Ngày mai không hẹn trước
Chương 6
J anice Lamond là nguồn bổ sung quý báu cho đội ngũ nhân viên văn phòng của Zach Cox. Càng ngày cô càng đảm đương nhiều việc hơn và đã tạo mối quan hệ tốt với khách hàng của anh. Anh thật sự đánh giá cao thái độ làm việc và đạo đức nghề nghiệp của cô. Khi đến thời điểm đánh giá năng lực cho cô sau sáu tháng, Zach cho gọi cô vào văn phòng.
“Cô ngồi đi, Janice”, anh nói, ra hiệu cho cô ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn anh.
Janice ngồi xuống mép ghế và bắt gặp ánh mắt anh với nụ cười thân thiện, cô rất hồi hộp về chuyện anh sắp nói.
“Cô đã làm cho công ty đến nay đã được sáu tháng rồi đó”.
“Như thế đã thật sự lâu chưa ạ?”
Nghe như thế là cô luôn luôn thuộc đội ngũ nhân viên của văn phòng anh vậy. Cô cũng được rất nhiều nhân viên khác yêu quý. Lòng đầy hứng khởi trong công việc, cô không nhanh chân ra về khi công ty hết giờ làm việc. Anh đánh giá cao nỗ lực của cô trong việc tạo cho khách hàng đến thăm văn phòng một tâm trạng vui vẻ thoải mái vì được chào đón.
“Như cô biết đấy, chúng ta phải kiểm điểm năng lực nhân viên một năm hai lần”.
Janice kẹp hai tay giữa hai đầu gối. Tôi có phải rút kinh nghiện, để nâng cao ở điểm nào không ạ?
Nếu có thì Zach cũng chẳng biết là điểm nào nữa. Cô là một nhân viên hoàn hảo nhất mà anh có thể tìm thấy. Không, không. Cô đã hoàn thành công việc một cách xuất sắc.
“Cảm ơn ông”. Đôi mắt cô sáng lên trước sự khen ngợi của anh. “Mỗi ngày đi làm tôi đều thấy rất vui. Tôi rất yêu thích công việc của mình”.
Chính cô cũng tạo cho Zach sự hài lòng mỗi khi đến văn phòng. Janice là người biết cách tổ chức sắp xếp tốt. Bàn làm việc của cô bao giờ cũng gọn gàng ngăn nắp. Cô quản lý các cuộc hẹn và họp hành theo đồng hồ công việc. Khi anh đến văn phòng vào mỗi sáng, Janice đều đã có mặt ở đó để chào đón anh. Cà-phê đã được pha sẵn và thư từ đã được lọc và để trên bàn ngay ngắn cho anh đọc. Thật trái ngược với cuộc sống ở nhà của anh. Rosie có quá nhiều cuộc hẹn với hội phụ huynh nên cô thường hay để lại bát đĩa của bữa tối ngay trên bàn hoặc ngâm trong bồn rửa cho đến tận sáng hôm sau. Nhà cửa thì lúc nào cũng bừa bộn, và thậm chí những công việc thường ngày nhất cũng không bao giờ được hoàn thành. Nhưng Rosie vẫn là vợ anh và anh yêu cô ấy.
“Tôi muốn thưởng cho cô tăng lương mười phần trăm. Zach nói với Janice. “Những người khác đều tán thành”.
“Mười phần trăm cơ ạ?” Janice nhắc lại như thể vừa nghe nhầm. “Chỉ sau sáu tháng thôi ạ”?.
“Chúng tôi biết nếu muốn giữ nhân viên tốt thì cần tưởng thưởng xứng đáng cho họ. Chúng tôi rất hài lòng với công việc của cô ở công ty Smith, Cox và Jefferson này. Chúng tôi hi vọng cô sẽ là nhân viên đắc lực trong nhiều năm tới”.
“Tôi rất mong muốn được như thế thưa ông”.
Zach không còn nói thêm được gì nữa. Anh đứng dậy và Janice cũng đứng lên theo. Anh tiễn cô ra tận cửa.
“Tôi không biết phải cảm ơn ông thế nào nữa”, cô nói.
“Tôi mới là người phải cảm ơn cô”.
“Tăng lương những mười phần trăm”. Janice lặp lại một cách phấn khởi, đưa cả hai tay lên bưng miệng. “Điều này thật kì diệu biết bao”. Trước khi anh kịp phản ứng thì Janice đã quàng tay quanh cổ anh và ôm anh thật chặt. Khi nhận ra việc mình làm, cô hơi ngượng và vội vàng đi ra Zach nghĩ đó chỉ là cử chỉ bốc đồng của một người phụ nữ phóng khoáng có tình cảm nồng nhiệt.
Nhưng Zach thấy thích thú vì cái ôm đó, và sao đó anh nhận ra mình mỉm cười suốt mấy phút liền.
Lúc năm giờ ba mươi phút, khi ngày làm việc đã qua anh vẫn còn ở lại sau để làm nốt một số giấy tờ. Dạo này anh cũng chẳng vội về nhà làm gì. Rosie thường bận rộn với dự án tình nguyện hoặc việc này việc khác còn Allison và Eddie thì tụ tập bạn bè với các hoạt động của chúng. Sáu giờ, anh bước ra khỏi văn phòng, đúng lúc thấy Janice đang tắt máy tính.
“Tôi không biết là cô vẫn còn ở đây”. Anh nói, mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
“Tôi muốn xem lại những con số một lần cuối trước khi điền báo cáo gửi thư cho công ty Mullens”.
Anh mỉm cười với cô. Đây chính là yếu tố cần và đủ để cất nhắc chuyện tăng lương của cô. “Chúc buổi tối tốt lành, Janice”.
