĩ chúng ta sẽ mãi an bình, chỉ có chúng ta và bọn nhỏ mà không vướng bận gì cả.” Sắc mặt Thời Phái lộ ra ý cười, bún nhẹ trán nàng “Đồ ngốc.” Sau đó hôn lên môi nàng thật sâu, dùng hành động chứng minh rõ ràng rằng, giữa bọn họ sẽ không có người ngoài nào khác cả. Kỳ thật ngực Thái Hậu không có đau yếu gì, thái y cũng không nói gì mà chỉ khai hai chén thuốc dưỡng thân liền bị Thái Hậu đuổi lui. Lúc sau tận tình hàn huyên khuyên bảo Hoàng Thượng vài câu nhưng thấy hai mắt ông vẩn đục, hiển nhiên là do tối qua phóng túng quá độ mà không ngủ, bà cảm thấy có chút vô lực. “Hoàng Thượng về trước đi, việc của Hoa Anh giao lại cho ai gia, ai gia thay người hỏi nàng một chút, loại sự tình làm mai thành thân này nên để nữ nhân ra mặt thì hay hơn.” “Vâng! Mẫu hậu vất vả rồi.” Hoàng Thượng vui mừng, mỗi ngày phải xử lý quá nhiều việc chính sự, có thể bớt một chuyện là càng tốt, huống chi việc này mẫu hậu hiểu biết hơn, ông chỉ chờ nghe kết quả là được rồi. Nhìn Hoàng thượng rời đi nhẹ nhàn, Thái Hậu thở dài một hơi. Ma ma phúc thân trấn an bà “Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, có chút việc nhỏ khó tránh không chu toàn, còn nhờ ngài để ý nhiều hơn.” “Ai! Ngươi nói vậy nhưng đến tuổi này rồi… Việc nên làm hay không nên làm, tránh bị dính bẫy kẻ khác. Thôi, ngày mai thỉnh Hoa Anh đến gặp ta phẩm trà thưởng hoa, tự ta hỏi xem nàng ta đang muốn làm gì.” Bà không tin Hoa Anh thành tâm gả cho người Đại Hạ, cho là nàng ta chấp nhận, chẳng lẽ quốc vương Ti tộc cũng chấp nhận sao? Tuy lần này Hoa Anh bại trận, nhưng nàng ta còn trẻ, là một nhân tài hiếm có lại là công chúa được sủng ái nhất. - -- ------ ------- Tác giả có lời muốn nói: Này mười lăm thiên không có ấn mong muốn tồn cảo, nãi nãi ung thư, ta về nhà hầu hạ ta mẹ, cho ta ba chia sẻ áp lực. Hôm nay bắt đầu khôi phục viết văn, có điểm không ở trạng thái, ngày mai ta muốn từ đầu xem một lần ha ha ha thảm, cảm tạ tiểu khả ái nhóm không vứt bỏ không buông tay, bảo trì cơ bản ngày càng, đặc thù tình huống càng không được sẽ phóng xin nghỉ điều, moah moah.