“Chúc ông một buổi tối tốt lành, ông Cox. Một lần nữa, xin cảm ơn ông”. Khi Zach rẽ lên đường Lighthouse và lái xe hướng về đường Pelican, nụ cười trên môi anh chợt tắt ngấm. Giờ này chắc gì Rosie đã thu xếp xong bữa tối. Có lẽ cô ấy còn đang chuẩn bị cho một sự kiện nào đó bên ngoài. Cô ấy chẳng bao giờ lên kế hoạch trước cho những sự kiện như thế. Kết quả là cô đâm ra lo lắng và thảy đại khái một món gì đó lên bàn ăn cho bữa tối. Hầu như bữa nào cũng có đồ đóng gói mà cô đã mua ở cửa hàng thực phẩm, hay một món trộn được chế biến sơ sài chẳng mất bao nhiêu thời gian. Có vài buổi cô mang đồ ăn tối về cho cả nhà từ nhà hàng của Ấn Độ. Chẳng có đồ ăn gì ra hồn ngoài mấy món Trung Quốc mà cả chiều đã bày khắp bàn ăn. Món gà quay kiểu deli cũng không đến nỗi lắm nhưng anh phát ngán vì đã ăn pizza rồi.
Zach đỗ xe trong ga-ra và nới lỏng ca-vát khi bước chân vào bếp. “Anh về muộn thế”. Rosie nói và chạy ra chỗ lò vi sóng đặt giữa bàn. “Bữa tối xong rồi anh ạ”.
“Mình ăn gì thế em?”
Cô vớ lấy một hộp đồ ăn trên nóc thùng rác và đọc nhãn hiệu. “Lasagna anh ạ”
“Có phải món này đang được nấu không?”. Món khai vị cuối cùng vẫn còn đang đông lạnh ở phần giữa.
“Chắc thế. Em để nó trong lò vi sóng được hai mươi phút rồi”. Sau đó vẫn không ngơi tay, cô quay đầu và gào bọn trẻ. Xuống ăn tối đi các con!.
"Em lại đi đấy à?.
“Thì sáng nay em chẳng nói với anh là buổi tối em họp câu lạc bộ đọc sách còn gì”.
“Em đọc sách à?”.
“Lấy đâu ra có thời gian. Nhưng em muốn nghe người khác nói”. Có một cái gì đó trong giọng nói của cô như thể không bằng lòng vì anh đã lục vấn việc cô tham gia vào các hoạt động xã hội.
Zach nhặt đống thư từ lên và lướt qua chúng, sau đó dùng lại ở phong bì có hóa đơn tín dụng mà anh đã thanh toán xong từ một tháng trước. Anh lách ngón tay mở chiếc phong bì và choáng người khi nhìn thấy khoản tiền ba trăm đôla do công ty Willows, Weeds và Flowers đòi.
Anh quay hỏi Rosie xem có biết gì về khoản này không.
“Ồ vâng, em quên mất không nói với anh. Em đã dùng thẻ để mua hoa cho bữa trưa của các bà các cô trong bệnh viện”.
“Mua hoa mà những ba trăm đôla cơ à?”.
“Nhưng rồi ủy ban họ sẽ hoàn lại cho em mà”.
“Khi nào?”.
“Đừng nói với em cái giọng đấy, Zach”, cô cáu, chắc chắn em sẽ nhận được séc vào cuối tuần này”.
“Cái thẻ đó chỉ để cho những trường hợp khẩn cấp thôi”.
Rosie lườm chồng, hai tay vẫn chống trên hông. “Đây là trường hợp khẩn cấp còn gì. Người ta mang hoa đến cho buổi tiệc, nhưng thủ quỹ vẫn chưa đến. Phải trả tiền cho người ta chứ. Em chắc là anh phải hiểu điều đó”.
“Chính em đã tình nguyện trả chứ gì?”. Zach không biết rằng vợ anh thấy điều đó là cần thiết để cứu rỗi thế giới này.
“Thì phải có ai tình nguyện chứ. Sao anh lại thành kiến với em về chuyện ấy?”
“Đó không phải chỉ là chuyện tình cờ”. Zach nói. “Thế đấy. Anh chán những bữa ăn tối em cứ làm qua quít lấy lệ để lại vội vã đi đến chỗ này chỗ kia. Chán cả việc em cứ lao ra khỏi nhà vào mỗi tối. Chán cái nhà bừa bộn luộm thuộm này nữa”.
Nước mắt đã ngấn đầy đôi mắt Rosie, hai má cô đỏ bùng lên. “Anh không hề đánh giá đúng những việc em đã làm cho cái nhà này”.
Zach nhìn ngay ra sau. “Tất cả những việc em làm ư? Em nói đi, chính xác em làm được gì suốt cả ngày cơ chứ, trừ cái việc em dùng tiền của người này để trả cho người khác. Trong khi đó gia đình của em thì chỉ ăn toàn rác. Nhà rửa luộm thuộm kinh khủng và anh chẳng gặp em được hơn mười phút một tuần”.
“Ý anh nói là em chăm sóc các hội phụ huynh của em hơn là gia đình đúng không?”
“Anh chẳng ngụ ý gì cả. Anh nói thẳng ra là như thế đấy”.
“Anh không công nhận, đúng không?”.
“Sai rồi”, anh hét lên, “anh nhận thấy rõ ràng, cả bọn trẻ cũng vậy. Bố con anh chỉ là mối quan tâm thứ hai trong cuộc sống của em thôi. Em dành toàn bộ thời gian cho các công việc tình nguyện để được cảm thấy mình quan trọng và giá trị. Còn anh, nói thẳng nhé, anh chán chuyện đó đến tận mang tai rồi”. Đúng lúc đó Zach nhận ra Allison và Eddle bước vào bếp rồi đứng chết lặng giữa cửa ra vào. Zach rất ghét việc cãi cọ trước mặt bọn trẻ nhưng không kiềm chế nổi những cảm xúc tồi tệ đã và đang gặm mòn tâm trí anh.
Rosie nhìn lại chồng như thể anh vừa đánh đập cô vậy, đoạn bật khóc như mưa và lao về phòng ngủ.
Mất một lúc choáng váng, Zach cứ đứng nguyên chỗ cũ, bọn trẻ vẫn nhìn anh như nhìn tội phạm. Anh không hiểu tại sao mà cuộc sống gia đình lại trở nên náo loạn đến thế này. Suy nghĩ rất nhanh, anh thấy mình thích ở văn phòng làm việc với môi trường gọn gàng ngăn nắp hơn.
Cho rằng cần phải có thời gian để đầu óc tỉnh táo lại Zach cởi ca-vát và đi nhanh về phía ga-ra để xe.
“Bố đi đâu thế?”. Eddie hỏi với theo anh.
Zach chẳng biết nữa. “Ra ngoài.
Cả hai đứa chẳng nói thêm điều gì để giữ ba chúng lại. Và thật sự Zach không muốn bị giữ lại thêm một phút nào nữa. Khi đã ngồi yên trong xe, anh lái một vòng loanh quanh cho đến khi bụng sôi ùng ục. Bữa trưa đã từ bao giờ rồi còn gì. Bây giờ mà quay về nhà để ăn mấy cái món nửa nóng nửa lạnh thì chẳng còn hấp dẫn gì nữa.
Đồng hồ chỉ gần tám giờ tối. Zach dùng lại ở quán Taco Shack ven ngoại ô thành phố. Đến một nhà hàng Mexico còn ngon hơn là mấy cái quán ăn nhanh này. Nhưng bây giờ anh cũng chẳng quan tâm nhiều đến điều đó nữa. Zach quyết định anh sẽ gọi hai chiếc bánh thịt chiên giòn Mexico và mang lên xe để ăn.
Khi bưóc lên chỗ quầy bán, anh nhận ra một phụ nữ đang ngồi một mình ở bàn ăn. Anh cũng không để tâm lắm cho đến khi nhận ra người ấy trông rất quen. Anh quay lại nhìn cô xem sao.
“Janice đấy à?”.
“Ồ ông Cox đấy ạ, ông làm gì ở đây thế? Ý tôi là, tôi không biết ông cũng ăn tối ở đây”.
“Tôi vẫn hay đến đây mà”, anh nói. Cô gái trẻ đang đứng quầy nhanh nhẹn lấy đồ ăn cho khách. Zach kiểm tra thực đơn và quyết định chọn món tiêu sọ nhồi thịt kiểu Chi-lê và một đồ uống anh. Trong khi đợi họ lấy đồ ăn cho mình, anh thơ thẩn bước lại chỗ Janice đang ngồi.
“Cái gì đưa cô đến quán Taco Shack vào một tối thứ Ba thế?”. Trông Janice rất dịu dàng và xinh đẹp khi mỉm cười trả lời anh. “Tôi đang ăn mừng vì được tăng lương”.
“Chỉ có mình cô thôi à?”.
Cô gật đầu. Chồng cũ của tôi thường gặp con trai chúng tôi vào các buổi tối thứ Ba, và tôi quá vui nên cũng chẳng muốn về nhà vì lại phải ngồi một mình trước tivi thôi.
Vài phút sau, nguời ta mang đồ ăn ra cho Zach và anh nhận lấy. Cô có thấy ngại không nếu tôi ngồi cùng cô ở đây?.
“Không đâu ạ. Tôi rất vui lòng là đằng khác”.
Zach cứ nấn ná lại sau bữa tối. Ăn xong cả hai gọi cà-phê. Trạng thái căng thẳng suốt cả buổi tối đã biến mất, Zach nhận ra là mình đã vui cười và thích thú vì cuộc gặp gỡ tình cờ này.
Cuối cùng, khi Zach quay về nhà thì cũng đã gần mười giờ đêm. Rosie đã lên giường, giả vờ như đã ngủ. Cô nằm về một bên, quay lưng lại phía chồng. Anh liếc nhìn vợ một lúc và đấu tranh với bản thân xem có nên xin lỗi không. Không được, anh tự nhủ, anh phải chấm dứt chuyện xin lỗi với vợ. Cô ấy mới là người cần phải chỉnh đốn lại. Và nếu cô ấy muốn lạnh lùng với anh thì điều đó cũng chẳng sao cả.
Jack ngồi bên bàn làm việc tại toà soạn báo Bản tin vùng vịnh Cedar và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Con trỏ nhấp nháy như nhắc anh quay trở lại với màn hình vẫn đang trống trơn. Bài báo về chuyện các cam kết dành cho công viên của thành phố lẽ ra phải được viết xong từ cách đây hai ngày. Jack có nhiều ý kiến về chủ đề này. Anh có rất nhiều điều cần phải nói, và anh sẽ viết ra đúng với những suy nghĩ của mình. Vậy mà tâm trí anh chỉ theo đuổi mãi những ý nghĩ về Olivia.
Kể từ hôm hủy bỏ bữa tối kỷ niệm sinh nhật Olivia đến nay cũng đã gần một tháng. Ba mươi ngày này thật là dài kinh khủng trong cuộc đời anh. Việc Eric đến sống chung đã làm phức tạp mọi chuyện. Những thói quen của anh, sự thanh thản trong đầu anh, năng lực của anh, tất cả đã tiêu tan xuống địa ngục.
Đây là điều mà đôi lúc Jack băn khoăn ân hận trong cuộc đời mình. Anh muốn làm một người cha tốt của Eric; anh muốn đền bù cho nó những năm tháng đã qua, và đây chính là cơ hội. Thật không may, thời điểm này lại không hề thuận lợi.
Tự nhiên Eric quyết định cần đến với ba vào đúng cái lúc Jack đem lòng yêu và muốn dành từng giây phút với Olivia Lockhart. Tuần đầu tiên Eric ở với ba, Jack đã dành hàng giờ ngồi nghe con giãi bày nỗi khổ tâm của cậu. Cứ như thể Eric đã phải chịu đau đớn từ muời lăm năm nay rồi và bây giờ cậu cần trút bỏ hết. Jack đã kiên nhẫn lắng nghe và anh cũng đã đưa ra những lời khuyên và an ủi con.
Cuối cùng Jack cũng có một cơ hội. Anh gọi điện cho Olivia, mong mỏi được gặp chị, mong được thoát ra một lúc khỏi những rắc rối của thằng con trai. Anh hi vọng một hoặc hai tiếng ở bên Olivia sẽ làm tinh thần anh khá lên. Chẳng may khi anh gọi điện Olivia lại không có nhà. Anh đã đợi cả đêm để nghe chị gọi điện lại. Nhưng Olivia đã không gọi cho đến mãi sáng hôm sau. Mà lúc đó thì anh lại phải đi dự hội chợ bán hàng từ thiện Giáng sinh cho mục Những người hàng xóm của tòa báo.
Cuối cùng họ cũng liên lạc được với nhau vào đầu tuần sau đó. Jack bỗng nhận ra rằng những tình cảm của Olivia dành cho anh như lạnh lùng đi. Nó không còn được như những lời chị nói. Con rể của chị đã từ Alaska trở về, và chị đang cùng với bà Charlotte chuẩn bị một buổi chiêu đãi dành cho Seth và Justine.
Kể từ lúc đó, mỗi lần nói chuyện với Olivia, anh đều thấy chị bận rộn. Bận đến mức không gặp được anh. Vả cả những giao ước trước đây là cứ thứ Ba hai người lại hò hẹn cùng nhau cũng bị hủy bỏ. Một cuộc chiêu đãi đám cưới thì có gì là quan trọng nhỉ? Hình như Olivia luôn luôn cần phải chạy đến chỗ này chỗ kia hoặc nói chuyện với người này người khác. Mà những người đó lại không phải là Jack.
Dẹp nguyên nhân về cái buổi chiêu đãi đám cưới rất linh đình và đông đủ sang một bên, điều Jack lo lắng bây giờ là thái độ thay đổi của Olivia dành cho anh. Rõ ràng chị đã có vẻ lạnh nhạt hơn. Cứ khi nào họ cố gắng nói chuyện được với nhau, Jack đều bị giằng co trong tư tưởng của mình, nửa như mong chị tuyên bố chia tay. Cái linh cảm Olivia đang tìm cách nói rõ cho anh biết anh nên ra đi đã làm, Jack không muốn trao cho cô bạn chiếc vòng nữa. Anh sợ chị sẽ xem món quà đắt tiền đó là phương tiện để lôi kéo mình. Thế là anh cứ trì hoãn mãi mà chẳng biết phải làm gì khác.
Con trỏ vẫn nhấp nháy trên màn hình. Jack xoay chiếc ghế một vòng và đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa số. Không thể tiếp tục như thế này. Anh cần tham dự một cuộc họp của Hội người cai rượu và gặp gỡ với nhà tài trợ của anh.
Anh có một cuộc họp gần Bangor, nhưng vì anh không quen với vùng này, nên anh ngồi ngay cuối khán phòng và lắng nghe bài phát biểu của một người đã có hơn hai mươi năm cai được rượu. Vào cuối buổi họp, cả nhóm đứng lên, nắm tay nhau nguyện lời cầu của Chúa và sau đó là lời cầu bình an. Giọng Jack vang lên hòa cùng những người khác. Những người này đối xử với nhau như người trong gia đình. Họ có thể là người lạ nhưng tất cả đều cùng sẻ chia một vấn đề mà chính nó đã gắn kết họ lại với nhau.
Trên đường quay về văn phòng, Jack dùng lại ở nhà nghỉ Thym và Tide, nhà nghỉ ngủ-và-ăn-sáng nằm trên đường ra bến cảng do nhà tài trợ và cũng bạn anh, Bob Beldon và vợ Peggy làm chủ sở hữu.
Bob đang bận sửa chữa gì đó trong ga-ra với một trong những công trình đồ gỗ của mình thì thấy Jack lái xe vào. Bob bước ra khỏi ga-ra để chào anh.
“Tình hình thế nào?” Jack hỏi, không để cập đến lý do đến đây. “Tốt thôi, câu ổn chứ?”
Jack nhún vai.
Bob mỉm cười ra chiều đã hiểu. Tớ nghĩ nếu cậu mà đến gặp tớ vào giữa ngày như thế này thì hẳn là phải có vấn đề rồi. Cậu muốn nói chuyện đó không?
Jack thở dài, biết ơn bạn vì đã không cần anh dẫn dắt dài dòng mới vào được câu chuyện. “Cậu có vài phút không?”
“Đương nhiên là có. Vào nhà đi, Peggy đi thăm chị gái, nhưng tớ chắc là vẫn còn cà-phê trong ấm”.
Jack thấy biết ơn. Anh đang cảm thấy bất an, và thậm chí sau mười năm không uống rượu, thì bây giờ anh bắt buộc phải uống, đặc biệt vào những lúc như thế này. Những cuộc họp cũng có ích, nhưng nói chuyện với Bob sẽ mang lại cho anh cảm giác hi vọng vào tương lai hơn. Đã lâu lắm rồi anh không thèm rượu nữa.
“Chuyện của thằng Eric thế nào rồi?”. Bob hỏi và đi vào bếp. Anh dừng lại ở cổng sau và cởi chiếc áo len ra treo lên mắc gần đó. Sau đó anh đưa bạn vào căn phòng rất rộng và thoáng. Cho dù rất lớn nhưng phòng bếp vẫn rất ấm cúng và ngăn nắp. Trong phòng có kê một chiếc bàn bằng gỗ sồi. Sàn nhà bóng lộn trải thảm dệt. Bậu cửa sổ phơi những bó rau thơm.
“Thằng Eric vẫn đang ở cùng tớ. Nó cũng chẳng thích thú gì, nhưng nó vẫn chết tắc mà chưa tìm ra được giải pháp để thoát khỏi bất hoà giữa nó và Shelly”.
“Thế chuyện của hai đứa đến đâu rồi?”
Ước gì Jack biết được cái địa ngục ấy. Theo lời gợi ý của Jack, Eric đã gọi điện cho Shelly hai lần. Jack đã lẩn tránh, nhưng phải tâm thần thì mới không nhận thấy những cuộc nói chuyện ấy chẳng có tiến triển tốt đẹp gì. Chỉ vài phút là đã nói xong, và nó chỉ khiến Eric tuyệt vọng hơn mà thôi.
“Tớ đến không phải để nói chuyện về Eric”. Jack bảobạn. “Tớ gặp vấn đề rắc rối với Olivia”.
“Có chuyện gì thế?” Bob lặng lẽ rót cà-phê cho bạn nhưng Jack từ chối không uống. Thế là Bob ra tủ lạnh lấy cho bạn một lon sô-đa vì nghĩ có thể sẽ làm Jack khá hơn. Nhưng rồi Jack cũng từ chối nốt.
“Tớ phát điên vì Olivia mất thôi” Jack thú nhận, mặc dù điều này chẳng phải mới mẻ đối với Bob. Chính anh là người động viên khích lệ cho mối tình này ngay từ những ngày đầu.
“Tớ biết rồi”. Bob mở lon sô đa và dựa vào quầy bếp để đợi Jack nói tiếp. Jack vẫn cứ đứng như thế. Một lúc sau anh bắt đầu đi đi lại lại. “Tớ cứ nghĩ cô ấy cũng có tình cảm với tớ giống như tớ có với cô ấy”.
“Cái gì làm cho cô ấy thay đổi vậy?”
“Vấn đề là ở chỗ đó”. Jack nói “Tớ không hiểu. Tớ đã phải hủy cuộc hẹn ăn tối với Olivia vào đúng hôm sinh nhật cô ấy vì Eric xuất hiện bất ngờ. Hình như cô ấy hiểu và thông cảm, nhưng sau đó thì...”. Anh lắc đầu, không chắc được mình phải dùng từ ngữ nào để diễn tả những gì anh cảm nhận. Tớ vẫn nghĩ là trái tim cô ấy đã thay đổi và đang tìm thời cơ hợp lý để bảo tớ hãy bay nhảy đến một thảo nguyên nuôi bò nào đó đi.
Bob thấy cần thận trọng với những lời sắp nói. “Vì vậy mà cậu cứ chờ đợi và băn khoăn, rồi tự làm mình phát điên lên. Lại còn tự nghĩ là sẽ kết thúc - ngay cả khi cô ấy chưa nói lời nào về chuyện đó”.
“Ừ, thì tớ đoán thế”. Jack thừa nhận.
“Sao cậu không tìm hiểu xem cô ấy đang nghĩ gì có phải là hơn không?” Jack cứ để câu hỏi của bạn quanh quẩn mãi trong đầu và quyết định rằng, thành thật mà nói thì đúng là anh chưa làm. Anh muốn trì hoãn gặp Olivia càng lâu càng tốt bởi vì, tréo ngoe thật, anh lại yêu Olivia tha thiết. “Cô ấy đang quá bận rộn với buổi tiệc chiêu đãi của Justine”, anh nói và tỏ ra muốn thanh minh.
“Cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ. Thực ra cậu đang chối quanh và tớ biết tại sao rồi. Cậu không muốn đối diện sự thật, nếu nó quả thực là nhũng cái mà cậu không muốn nghe”.
Ừ đúng thật, anh cũng cho rằng như thế.
“Có thể cô ấy muốn chia tay, mà tớ thì lại không muốn tí nào. Như trước đây tớ đã nói với cậu, tớ nghĩ tớ yêu cô ấy.”
“Cậu nói đúng - Olivia có thể quyết định chấm dứt. Nhưng nếu cô ấy làm thế, cậu sẽ phải đương đầu với nó thôi”.
Bob tin vào bạn còn hon là Jack tin vào chính mình. “Tớ không muốn mất cô ấy”.
“Cậu đi tìm hiểu xem thế nào thì còn tốt hơn là cứ ngồi đấy mà nghi ngờ”.
Ừ đứng. Anh lại cho rằng thế. Có lẽ vậy, anh đáp. Cách duy nhất để tìm ra vấn đề là phải hỏi thẳng Olivia. Có thể anh sẽ không thích câu trả lời, như Bob đã nói, nhưng anh khó lòng chịu đựng trạng thái phấp phỏng ngờ vực này lâu hơn nữa. Nếu Olivia từ chối thì anh sẽ phải quen dần với chuyện đó. “Thôi được rồi. Tớ sẽ nói chuyện với Olivia”. Jack dừng bước và gật đầu với bạn. “Cảm ơn cậu nhé”.
Bob nghiêm nghị gật đầu đáp lại rồi uống nốt chỗ sô-đa và đưa Jack ra xe. Giờ đây đã quyết, Jack định bụng phải thực hiện ngay. Anh nhìn đồng hồ: mới bốn giờ ba mươi. Giờ này chắc Olivia đã từ tòa án về nhà. Anh lái xe thẳng đến ngôi nhà trên đường Lighthouse. Anh không gọi điện cho chị suốt cả tuần nay vì sợ điều chị sẽ nói ra; mà chị cũng chẳng gọi cho anh. Đỗ xe ngay trước cửa nhà, Jack rủa thầm sự hèn nhát và nỗi sợ hãi của bản thân. Điều này sẽ dễ dàng hơn nếu anh không quá quan tâm đến nó lắm. Nhưng có một điều anh chắc chắn, là dù chuyện của anh và Olivia có trở nên tồi tệ đến thế nào, thì anh cũng sẽ không bao giờ chìm dắm trong nỗi đau cùng với men rượu như ngày xưa nữa.
Jack nhấn chuông và chờ đợi.
Tưởng như cả thiên niên kỷ trôi qua. Cho đến khi Olivia ra mở cửa. Chị đang nghe điện thoại nhưng mỉm cười ngay khi nhìn thấy Jack. Chị mở chốt cửa bình phong và ra hiệu cho anh vào nhà trong lúc vẫn tiếp tục câu chuyện.
“Em rất tiếc vì Marge không thể đến được, Stan ạ. Nhưng em nghĩ là Justine sẽ hiểu thôi mà”.
À, thì ra là chị ấy đang nói chuyện với chồng cũ. Jack đã gặp Stan vài tháng trước đây, ngay trước khi chuyện lủng củng với Olivia bắt đầu. Anh ta là một tên khoe mẽ nhất mà Jack biết.
“Anh có thể đến đây trước ba giờ được không?”, Olivia mỉm cười với Jack như biết lỗi. Jack ngồi xuống sô-pha.
“Tất nhiên là dì Louise của anh cũng được mời rồi”. Olivia ngước mắt lên và đưa tay làm một cử chỉ ý nói muốn chồng nhanh cúp máy. “Em phải cúp máy đây - em có bạn... anh Jack. Anh nhớ Jack không? Không nhớ à?”.
Đồ dối trá Jack nghĩ. Stan thừa biết anh là ai ấy chứ.
Olivia cười, nhưng Jack không thể coi đó là chuyện đáng cười được. Không nghi ngờ gì nữa, thằng cha Stan già đã có những nhận xét vớ vẩn về anh. “Em phải cúp máy đây, Stan”, Olivia nhắc lại, lần này nói to hơn. “Em sẽ gặp anh vào cuối tuần tới với dì Louise. Cho em gửi lời hỏi thăm Marge. Tạm biệt”.
Gần như cùng lúc, chị nhấn vào nút tắt trên chiếc điện thoại cầm tay và đổ phịch xuống sô-pha bên cạnh Jack. “Chiều nay bọn mình hẹn gặp nhau à?”.
“Không, nhưng anh không gặp em lâu rồi mà. Anh nhớ em lắm”.
“Em cũng nhớ anh. Em thề là buổi chiêu đãi này sẽ làm em kiệt sức. Nhưng Justine là đứa con gái duy nhất của em, em muốn nó và Seth hạnh phúc”. Chị hơi nhăn mặt. Anh nhận được giấy mời chưa?”.
Jack gật đầu. Anh bắt đầu cảm thấy khá hơn. “Trông em phờ phạc quá”, anh nhận xét. Có thể Olivia nhận ra rằng anh chỉ quan tâm đến tình cảm của anh thôi, nhưng anh đã không lôi Eric vào giữa họ. Chỉ là chuyện của anh và Olivia chứ không dính gì đến gia đình anh hay một cam kết ràng buộc nào khác.
“Đúng là em đang mệt mỏi”, Olivia thừa nhận. “Em không hình dung nổi một buổi tiệc chiêu đãi đám cưới đơn giản sẽ tôn mất bao nhiêu thời gian và công sức để tổ chức nữa. Em hi vọng anh và Eric cũng sẽ đến”.
Được mời thật thú vị. “Nếu em muốn thế”.
“Tất nhiên là em muốn anh đến dự chứ. Em cần tất cả những hỗ trợ về mặt tinh thần”. Chiếc điện thoại trong tay Olivia lại reo. Chị nhấn nút trả lời và đưa ống nghe lên tai. “Mẹ, xin lỗi mẹ, con đang trên đường. Vâng vâng, mẹ cứ bảo những người mang đồ ăn là mười phút nữa con có mặt ở đó”. Chị lại tắt điện thoại, rồi đứng bật dậy khỏi sô-pha và đi về phía bếp.
“Em bận lắm nhỉ”, Jack đứng lên, nghĩ có lẽ tốt nhất là anh nên đi.
“Em xin lỗi, Jack”. Olivia quay lại để được đối diện thẳng với anh. “Bọn mình gặp nhau sau được không?”.
Trái tim anh như lắng xuống. “Tối nay anh phải đi họp hội cai rượu”. Olivia gật đầu nhưng anh ngờ rằng chị chưa nghe thấy lời anh.
“Đợi đã”, Jack nói và nắm hai vai Olivia.
Chị hơi giật mình nhưng mỉm cười khi nhận ra anh định hôn mình. Chị vòng tay quanh cô anh và môi họ gặp nhau.
Rất chậm rãi, Jack rời khỏi môi người yêu sau một nụ hôn dài. Anh cần em.
Olivia nhanh chóng gục đầu vào vai anh. Em cũng vậy.
Kiệt sức nhưng vui sướng, Justine mở cửa căn hộ, trong khi đó Seth dỡ hộp quà cưới cuối cùng ra khỏi xe hơi. Buổi chiêu đãi thật tuyệt vời. Cô không thể tin là mẹ và bà đã tổ chức thành công đến thế. Buổi chiều hoàn hảo hệt như cô từng tưởng tượng. Đồ ăn ngon, âm nhạc quyến rũ, không khí linh đình như ngày hội. Cô đã gặp cả những người họ hàng bên nhà Seth và anh cũng gặp họ hàng bên nhà cô. Những người thân của anh cũng thật dễ hòa nhập với đám đông. Họ là những người Thụy Điển cao lớn vạm vỡ và rất hướng ngoại còn họ hàng của cô lại tương đối dè dặt và thích ngồi nhóm với nhau.
“Em không hiểu sao mà bà và mẹ lại tổ chức thành công được như thế”. Justine nói, ngồi trên chiếc sô-pha màu xanh bạc và tì vào bàn chân trên chiếc ghế để chân. “Em nghĩ hôm nay đúng là một ngày thần tiên trong đời em, thậm chí còn tuyệt hơn cả ngày cười của chúng mình nữa”. Cô nhận ra chuyện đi tìm anh lãng mạn đến diệu kỳ.
“Em thấy mình được mọi người yêu mến quá”. Cô thì thầm bên anh.
Seth vòng tay quanh người vợ. “Anh không biết là anh có nhiều họ hàng đến thế”, anh nói nhỏ.
“Nhiều năm rồi em không gặp dì Louise của bố em đấy”. Seth hôn lên cố cô và kéo cô sát vào người mình. “Em có hối hận không?”
Justine mỉm cười. Không bao giờ. Thế còn anh?.
“Không”. Seth thề. “Anh chỉ yêu vợ anh thôi”.
Seth đã trở về từ Alaska được gần ba tuần nay. Cuộc sống của họ quay cuồng kể từ khi anh đặt chân xuống máy bay. Để chuẩn bị cho buổi tiệc chiêu đãi, họ đã mất rất nhiều thời gian. Việc điều chỉnh cho cuộc sống của nhau được hoà hợp đã trở nên khó khăn hơn cô tưởng. Seth làm việc ở bến tàu và tuần nào cũng thay đổi giờ làm. Anh dần dần chuyển những vật dụng cá nhân đến căn hộ của cô. Cuộc sống chung liên quan đến những chuyện ăn ở sinh hoạt, vài việc thì vui vẻ dễ dàng, vài việc lại khó khăn hơn bởi cả hai đều chưa từng chia sẻ những quyết định và thói quen của nhau trước đây.
Mỗi lần Justine thức giấc và nhận ra người đàn ông nằm cùng trên giường là chồng mình, cô đều cảm thấy choáng váng vì hạnh phúc nên chẳng thể quay lại ngủ tiếp được. Vào đầu giờ sáng, cả hai đều tìm cách làm cho nhau vui vẻ. Và thế là cô lại phải làm việc thêm nhiều giờ ở ngân hàng. Lúc nào cô cũng về nhà trong tâm trạng kiệt quệ sức lực, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
“Cái ông đi cùng với bác Grace Sherman là ai thế hả em?” Seth hỏi.
“Đó là Cliff Harding”. Justine bảo chồng và cười khúc khích, “bác ấy cứ bảo em là sẽ chẳng có chuyện yêu đương hẹn hò giữa họ, nhưng mà em thấy bác ấy sai rồi. Chắc chắc là họ đã hẹn hò với nhau”.
"Có tin tức gì rừ bác Dan không?.
“Em không nghe thấy ai nói gì cả. Mẹ bảo vụ ly dị của bác ấy sẽ được giải quyết xong xuôi vào hôm thứ hai trước Lễ Tạ ơn đấy”.
“Tức là tuần tới”.
“Em biết rồi”.
Cuộc ly hôn của ba mẹ đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của Justine. Ba cô đã đến dự buổi chiêu đãi, nhưng Marge thì không. Cô băn khoăn không biết đã có chuyện gì xảy ra với ba và người vợ hai của ông. Nếu có chuyện, cô cũng chẳng muốn biết làm gì. Có lẽ Marge cố tình tránh mặt bởi nhận ra rằng sự có mặt của mình sẽ trở nên bất tiện. Jack Griffin là một trong những người đến đầu tiên đã đứng phía sau khi cả ba và mẹ cô đều bước lên trung tâm sân khấu. Hẳn là với ông ấy chuyện này cũng khó khăn lắm vì Olivia chẳng mấy khi có được một khoảnh khắc dành cho ông.
“Em đang nghĩ gì à?”.
Justine nhìn chồng và chỉ thấy tình yêu vô bờ bến. Cô không muốn điều đó thay đổi, không bao giờ muốn. “Em hi vọng anh sẽ yêu em mãi mãi, Seth à”, cô thì thầm.
“Jussie ơi, sao em có thế nói thế?”, anh hỏi. “Anh sẽ yêu em đến khi trút hơi thở cuối cùng”.
“Anh hứa nhé?”
“Lời hứa từ trái tim anh đây”. Anh nói và âu yếm ôm cô vào vòng tay.
“Em không muốn chuyện xảy ra với ba mẹ em lại xảy đến với chúng mình”.
Seth hôn lên lông mày của vợ. “Không bao giờ. Chúng mình sẽ không để điều đó xảy ra”.
Bố mẹ cô ly dị đã lâu lắm rồi; tuy nhiên, ấn tượng tồi tệ về sự việc ấy vẫn khắc sâu trong tâm trí Justine. Cô biết mình lo lắng pha lẫn khát khao tình cảm. Rồi cô lại nghĩ chắc do mình quá mệt mỏi nên mới có cảm giác đó. Nhìn ba mẹ bên nhau, nói cười và tán gẫu với những người khách ở buổi tiệc chiêu đã,
Justine bỗng nhớ về thời kỳ hạnh phúc mà cả gia đình cô đã trải qua từ khi Jordan vẫn còn sống.
“Em thấy nhớ gia đình mình quá”. Justine thì thầm.
“Anh rất tiếc là James đã không ở đây”.
Em trai cô ở trong hạm đội hải quân, đóng quân ở San Diego và không thể về dự buổi chiêu đãi được. “Em ước gì nó có thể về.”
“Nhưng James không phải là người mà em muốn đề cập đúng không?”
“Vâng. Em mong mọi chuyện quay lại thời gian trước mùa hè năm 1986”. Cô dừng lại và nuốt khan. “Em nhớ em đã giận dữ như thế nào khi đến chỗ anh Jordan để đọc nhật ký vào buổi sáng hôm ấy. Và… và buổi chiều hôm đó người anh sinh đôi của em đã mất, còn ba mẹ thì... cả gia đình em chẳng bao giờ được như trước nữa”, Justine quay sang nhìn chồng, mắt ngấn đầy nước. “Chẳng ai trong gia đình em vượt qua được chuyện đó”.
“Anh hiểu”. Seth dùng ngón tay cái vuốt nhẹ má vợ. Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô và êm ái siết cô vào lòng. Anh sẽ luôn yêu thương em, anh lại hứa. Ngẩng đầu lên, cô tìm môi anh. Nụ hôn nhanh chóng trở nên da diết và gấp gáp đến quen thuộc.
Seth nâng bổng vợ lên trong vòng tay một cách mạnh mẽ, cứ như cô nhẹ tựa lông hồng vậy. Anh bế cô vào phòng ngủ và giúp cô thoát khỏi bộ váy áo trước khi anh cởi hết quần áo của mình.
Họ làm tình thật chậm rãi và nhẹ nhàng. Đến tận khi cả hai đã lên đến đỉnh điểm của miền hoan lạc họ vẫn còn dính sát vào nhau một lúc thật lâu. Justine hôn lên vai chồng và hỏi. “Sẽ mãi tuyệt như thế này đúng không anh?”.
“Anh hi vọng thế”. Seth trêu vợ.
“Seth này”.
“Sao em?”
“Anh nghĩ thế nào về trẻ con?”.
“Trẻ con à? Ý em là chúng mình sẽ có em bé ấy à?”.
“Vâng”. Đó chính xác là điều cô muốn nói.
“Bây giờ ư?”.
“Vâng... sớm thôi mà”
“Sớm thế nào?”, anh hỏi.
Cô ngùng một lúc để đoán chừng câu hỏi của anh. Em hi vọng là rất sớm, có thế sau chín hay mười tháng nữa chẳng hạn. Nếu như anh đồng ý. Cô gác một chân mềm mại và thon thả lên người anh.
“Đã lần em bảo là em không muốn có con cơ mà”.
“Em đổi ý rồi anh ạ. Anh cảm thấy thế nào nếu chúng ta sinh được một vài đứa con?”.
“Anh sẽ rất cảm động, nhưng nếu em chắc chắn là như thế”.
“Em chắc chắn mà”.
Seth lại hôn lên cổ cô và cứ để cho đôi môi du ngoạn khắp vùng cổ, rồi dần dần dịch xuống thấp hơn, thấp hơn nữa. Justine uốn cong lưng lên hưởng ứng. Cho đến khi anh nhẹ nhàng mút chặt lấy nụ hoa thì cô không thể chịu đựng thêm được nữa và khẽ bật ra tiếng rên rỉ từ đôi môi xinh đẹp.
Seth lại chuyển sang hôn bầu vú bên kia và dừng lại ở giữa. “Anh hỏi em một câu nhé”.
“Anh hỏi gì cũng được”. Cô thầm thì, hổn hển trong hơi thở gấp và sẵn sàng để anh đi sâu vào trong cô một lần nữa.
“Nhà em rất hay sinh đôi phải không?”. Justine bật cười.
Đời nào cũng có anh ạ.
Seth nói trong hơi thở dồn dập. Anh sợ điều đó.
“Biết đâu chúng ta sẽ sinh một cậu con trai thì sao…”. Cô thầm thì khi anh tiếp tục khám phá cơ thể của mình. Cô đưa tay ôm đôi vai rộng dài của anh và thở nhẹ trước những cảm giác tuyệt vời mà cô đã trải qua.
“Ôi..”.
“Em muốn đặt tên cho nó giống như tên anh trai em”.
Seth ngẩng đầu lên, bốn mắt họ gặp nhau trong căn phòng sáng đầy ánh trăng. “Anh cũng thế”.
“Em nghĩ Jordan sẽ rất sung sướng nếu con chúng ta lấy tên của anh ấy”. Đôi mắt Seth sáng long lanh. “Anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu sinh con từ bây giờ, em nghĩ thế không?”
Một lúc sau, anh nằm lên người Justine. Và cô mở thật lộng lòng mình, mở rộng cả trái tim mình để đón nhận tình yêu của anh. Cuộc đời cô sẽ không bao giờ phải quay lại cái buổi chiều cách đây mười sáu năm nữa. Lần đầu tiên kể từ cái ngày khủng khiếp đó, cô cảm thấy mình được thực sự tự do tạo dựng niềm hạnh phúc mới. Cho cô và cho Seth.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
54 chương
125 chương
28 chương
7 chương
219 chương